Mạnh Hoan cũng không phải là không tin Lệnh Bạc Chu, nhưng vừa nhìn thấy thế trận này, trong lòng theo bản năng thấy ấm ức, cậu đập mạnh cái bát lên mặt đá, phát ra một tiếng “keng” vang vọng.
Chúc Đông nhìn cậu: “Sao vậy?”
“Có chút chuyện.”
Khuôn mặt Mạnh Hoan trắng trẻo, tuấn tú, ánh mắt ướt át dịu dàng, bình thường nhìn qua thì không có vẻ gì uy hiếp, nhưng lúc này đuôi mày rủ xuống, khí chất lạnh lẽo, giống như một con mèo giơ móng vuốt và nanh ra.
Chúc Đông ngơ ngác: “Bằng hữu à…”
“Hừ, đừng quan tâm.”
Giọng Mạnh Hoan lạnh băng, cậu đi theo sau đám binh sĩ hướng về đại trướng trung quân.
Người đứng đầu đội quân đến tên là Tư Húc, đang chống nạnh đứng ngoài trướng chờ được thông báo, lông mày nhíu chặt, có vẻ tâm trạng rất tệ. Khi được lệnh cho vào, hắn ra hiệu để lễ vật và mỹ nhân ở lại bên ngoài, còn mình thì vào trướng trước.
Bên trong trướng có vẻ đang họp bàn, không lâu sau rèm trướng được vén lên: “Mang vào đi.”
Lễ vật và báu vật được khiêng vào, các mỹ nhân cũng bị đẩy vào theo.
“………………”??????
Mắt Mạnh Hoan trợn tròn, cậu cứ tưởng đám người này sẽ bị chặn lại bên ngoài, không ngờ lại thật sự được đưa vào?! Hàng mi cụp xuống, trong lòng trào lên cơn tức tối không thể nói thành lời, Mạnh Hoan bước tới, bị vệ binh chặn lại.
“Đứng lại, vương gia đang bàn việc.”
Mạnh Hoan bực bội: “Vương gia gọi ta tới, không tin thì đi báo một tiếng.”
Team Hạt Tiêu
Vệ binh không dám chắc, bèn vén rèm lên.
Bên trong là một cảnh tượng tướng soái vui vẻ hòa thuận.
Tư Húc từ Dự phủ lặn lội tới đây, là chủ tướng, Lệnh Bạc Chu đang tiếp đón hắn, trên bàn đầy rượu thịt, hắn nâng chén rượu, tự tay đưa cho Tư Húc.
Nhưng khi nghiêng đầu, Lệnh Bạc Chu nhìn thấy những mỹ nhân được đưa vào, nhướng mày:
“Tư tướng quân, đây là ý gì?”
Đối với các tướng lĩnh hành quân xa nhà, mỹ nhân là bảo vật, nhiều võ tướng say mê hưởng lạc giữa chiến trận, việc tặng mỹ nhân cho nhau cũng trở thành một loại "lễ vật" không có nhân quyền trong quân doanh.
Tư Húc nói: “Vương gia ở vương phủ có thê thiếp xinh đẹp bầu bạn, nhưng trong quân doanh quá đỗi khô khan, không được như ở phủ, hạ tướng trên đường đến đã tuyển mấy mỹ nhân xinh đẹp, hiến tặng vương gia để giải khuây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“…”
Ngón tay cầm ly rượu của Lệnh Bạc Chu khựng lại.
Hắn cụp mắt.
Cái lời vớ vẩn gì vậy chứ.
Việc tặng đồ cho chủ soái tuy phổ biến, nhưng không có nghĩa là đúng.
Nghĩ đến việc Tư Húc lặn lội mang mười vạn quân tới tham bái, Lệnh Bạc Chu mới không nổi nóng, môi mím lại, thu lại nụ cười.
Hắn chưa kịp mở lời thì ngoài rèm lại ló ra một cái đầu thiếu niên.
Giọng nói trong trẻo vang lên:
“Vật vương gia bảo mang tới đã đến rồi.”
Sau khi báo tin, Mạnh Hoan bước vào, sắc mặt không tốt, phải gắng giữ lý trí mới nhớ đóng vai, giọng căng thẳng.
Đó là cái cớ cậu bịa đại ra, nói xong thì cúi đầu, bước tới một góc kín đáo trong trướng, nhường sân khấu lại cho Lệnh Bạc Chu và Tư Húc, mắt cụp xuống, mặt lạnh tanh chờ xem Lệnh Bạc Chu sẽ làm gì.
Mạnh Hoan biết Lệnh Bạc Chu không cố ý, việc đưa mỹ nhân vào trướng không phải ý của hắn, nhưng cậu vẫn giận… rất rất giận…
Nghĩ lại thì Lệnh Bạc Chu vì không muốn để người khác biết hắn sủng ái thê tử nên mới không dám công khai dẫn cậu đi cùng, bình thường vào trướng còn phải thông báo, lén lút, dè dặt, thế mà lại có người dám đưa mỹ nhân vào sao?
Mặt mũi người làm thê tử như cậu! Để! Ở! Đâu!
Càng nghĩ càng giận, Mạnh Hoan nghiến răng, len lén lườm Lệnh Bạc Chu một cái.
Lệnh Bạc Chu thấy cậu bước vào, đoán ra được Mạnh Hoan đang nghĩ gì, khẽ cười, nói với Tư Húc: “Bổn vương không cần, đưa ra ngoài đi.”
Lệnh Bạc Chu đã nói không cần là không cần thật. Trước đây cũng có người dâng mỹ nhân khi hắn còn chưa kết hôn, hắn còn từ chối, giờ đã có Mạnh Hoan, càng không chấp nhận hành vi phóng đãng như vậy.
Nhưng Tư Húc không nhận ra tai họa sắp giáng xuống, nghe Lệnh Bạc Chu nói vậy còn tưởng đang khách sáo: “Vương gia yên tâm, mấy cô nương này không phải bị bắt cóc giữa đường, mà là con gái nhà nông nghèo đói không ruộng vườn, xin nhờ chúng thần mang theo. Các nàng còn nhỏ, trong sạch, trong quân đội chưa ai đụng đến.”
Lệnh Bạc Chu bực bội tặc lưỡi một tiếng, giọng nghiêm khắc hơn nhiều: “Bổn vương nói không cần là không cần!”
Nhưng Tư Húc vẫn như không hiểu lời, cứ đoán mò: “Tuân lệnh, vậy thì đưa ra ngoài. Vương gia không thích mỹ nhân, nhưng các nàng đã được cha mẹ gửi gắm, xét thấy họ đáng thương vô tội, chi bằng để các nàng ở lại hầu hạ giặt giũ, pha trà, bóp chân cho vương gia?”
Tư Húc nói xong, dè dặt quan sát sắc mặt Lệnh Bạc Chu.