Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 103



Mạnh Hoan hoa mắt chóng mặt nhìn hắn, cổ họng khô khốc dâng lên cơn khát kỳ lạ.

 

Toàn thân, dường như có thứ gì đó đang âm ỉ bốc cháy.

 

Buổi sáng sớm, đóng quân nơi hoang dã, không khí ẩm ướt dịu mát, tựa hồ phủ lên chút sương mỏng.

 

Mạnh Hoan là người tỉnh trước, trong quân doanh có chút bất tiện, đêm qua chính Lệnh Bạc Chu đã tự xách nước từ ngoài vào để giúp Mạnh Hoan làm vệ sinh.

 

Mạnh Hoan ngồi ngơ ngẩn một lúc, bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.

 

Sau này không dám nói linh tinh nữa.

 

Mức độ biến thái của Lệnh Bạc Chu đêm qua khiến Mạnh Hoan suýt tin mình thật sự có thể mang thai.

 

Cậu mặc vào áo bông mềm mại, lộ ra làn da trắng ngần nơi tai và cổ, dáng đi không có gì bất thường, rõ ràng không đau lưng cũng không mỏi chân, chỉ là ánh mắt nhìn Lệnh Bạc Chu trở nên thẹn thùng và phức tạp hơn trước.

 

Lệnh Bạc Chu vẫn chưa tỉnh, đêm qua vì “sinh con” mà đã dốc toàn sức lực, toàn bộ quá trình đều do hắn một mình “biểu diễn biến thái”, chỉ đến cuối cùng mới để Mạnh Hoan phối hợp một chút.

 

Không đánh thức hắn, Mạnh Hoan lén ra khỏi trướng doanh, vừa bước ra đã chạm ánh mắt với Tư Húc đang sải bước đi tới.

 

“Vương gia tỉnh chưa?” Hắn là người thô lỗ.

 

Mạnh Hoan lắc đầu: “Còn đang ngủ.”

 

“Còn đang ngủ? Ta đang định bàn việc huấn luyện binh mã với vương gia…” Tư Húc cau mày: “Nếu vương gia chưa tỉnh, sao ngươi lại ở trong trướng của ngài ấy?”

 

Tửu Lâu Của Dạ

Lệnh Bạc Chu đã chuẩn bị sẵn lý do từ tối qua, Mạnh Hoan mặt không biến sắc đáp: “Vương gia bị đau mắt, thường xuyên đau đầu, hôm qua bị tướng quân chọc giận khiến bệnh cũ tái phát, tiểu nhân biết chút thuật xoa bóp nên ngài giữ ta lại để trông nom suốt đêm.”

 

Tư Húc im bặt: “Mạt tướng có tội.”

 

Mạnh Hoan tranh thủ bóng đêm, bước nhanh về lều của mình. Bốn bề yên ắng, mọi người còn đang ngủ, chỉ có vài binh sĩ cầm đuốc tuần tra xa xa, thấy Mạnh Hoan cũng không hỏi han gì.

 

Vào trong lều, Mạnh Hoan nhẹ tay nhẹ chân hết sức có thể, nhưng vẫn đánh thức Chúc Đông bên cạnh. Y mơ màng hỏi: “Sao đêm qua ngươi không về?”

 

Mạnh Hoan lặp lại lời vừa nói với Tư Húc.

 

Chúc Đông không dễ tin như Tư Húc: “Thật à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Y đúng là loại nhiều chuyện.

 

Nhưng Mạnh Hoan ngủ không ngon, rất buồn ngủ, chẳng buồn đáp, chỉ ngáp một cái rồi chui ngay vào chăn, trùm kín đầu.

 

“Ngươi vừa nhắc đến Tư Húc…” Chúc Đông nói tiếp: “Ngươi biết không, người đó rất lợi hại.”

 

Mạnh Hoan mệt lắm rồi, nhưng vẫn cố gắng gật đầu: “Hửm?”

 

“Đội quân do hắn huấn luyện vừa dũng mãnh lại có kỷ luật nghiêm, trước đây từng vài lần lập công lớn trong trận đánh với Ất Đáp. Lần này là do vương gia đích thân triệu hắn tới.”

 

Quả nhiên là vậy.

 

Mạnh Hoan nhớ trong nguyên tác người này khá quan trọng, chỉ là không nhớ quan trọng thế nào, nghe Chúc Đông nói liền hiểu ra phần nào.

 

“Hắn tặng mỹ nhân cho vương gia, chắc là để lấy lòng vương gia, giảm trở ngại để tiện bề huấn luyện binh lính, nhưng sao vương gia lại không nhận? Không phải ngài ấy rất háo sắc sao?” Chúc Đông trầm ngâm.

 

Mạnh Hoan nhắm mắt, cố nhịn.

 

Chúc Đông vỗ tay: “Phải rồi, lẽ ra nên tặng nam nhân cho vương gia mới đúng chứ.”

 

“……”

 

Mạnh Hoan lật chăn, ngồi dậy, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Chúc Đông:

“Chúc Đông!”

 

“Hửm?”

 

“Ngươi nói xấu vương gia sau lưng thế này…” Ánh mắt Mạnh Hoan sáng rực, có chút nghi hoặc: “Chưa từng bị người ta đánh à?”

 

Chúc Đông: “À thì...”

 

“Người nhiều tai vách mạch rừng.” Mạnh Hoan học theo giọng điệu nghiêm trọng, còn làm động tác bị c.h.é.m đầu: “Nếu lỡ bị người nghe được, đi mật báo với vương gia thì ngươi tiêu chắc.”

 

“…”

 

Sắc mặt Chúc Đông lập tức hoảng hốt thấy rõ: “Vậy ta không nói nữa.”