Thật ra hắn cũng chẳng thích dâng mỹ nhân, nhưng ở đâu cũng có tệ nạn, trong quân doanh cũng thế, đám thái giám giám sát có quyền lực lớn, thường gây khó dễ vì tiền, mà Lệnh Bạc Chu lại là người đứng đầu trong đám đó nên hắn mới đánh đồng Lệnh Bạc Chu với những kẻ khác.
Kẻ sĩ sĩ diện, trong quân mà nhận mỹ nhân e rằng sẽ bị chê cười, vậy nên Tư Húc mới nghĩ ra cách này để "giúp" Lệnh Bạc Chu.
Tư Húc nghiêm túc nịnh bợ.
Mạnh Hoan nhìn hắn một lúc, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Tên Tư Húc này, cậu nhớ mang máng trong nguyên tác là thuộc hạ đắc lực của Lệnh Bạc Chu mà, sao giờ lại ra vẻ chó săn xu nịnh thế này?
Mạnh Hoan nghĩ mãi không ra, môi mím nhẹ đầy nghi hoặc.
Ly rượu trong tay Lệnh Bạc Chu khựng lại một chút, rồi “xoảng” một tiếng dội thẳng lên đầu Tư Húc. Nhịn rồi lại không nhịn nổi, ánh mắt lạnh băng, mày nhíu chặt: “Bổn vương nghe nói ngươi trị quân nghiêm minh, được binh sĩ yêu mến, quân đội luyện ra dũng mãnh thiện chiến nên mới nể mặt ngươi ba phần. Vậy mà bây giờ ngươi…!”
Hắn nén giận: “Đầu óc ngươi chứa cái gì hả? Toàn mấy trò ti tiện xu nịnh, dối trên lừa dưới?!”
Toàn là trò tặng mỹ nhân lấy lòng cấp trên, nói trúng chỗ đau.
Lệnh Bạc Chu ngày đầu vào quân đã g.i.ế.c đám tham quan nhận hối lộ, Tư Húc không cập nhật tin tức mới dùng chiêu trò cũ kỹ để lấy lòng.
Bị dội rượu, lại bị mắng một trận te tua.
Sắc mặt Tư Húc thay đổi, nhận ra vấn đề nghiêm trọng, lập tức quỳ xuống: “Vương gia, hạ tướng biết sai.”
Lệnh Bạc Chu vốn định mời hắn ăn một bữa, nhưng giờ lại đá bay cả cái bàn: “Cút về! Nghỉ ngơi cho tử tế, tự kiểm điểm lại!”
Tư Húc đứng dậy, sắc mặt nhẹ nhõm hơn nhiều, vội vã định lui ra ngoài, nhưng lại nhớ ra gì đó liền hỏi: “Vậy vương gia, mấy cô nương kia xử lý thế nào ạ?”
“Đưa đến chỗ quản lý hậu cần, phụ việc giặt giũ nấu ăn, đánh xong trận thì dẫn họ về, muốn đi thì đi.” Lệnh Bạc Chu liếc hắn một cái: “Quân kỷ nghiêm minh, nếu có ai dám lén lút làm bậy với họ, bổn vương nhất định trị tội từ ngươi trước.”
Team Hạt Tiêu
Trong doanh trại có quá nhiều kẻ cầm thú, những chuyện không thể kiểm soát cũng rất nhiều. Tóm lại, mấy mỹ nhân kia không nên xuất hiện trong quân doanh, càng không được gây ra bất kỳ rắc rối nào.
Tư Húc chắp tay: “Rõ.”
Nói xong, hắn dẫn theo mấy cô gái kia rời đi trong cảnh chật vật, như thể chưa từng đến.
Buổi tiệc nghênh đón vốn dĩ đang tốt đẹp lại trở thành cơn thịnh nộ của Lệnh Bạc Chu. Các mưu sĩ trong trướng đưa mắt nhìn nhau cũng bị hắn phất tay đuổi đi: “Đều lui xuống đi, bổn vương muốn nghỉ ngơi.”
Mọi người lần lượt đứng dậy, hành lễ, rời khỏi trướng.
Trần An và Sơn Hành liếc mắt nhìn Mạnh Hoan đang đứng ở một bên, môi mím chặt, liền hiểu ra có lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến Lệnh Bạc Chu đột ngột kết thúc yến tiệc. Cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.
