Người bị ôm đặt lên giường.
Mạnh Hoan quẫy đạp loạn xạ, giày rơi xuống đất, hai tay bị cổ tay của Lệnh Bạc Chu giữ chặt trên chăn, muốn giãy ra nhưng sức lực hoàn toàn không thể địch lại đối phương.
Dưới cái bóng to lớn như núi đè xuống, cổ tay Mạnh Hoan đau nhức vì giãy giụa. Sau khi xác nhận bản thân không thể thắng được sức hắn, cậu buông xuôi, cụp mắt nhìn Lệnh Bạc Chu, giọng lạnh lùng: “Ngài định… cưỡng bức ta à?”
“……”
Sau một khoảnh khắc yên lặng, là một tiếng thở dài nặng nề.
Lệnh Bạc Chu cúi người xuống, môi lướt nhẹ qua làn da nơi cổ tai cậu như hôn đầy khao khát, từ từ buông tay cậu ra, như đang kìm nén đến cực điểm.
Không khí rõ ràng trở nên lạnh đi.
Mạnh Hoan giọng ngà ngà men say, mắt đảo qua đảo lại, giọng đầy uất ức, như muốn giải thích cho sự phản kháng của mình: “Ta đang giận mà.”
Nói câu đó, giọng điệu mềm nhũn, như đang chờ được dỗ dành.
Lệnh Bạc Chu ôm lấy cậu, trán khẽ tựa vào trán cậu. Gương mặt trắng mịn đẫm mồ hôi, tóc rối xõa ra để lộ vầng trán cao, đôi mày nhíu lại, khóe mắt đỏ ửng. Hắn khẽ nói: “Ta biết Hoan Hoan đang giận.”
Hắn suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Về sau ai dám dâng mỹ nhân nữa, ta sẽ trừng phạt nặng tay. Về phủ sẽ truyền tin ra ngoài, đời này không lấy ai khác, thân thể có tật không sinh được con, sau này sẽ nhận con nuôi trong tông thất, được không?”
Mạnh Hoan nắm lấy tay hắn, cắn môi, như đang lắng nghe lời hắn.
Nghe thì nghe rồi, nhưng chỉ một lát sau lại ngà ngà say mà cảnh giác: “Ngài chỉ giỏi nói thôi.”
Nam nhân chỉ giỏi nói mà không làm được, ai cũng nói như thế.
“Không có đâu.” Lệnh Bạc Chu bật cười, trong lòng mềm nhũn không thể tả, ánh mắt cụp xuống: “Phu quân từng nói nhiều lời dối trá, nhưng với Hoan Hoan thì không. Hoan Hoan phải biết điều đó.”
Điều này là thật, Lệnh Bạc Chu luôn phòng bị với tất cả mọi người, chỉ trừ Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan nhìn hắn một lúc, như đang cân nhắc xem có nên tin, nhưng lòng vẫn thấy trống rỗng, uất ức mà buột miệng: “Ngài chỉ là muốn ngủ với ta, nói mấy lời ngon ngọt để gạt ta.”
“……”
Câu này rõ ràng là đang làm nũng.
Khóe môi Lệnh Bạc Chu hơi giật, muốn cười nhưng lại cười không nổi, cúi mắt nhìn Mạnh Hoan.
Trong vô vàn công vụ khô khan rối rắm, hắn luôn xử lý tỉnh táo, thậm chí lạnh lùng, tránh xa mọi cảm xúc. Nhưng mỗi lần đối mặt với Mạnh Hoan, mọi lý trí đều biến mất, hoàn toàn bị kéo theo cảm xúc của cậu.
Nhưng cảm giác đó… hắn lại không hề ghét.
“Không có, phu quân yêu Hoan Hoan nhất.” Lệnh Bạc Chu kiên nhẫn.
“Có mà.”
“Không có.”
“Có đó.” Mạnh Hoan mềm giọng, cố tình bướng bỉnh.
Dù cậu cũng không hiểu mắng Lệnh Bạc Chu là đồ lăng nhăng thì được gì, nhưng đôi khi nói ra như thế lại thấy bớt giận.
Lệnh Bạc Chu nhẹ giọng: “Thật sự không có.”
“Có!”
Giọng Mạnh Hoan bỗng gắt lên.
Nhưng chỉ là đang làm nũng, ngoài miệng thì cứng, còn thân thể đã không còn chút đề phòng, hai tay vốn đang đẩy hắn cũng buông xuống, chỉ còn nét mặt tỏ vẻ không chịu, chờ hắn nói lời ngon ngọt để dỗ.
Lệnh Bạc Chu cụp mắt, nhìn thê tử nhỏ trong lòng.
“Ngài có, ngài có, ngài sẽ chán ta rồi bỏ ta. Đợi đấy, đợi ta tỉnh táo lại, ta sẽ bỏ trốn.” Mạnh Hoan vừa lầm bầm vừa đổ oan cho hắn, định bò dậy uống tiếp mấy bình, nhưng cổ tay lại bị một bàn tay mạnh mẽ đè lại, kéo về giường.
Khi ngã xuống giường, đầu óc Mạnh Hoan như có sóng nước dập dềnh, bỗng tỉnh lại, nghe được tiếng nói trầm ổn bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ừ.”
“……”
Mạnh Hoan lập tức thu lại hết mấy lời vừa nói, mở to mắt nhìn hắn đầy bất ngờ: “Cái gì cơ?”
Cậu phát hiện sắc mặt Lệnh Bạc Chu hơi kỳ lạ, có lẽ do thiết lập ban đầu trong truyện, hắn đặc biệt mẫn cảm với hai chữ “bỏ trốn”.
