Mạnh Hoan dường như chưa nghe rõ: “Ngươi nói lại lần nữa.”
Người hầu liền lặp lại: “Trong thư nói, bọn họ đã biết chuyện phu nhân quyến rũ vương gia, truyền tin tình báo, còn vô cùng đau xót trước hành động liều c.h.ế.t ám sát vương gia của phu nhân. Giang sơn xã tắc Đại Tông nhờ có phu nhân mà lại có thêm một tia hy vọng.”
“…”
Chuyện hoang đường đến mức Mạnh Hoan gần như ảo giác thấy bọn họ đang hát bài Cảm ơn người, bởi vì có người, bốn mùa thêm ấm áp.
Mình mà gánh vác nổi sứ mệnh vinh quang cứu rỗi triều Đại Tông sao?
Nhưng khoan đã, Mạnh Hoan cố gắng suy nghĩ. Ý của bức thư này là, nguyên chủ vốn đã mang nhiệm vụ ám sát Lệnh Bạc Chu?
“…”
Mạnh Hoan bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt. Ở vương phủ, cậu chỉ cố giữ mạng sống thôi đã vô cùng vất vả, bây giờ lại nói còn phải gánh thêm nhiệm vụ quyến rũ và ám sát nữa, chẳng phải cuộc đời bi thảm của cậu càng thêm thảm hại sao?
“Phu, phu nhân, hóa ra là thích khách.” Sắc mặt người hầu tái nhợt.
“…” Mạnh Hoan há miệng, nhất thời không biết nói gì, cố gắng cất lời: “Ngươi đừng bịa đặt vô cớ.”
“Nhưng trong thư, tại sao lại…”
Tim Mạnh Hoan thắt lại. Cậu nhận ra người hầu này là nô tài trong vương phủ, chắc chắn cùng một lòng với Lệnh Bạc Chu. Nội dung trong thư liên quan đến chuyện ám sát, nếu hắn đi tố giác với Lệnh Bạc Chu, thì tình cảnh hiện tại của cậu chắc chắn vô cùng nguy hiểm.
Mạnh Hoan tái mặt giải thích: “Ta thật sự không biết tại sao lại nhận được bức thư này…”
Ánh mắt kinh ngạc của người hầu thể hiện rõ sự không tin tưởng.
Mạnh Hoan cắn răng, chỉ nghĩ ra được một cách. Cậu chộp lấy một nắm chuỗi trân châu từ khay, đưa cho hắn: “Hứa với ta, hãy quên chuyện tối nay.”
—
Người hầu cầm chuỗi trân châu rời khỏi sân của Mạnh Hoan mà không chút do dự, đi thẳng đến thư phòng nơi Lệnh Bạc Chu đang ở.
Đêm khuya thanh vắng, thư phòng vẫn sáng đèn. Lệnh Bạc Chu ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt bịt vải trắng, còn Sơn Hành thì đang đọc Lễ ký:
“Cho nên, đức sánh cùng trời đất, lợi khắp vạn vật, rạng ngời như nhật nguyệt, chiếu sáng bốn bể mà không bỏ sót điều nhỏ nhặt nào.”
Hắn lặng lẽ lắng nghe. Những cuốn sách này Lệnh Bạc Chu đã thuộc nằm lòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn ôn tập lại.
Hắn mắc bệnh về mắt, mà thời cổ đại kính mắt không phổ biến. Là người phải đọc một lượng lớn công văn mỗi ngày, hắn thường để thuộc hạ đọc cho mình nghe rồi tự suy xét, nhằm bảo vệ đôi mắt của mình.
Người hầu tiến vào, quỳ xuống: “Vương gia, hôm nay phu nhân nhận được một bức thư.”
Tiếng đọc sách của Sơn Hành dừng lại, hắn nhìn về phía Lệnh Bạc Chu: “Hử? Phu nhân chỉ quanh quẩn trong vương phủ, sao có thể nhận được thư từ bên ngoài? Ai đưa vào?”
“Chắc là người gác cổng nhận tiền.” Lệnh Bạc Chu đáp gọn, “Nói.”