Mạnh Hoan vốn không giỏi biểu lộ sắc mặt, nhưng giờ đây, thần thái uể oải gần như tràn ra khỏi mặt, dáng vẻ bướng bỉnh và khó chịu hiện rõ. Thiếu niên vốn dĩ tuấn tú trắng trẻo, không mang vẻ lạnh lùng, giờ lại toát ra sự xa cách rõ rệt.
Sơn Hành lén dùng khuỷu tay huých Trần An, ra hiệu: “Nhìn kìa.”
Trần An chững chạc hơn, đẩy tay hắn ra: “Ta thấy rồi.”
Hai người sóng vai rời khỏi trướng, trước khi đi còn nhìn Lệnh Bạc Chu đang ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc điềm tĩnh bằng ánh mắt phức tạp.
Vương gia, đại họa sắp ập đến rồi.
Chậc chậc chậc.
Vừa thương hại vừa rời đi.
Trong doanh trướng, cả tùy tùng thân cận nhất cũng bị đuổi ra, không khí trở nên yên tĩnh.
Người đã đi hết, Lệnh Bạc Chu không cần phải giả bộ nữa, đặt sách xuống, quay đầu nhìn: “Hoan Hoan.”
Bình thường chỉ cần có cơ hội ở riêng là sẽ dính lấy hắn như keo, nhưng giờ Mạnh Hoan lại đứng yên một chỗ, chân như mọc rễ, không nhúc nhích.
Mạnh Hoan rất giận, nhưng lại không nói rõ được là giận điều gì. Hơn nữa cơn giận này cũng không thể trút lên đầu Lệnh Bạc Chu, nhưng trong lòng vẫn cứ khó chịu.
Lệnh Bạc Chu bước tới, nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng ôm trong lòng bàn tay: “Lại đây ngồi, đừng đứng nữa.”
Mạnh Hoan rút tay lại, bước sang một bên.
Sau đó, cậu ngồi xuống ghế, mắt nheo lại, trông như con mèo bị xù lông vì vuốt ngược, trái hẳn với bình thường, cất tiếng khe khẽ, đôi mắt đen láy xoay chuyển, ngồi thẫn thờ một chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lệnh Bạc Chu đoán được cậu đang lo gì, bật cười nói: “Vi phu không cần mỹ nhân, đã bảo Tư Húc mang đi rồi. Dù tối nay Hoan Hoan không đến giám sát, vi phu cũng sẽ không nhận.”
Trái với mọi khi, Mạnh Hoan lại chẳng muốn dây dưa vào chuyện đó, chỉ “ừm” một tiếng, giọng lười biếng kéo dài.
“Thế sao lại không vui?” Lệnh Bạc Chu ngồi cạnh, dùng tay nhẹ nâng cằm cậu, như đang trêu mèo, giọng nói thấp và kiên nhẫn.
Mạnh Hoan lắc đầu, thấy trước mặt hắn có một bình rượu, liền cầm lên uống một ngụm. Chất cay nồng trượt xuống cổ họng, đốt cháy dạ dày, vậy mà lại khiến cậu thấy dễ chịu hơn.
Cậu biết tửu lượng mình kém, uống vào là choáng, mà choáng rồi thì hay nói bậy, nói ra những lời yếu đuối làm người ta ghét nhưng vẫn muốn uống.
Mạnh Hoan uống mấy ngụm liền, cảm giác trong lòng nhẹ hơn đôi chút.
Cậu đặt bình rượu lên bàn trà, nhắm mắt lại hỏi: “Tại sao họ biết ngài đã thành thân rồi mà vẫn dâng mỹ nhân cho ngài?”
Chuyện này Mạnh Hoan thật sự rất để tâm.
Cực kỳ để tâm.
Mọi người đều biết Lệnh Bạc Chu đã có thê tử, đều biết hắn có thê tử, vậy mà bọn họ vẫn ngang nhiên dâng mỹ nhân cho hắn.
Không biết xấu hổ à! Có coi cậu ra gì không?!
Nhưng dường như đây là một thói quen cũ kỹ, quá mạnh mẽ, không phải ngày một ngày hai là thay đổi được. Lệnh Bạc Chu không biết trả lời ra sao, trầm mặc một lúc.