“Phu quân đúng là kẻ tệ bạc, là tên phụ tình.” Lệnh Bạc Chu chấp nhận từng chữ từng lời, hơi cúi người xuống, trong đôi mắt nâu sẫm phản chiếu hình ảnh của Mạnh Hoan, giọng nói càng tiến lại gần, ẩn chứa một ý tứ nhàn nhạt khó đoán.
Cổ họng Mạnh Hoan căng lên, nuốt khan một cái.
“Giờ thì…” Lệnh Bạc Chu chậm rãi nói: “Phu quân bắt đầu đùa giỡn Hoan Hoan đây!”
“……”
Mạnh Hoan rùng mình, sau gáy nổi da gà, sống lưng lạnh toát.
“Dù sao, nếu để Hoan Hoan nhanh chóng mang thai con của phu quân,” Lệnh Bạc Chu bật cười trầm thấp, giọng nói như đến từ địa ngục, “thì sẽ không thể trốn được nữa, đúng không?”
Giữa bầu không khí kỳ lạ đến cùng cực ấy.
Đầu óc Mạnh Hoan lập tức lướt qua vô số ký ức ngắn ngủi, hét lên một tiếng, tay chân loạn xạ bò khỏi giường, nhưng vì say, cậu chẳng còn sức lực, mới bò được vài bước, m.ô.n.g vừa nhổm lên thì đã bị kéo lại một cách nhẹ nhàng.
“Chạy gì chứ?” Giọng Lệnh Bạc Chu vẫn đều đều.
“Ư…” Mạnh Hoan mếu máo, hai tay như móng mèo co lại, đôi mắt mở to, nhìn Lệnh Bạc Chu đầy đáng thương: “Phu quân…”
Lệnh Bạc Chu cởi áo khoác, lộ ra đường nét vai cổ rắn rỏi, cơ bắp săn chắc căng trên khung xương cứng cáp, gương mặt vẫn tuấn tú nhưng lúc này lại mang theo nét hoang dã không thể kiểm soát.
Hắn đã lâu không chạm vào Mạnh Hoan, giờ như hổ rình mồi, tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người ta đỏ mặt.
Mạnh Hoan quá rõ cảm giác bị “đùa giỡn” là như thế nào, liền uất ức: “Không muốn, không muốn… ngày mai còn phải cưỡi la đi đường mà, sẽ đau lắm, không được làm chuyện đó đâu…”
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu tối lại, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cậu, cúi người xuống, còn chưa chạm vào đã khiến Mạnh Hoan như con cá nhỏ giãy giụa, khóc rấm rứt “ư ư ư ư ư”, tay níu chặt vai hắn: “Không, không mà, phu quân, đừng mà…”
Lúc này mới biết cầu xin, hơi thở vẫn mang mùi rượu, giọng điệu ngọt lịm khiến tim người nghe mềm nhũn, đuôi âm quyến rũ khiến trái tim run rẩy.
Mạnh Hoan thật sự rất ngoan, vội vàng nũng nịu cầu xin: “Phu quân là tốt nhất, phu quân tha cho ta đi, được không…”
Cậu rõ ràng đã say mèm, lời nói chẳng qua đầu óc, nghĩ gì nói nấy, cả người thành thật và đáng yêu đến không tưởng.
Lệnh Bạc Chu cụp mắt: “Nhưng vi phu là một kẻ vô tình tàn nhẫn.”
“Không phải đâu, phu quân không phải.” Mạnh Hoan ôm lấy cổ hắn: “Phu quân đối với ta là tốt nhất.”
Lệnh Bạc Chu mỉm cười, cúi người định hôn cậu, không ngờ Mạnh Hoan ngay lập tức phản ứng dữ dội như sắp bị "làm" thật vậy, cổ tay căng cứng, miệng phát ra tiếng nức nở "đừng mà đừng mà".
Cho đến khi Lệnh Bạc Chu chầm chậm mơn trớn đôi môi cậu, lưỡi nhẹ nhàng thăm dò, hôn đến mức khiến toàn thân cậu mềm nhũn, Mạnh Hoan mới khẽ nghiêng đầu, ngón tay vô thức nắm lấy cánh tay Lệnh Bạc Chu.
“Sợ đến vậy sao?” Lệnh Bạc Chu buồn cười hỏi.
Tửu Lâu Của Dạ
Mạnh Hoan ngây ra, nhận ra không hề đáng sợ như tưởng tượng, ngược lại mỗi lần hắn hôn lại khơi dậy cảm giác dễ chịu tận trong xương tủy, cả người ấm lên một cách kỳ lạ.
Lệnh Bạc Chu: “Vẫn còn muốn sinh con chứ?”
Mạnh Hoan suy sụp: “Không sinh nữa đâu, không sinh nữa đâu.”
“Không được!” tay Lệnh Bạc Chu lướt xuống, dường như chạm tới điều gì đó, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt ươn ướt của Mạnh Hoan: “Chúng ta thử xem.”
“Hu hu hu hu hu hu…” Mạnh Hoan thật sự sụp đổ, chỉ cần nghĩ đến mấy cảnh trong tiểu thuyết sắc mà công ép thụ sinh con là cậu đã phát điên rồi: “Thật sự không sinh được mà, làm sao chúng ta sinh được chứ! Phu quân, không được đâu, sẽ hỏng mất đó… ngày mai còn phải…”
“Sẽ không sao đâu.”
Giọng Lệnh Bạc Chu vẫn bình tĩnh như cũ, “Thử đi, vi phu sẽ rất cẩn thận.”
Nói rồi, trước mắt Mạnh Hoan tối sầm, bị hắn ôm vào lòng.
Trước mắt không hề có phong ba bão táp như tưởng tượng, chỉ thấy trong bóng tối, Lệnh Bạc Chu tự mình cởi y phục...