Người hầu: “Phu nhân gọi tiểu nhân đến giúp đọc thư. Trong thư viết rằng phu nhân dùng sắc đẹp mê hoặc vương gia, dò la tin tức, có ý định ám sát vương gia.”
Sắc mặt Lệnh Bạc Chu vẫn thản nhiên, nhưng quyển sách trong tay Sơn Hành đột nhiên rơi xuống đất.
Hắn có biểu cảm như vừa nuốt phải một quả trứng gà: “Phu nhân… thực sự không biết chữ sao?”
“………………”
Người hầu lại móc từ trong tay áo ra chiếc vòng chuỗi trân châu: “Đây là hối lộ mà phu nhân đưa cho tiểu nhân, muốn tiểu nhân giữ bí mật.”
“Thưởng mười lượng.”
“Đa tạ vương gia.” Người hầu dập đầu, sau đó lui ra ngoài.
Thư phòng rơi vào tĩnh lặng. Sơn Hành vẻ mặt khó hiểu, dường như không tin vào những gì vừa nghe thấy: “Vương gia, phu nhân thực sự có năng lực do thám tình báo sao?”
“…”
Bị Lệnh Bạc Chu liếc nhìn một cái, hắn mới nghiêm túc suy xét: “Là ai đã gửi lá thư này cho phu nhân? Nếu là thân thích bạn bè của y, vậy chắc chắn là bè phái của Mạnh Vãn Minh. Lẽ nào là do Lư Thị Lang gửi? Sáng đến vương phủ thăm bệnh, chiều đã viết thư nói về việc ám sát, quả thực là hai bộ mặt.”
“Trong triều, có không ít kẻ mong bản vương c.h.ế.t sớm.” Lệnh Bạc Chu gõ nhẹ lên mặt bàn, suy nghĩ bỗng dưng dừng lại ở cụm từ dùng sắc đẹp mê hoặc.
Trong đầu hắn hiện lên từng cử chỉ, hành động của Mạnh Hoan.
Sơn Hành nhìn sắc mặt hắn: “Vậy… vương gia định xử trí phu nhân thế nào?”
Sơn Hành hỏi rất cẩn trọng. Hắn có thể cảm nhận được vị vương gia lạnh lùng, dốc lòng vì triều chính, hơn hai mươi năm chưa từng thành thân này, dường như đã nhen nhóm chút hứng thú khác thường đối với Mạnh Hoan.
“Xử trí thế nào?”
Lệnh Bạc Chu cầm lấy chén trà, ánh lửa phản chiếu trong con ngươi hắn, ánh lên những tia sáng lấp lánh, khiến người ta khó đoán được suy nghĩ của hắn.
Trong đầu hắn hiện lên gương mặt trắng trẻo, tuấn tú của Mạnh Hoan.
Thiếu niên ngoan ngoãn, trước khi nói chuyện luôn ngập ngừng hai ba giây để sắp xếp câu từ, tính cách nhút nhát, dễ khóc, mà mỗi khi đầu mũi đỏ lên trông lại càng đáng thương hơn.
“Vương gia?” Sơn Hành nhắc nhở.
Lệnh Bạc Chu đậy nắp chén trà: “Y không g.i.ế.c được ta.”
Rồi nói thêm: “Gọi y tới đây.”
Sơn Hành ngạc nhiên hơn, mãi mới thốt ra được: “Vương gia, ngài cố tình trêu đùa phu nhân sao?”
Lệnh Bạc Chu khẽ nhấc mí mắt, cười một tiếng không rõ ý tứ: “Ngươi không thấy phản ứng của y rất thú vị à?”
“…” Không hề thú vị, Sơn Hành thầm nghĩ.
—
Trong sân viện bên kia, Mạnh Hoan hoàn toàn không hay biết chuyện người hầu đã đi tố giác. Cậu sai hạ nhân kê một chiếc ghế trúc ngoài sân, vừa ngắm sao vừa thẫn thờ.
Môi trường thời cổ đại trong lành, màn đêm xanh thẳm treo một vầng trăng tròn, khiến Mạnh Hoan chợt nhớ đến cảnh Nhận Thổ đi săn lợn lòi trong đêm trăng. Cậu vừa mới cong môi cười, suy nghĩ trong đầu lại bị chuyện mê hoặc và g.i.ế.c người lấp đầy.