Mạnh Hoan hít hít mũi, lập tức hiểu ra, hơi thở mang men say mềm mại ngọt ngào: “Vương gia là thân phận tôn quý mà, lấy vợ là vợ trèo cao. Lấy một người thì cũng có thể lấy nhiều người. Nhà lớn nghiệp lớn, nuôi nổi mà.”
Lệnh Bạc Chu cụp hàng mi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc của cậu: “Không phải. Không cưới ai khác, chỉ thích mỗi Hoan Hoan.”
Hắn đặt tay lên eo Mạnh Hoan, định ôm người vào lòng, ai ngờ eo nhỏ của cậu lại cố sức giãy ra. Hơi rượu phả ra từ đôi môi Mạnh Hoan, môi cũng vì dính rượu mà trở nên đỏ mọng. Khóe mắt và hai má thoáng hồng, không rõ là vì men say hay vì điều gì khác, dưới bọng mắt cũng đã có một vệt đỏ.
Giọng Mạnh Hoan nồng nặc hơi men: “Lệnh Bạc Chu, có phải ngài cưới ta chỉ để chơi đùa thôi không?”
“Gì cơ?” Lệnh Bạc Chu nhắc lại, đầu ngón tay vuốt ve tai Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan dụi mắt, ngửa đầu uống thêm nửa bát rượu, rồi nấc lên một cái đầy mùi rượu, nói: “Đợi đến khi ngài chán ta rồi, là sẽ không cần ta nữa. Dù sao bọn họ cũng chỉ quan tâm đến ngài, chẳng ai để tâm tới ta cả. Nếu ngài ghét ta, chẳng phải chỉ một câu nói là có thể đuổi ta đi sao?”
“……”
Bàn tay đang chỉnh tóc Mạnh Hoan của Lệnh Bạc Chu chợt dừng lại.
Trong tim hắn như có một gợn sóng dập dềnh nổi lên, khiến đầu óc hắn choáng váng một lúc. Ánh mắt đen láy dừng trên đôi mắt của Mạnh Hoan, nhìn thẳng: “Chán em sao?”
Mạnh Hoan rõ ràng đã say lắm rồi, buông xuôi tất cả: “Dù sao thì ngài cũng là người cao quý, sau này còn phải sinh con nối dõi cho hoàng tộc nữa, mà ta thì đâu thể sinh con được. Vậy thì ngài cứ đi tìm người khác đi.”
Nói xong, Mạnh Hoan lấy tay che mặt, cổ tay trắng trẻo gầy guộc lộ ra khỏi ống tay áo, giọng nói khẽ run lên.
Càng nói càng tủi thân: “Ta, ta... đến lúc đó ta sẽ tự mình rời đi.”
Như thể nghĩ đến một cảnh tượng thê lương nào đó, Mạnh Hoan vừa say vừa lắp bắp, vẫn cố nói tiếp: “Nếu ngài dám dẫn người thứ hai về, ta sẽ đi, đi đến nơi không ai biết ta, bắt đầu cuộc sống mới.”
“Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu…”
Mạnh Hoan sụt sịt mũi, vô cùng đau lòng: “Giá mà đây là truyện sinh tử thì hay rồi, ta sẽ mang thai con của ngài rồi bỏ trốn, để ngài cả đời không tìm được ta, hối hận cả đời luôn!”
“……”
Những lời lộn xộn, chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng lại khiến trái tim hắn đau đến khó chịu.
Giây tiếp theo, cổ tay gầy yếu của Mạnh Hoan bị bóp đến đỏ ửng, in hằn vết ngón tay sâu, sưng tấy lên. Có thể tưởng tượng được sự điên cuồng đang bùng lên trong lòng Lệnh Bạc Chu.
Lệnh Bạc Chu bế ngang cậu lên, ôm vào lòng, đi về phía giường trong doanh trướng: “Phu quân thấy là đã lâu không cùng phòng, em rảnh rỗi lại sinh nông nổi, nghĩ ngợi lung tung rồi.”
Đặt Mạnh Hoan xuống giường, ngón tay thon dài của hắn lần lượt cởi từng chiếc khuy áo, ánh nhìn trong bóng tối u ám đầy kìm n
én.
Giọng nói mang theo sự nguy hiểm khó diễn tả, từng từ rõ ràng, dứt khoát, lạnh lùng.
“Vậy thì, cứ thoải mái… động phòng đi.”