Giây tiếp theo, có nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống xương quai xanh lộ ra của ta trong lúc ta vùng vẫy, nụ hôn dần trở nên vụn vặt, từng chút một dịch chuyển xuống dưới.
"Mẫu hậu..."
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ta một mặt khó chịu với sự bồn chồn trong cơ thể, một mặt lại cảm thấy xấu hổ và ấm ức vì tư thế của mình, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Dường như cảm nhận được nước mắt của ta, Tiết Chuẩn thở dài nặng nề, lại một nụ hôn rơi xuống cạnh xương hàm của ta, nhẹ nhàng và cẩn thận, nhưng mang theo sức mạnh không cam lòng, "... Thôi được rồi, tha cho người lần này."
Nước lạnh ngấm qua n.g.ự.c ta, làm dịu đi cơn nóng bức trong cơ thể, cái lạnh như thấm vào xương tủy ta, lạnh đến buốt người, trong mơ hồ, ta thậm chí còn cảm thấy có những viên đá lạnh đập vào người.
Nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống, ta mơ mơ màng màng vùng vẫy mấy cái, đầu suýt trượt vào trong nước, bị cảm giác ngạt thở ép phải mở bừng mắt, "Ôi chao! mưa đá sao?!!"
"..." Người hầu đang bỏ đá vào bồn tắm bên cạnh bị ta dọa cho giật mình.
Hai ta nhìn nhau, giây tiếp theo, Tiết Chuẩn sải bước đi tới, cánh tay vươn ra, nhấc bổng ta từ trong nước lên.
Tay hắn luồn qua nách ta, ta tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ hắn, mặc hắn nhấc mình ra khỏi bồn tắm.
Ý thức của ta dần dần hồi phục, bất giác bắt đầu cảm thấy ngại ngùng.
Sau khi thay quần áo ướt, ta co ro trên giường, dùng chăn quấn mình thành một cục, nhìn Tiết Chuẩn sai người hầu chuẩn bị nước nóng.
Thiên Thanh
Quần áo hôm nay của hắn màu đen, nhưng không khó để đoán n.g.ự.c chắc chắn đã bị ướt một mảng, ta hơi áy náy, khẽ gọi hắn: "Tiết Chuẩn!"
Hắn nghe thấy, khẽ nhướng mày một bên, cúi người lại gần, cười nói: "Sao vậy?"
Ta vươn tay nắm vạt áo hắn, quả nhiên bị ướt, "Ngươi cởi cái áo này ra đi."
Tiết Chuẩn sững sờ một lát, chợt cười rộ lên, vén vạt áo ngồi xuống mép giường, ngón tay quen thuộc vuốt ve một lọn tóc của ta.
Ta thấy hơi kỳ lạ, một mặt là nụ cười khó hiểu của hắn, mặt khác là sự thân mật bất thường của hắn đối với vị mẫu hậu "hờ" này của ta, cứ như thể đang trêu đùa một chú chim sẻ xinh đẹp.
Ta cau mày, nắm lấy lọn tóc đó kéo về, không kéo được, ý cười của Tiết Chuẩn thêm vài phần vui vẻ, ta không biết lấy can đảm từ đâu mà lại kéo mạnh một cái, bàn tay kia lại dễ dàng buông lỏng, bị ta kéo được, Tiết Chuẩn lười biếng thuận thế nghiêng người sang, cánh tay vòng qua chăn ôm nửa người ta, ta hơi nín thở, vội vàng muốn buông tóc lùi lại, nhưng lại bị tay kia của Tiết Chuẩn giữ lấy, hắn vốn nắm cổ tay ta, ta giằng co không thoát, bàn tay kia lại trượt lên lòng bàn tay ta, xòe ngón tay ra, bàn tay thon dài trắng nõn và đốt xương rõ ràng đó, từ từ đan chặt mười ngón tay vào tay ta.
Quyến luyến mập mờ, khiến lòng người hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mẫu hậu," Hắn từ từ rút ngắn khoảng cách, nụ cười không giảm, hàng mi dài khẽ cụp, "Muốn nhi thần... cởi quần áo ở đây?"
Cái tên biến thái không hiểu tiếng người này! Ta quay đầu tránh khỏi hơi thở nóng rực của hắn, trong đầu bất giác nhớ lại nụ hôn hắn đã đặt xuống khi ta còn mơ màng.
"Không, không phải, ngươi đừng cởi nữa," Ta nuốt nước bọt, không cam tâm tỏ ra quá yếu thế, thế là chuyển đề tài, ác độc thì thầm, "Ướt c.h.ế.t ngươi đi!"
Tiết Chuẩn bật cười.
"Bẩm điện hạ, nước nóng đã chuẩn bị xong." Ngoài bình phong truyền đến tiếng của người hầu, ta như được đại xá, vội vàng đẩy hắn ra định chạy xuống giường, không ngờ người nhẹ bẫng, sau một hồi trời đất quay cuồng, đã bị hắn vòng eo ôm lên.
Phiền c.h.ế.t đi được! Tiết Chuẩn rốt cuộc có ý thức trách nhiệm của một phản diện không vậy?! Giờ không đi diễn biến cốt truyện, ngược lại cứ ở đây như một con công trống khoe mẽ qua lại làm gì!
Ta giận mà không dám nói, ngoan ngoãn nâng chân bước vào nước nóng.
Một lúc lâu sau, người phía sau bình phong cuối cùng cũng đứng dậy, đẩy cửa đi ra.
Ta thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cảm giác mệt mỏi ập đến, kèm theo cơn đau nhói ở ngực.
Độc dược của nhiếp chính vương rất tinh vi, bình thường căn bản không thể nhìn ra sự khác biệt giữa ta với người bình thường, chỉ khi ở trong môi trường quá nóng, mới có cảm giác, lồng n.g.ự.c như bị côn trùng nhỏ gặm nhấm.
Ta vốc nước nóng lên phả vào mặt, cảm nhận sự thư thái khi da tiếp xúc với nước nóng. Mọi thứ trong sách luôn khiến ta cảm thấy không thật.
Ta muốn về nhà.
Ta không thể nắm rõ tình hình ở đây, chỉ biết cuối câu chuyện, nhiếp chính vương thất bại, nữ chính sẽ đẩy Tiết Nguyên lên vị trí đó, rồi cùng nam chính quy ẩn ở núi sâu.
Tiết Chuẩn là một phản diện, chính xác hơn, là một nhân vật tạm coi là người ngoài cuộc.
Hắn là một kẻ điên, thích khuấy đục vũng nước này, nhưng hắn cũng sống sót đến cuối cùng, cùng quân lính của mình vĩnh viễn ở lại biên giới.
Họ đều có kết cục của riêng mình, chỉ có ta, tương lai mịt mờ, không biết khi nào sẽ mất mạng vì một âm mưu nào đó.
Làn da ngâm trong nước nóng hơi đỏ, n.g.ự.c đau dữ dội.