Haiz.
Phiền quá.
Mạnh Hoan lầm bầm, quyết định không nghĩ nữa, đứng dậy trở về phòng ngủ.
Bên cạnh truyền đến tiếng các tỳ nữ đuổi bắt gà con.
“Bên trái, chặn cửa lại, đừng để nó chạy ra!”
“Ôi, nó mổ người đấy!”
Suy nghĩ của Mạnh Hoan bị quấy nhiễu, cậu quay sang nhìn: “Các ngươi đang làm gì thế?”
Tỳ nữ đáp: “Thưa phu nhân, nô tỳ bắt được hai con gà, định vặt lông chặt nhỏ, ninh nhừ cả đêm để chuẩn bị canh gà cho phu nhân sáng mai.”
Mạnh Hoan nhìn thấy hai con gà mái hoa mơ đang bị giữ chặt trong tay họ.
“Giờ g.i.ế.c gà à?”
“Bẩm phu nhân, đúng vậy.”
Chuyện ám sát Lệnh Bạc Chu khiến lòng Mạnh Hoan nặng nề. Cậu chợt nảy ra một ý nghĩ, đột ngột nói: “Để ta làm đi?”
Tỳ nữ: “? Phu nhân thân thể cao quý…”
“Không sao, để ta thử.”
Trước khi xuyên sách, Mạnh Hoan sống trong thành phố, mọi thực phẩm tươi sống đều có thể dễ dàng mua được, chẳng bao giờ cần đích thân ra tay. Cậu còn nhát gan, ngoài việc thỉnh thoảng đập c.h.ế.t muỗi thì chưa từng trải qua cảnh tượng m.á.u me hay cái chết.
Không như vậy thì chẳng thể g.i.ế.c người được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mạnh Hoan hạ quyết tâm, đưa tay giữ chặt cánh gà mái trong tay tỳ nữ, mang nó đến hố g.i.ế.c gà.
Cánh gà mái còn ấm, nó rõ ràng là một sinh mạng đang sống động, khiến Mạnh Hoan bất giác khó chịu. Cậu chớp mắt, tự trấn an mình, sau đó nhận con d.a.o nhọn từ tay người hầu, chăm chú nhìn hắn làm mẫu cách g.i.ế.c gà.
Mạnh Hoan ngửi thấy mùi tanh nồng của máu.
“Phu nhân, đến lượt ngài rồi.” Người hầu nói.
Pussy Cat Team
Trong đầu Mạnh Hoan cuộn trào cảm giác buồn nôn như sóng trào, ngón tay run lên, con gà mái hoa mơ đang bị cậu nắm chặt bỗng xổng ra, vẩy m.á.u vương đầy lên vạt áo cậu, nhầy nhụa khó chịu, đồng thời bốc lên mùi tanh hôi khó tả.
Mạnh Hoan cúi xuống, ôm lấy cổ họng, đau đớn nôn khan: “Ọe…”
Tỳ nữ: “………………”
Gia nhân: “………………”
Mạnh Hoan: “………………”
Tỳ nữ giật mình: “Phu nhân, ngài không sao chứ?”
Mạnh Hoan cố nén cảm giác buồn nôn, nước mắt lưng tròng, giơ tay ra hiệu dừng lại, giọng nghẹn ngào: “Ta không g.i.ế.c gà nữa.”
Cậu lê bước về phía sân viện, ngồi phịch xuống ghế, rơi vào trạng thái tự bế, vừa ngẩn ngơ vừa tự chữa lành tâm hồn.
Không ngờ mình lại buồn nôn như vậy.
Thật vô dụng.
Quả nhiên vẫn không thích hợp để g.i.ế.c người sao?
Mạnh Hoan lặng lẽ ôm lấy hai cánh tay. Với trình độ này, ngay cả một con gà cũng không dám giết, làm sao có thể mong đợi bản thân cầm d.a.o c.h.é.m đầu Lệnh Bạc Chu?
Càng nghĩ càng chán nản.
Ngoài cổng, hai bóng người cầm đèn lồng bước vào, Sơn Hành cúi người đứng đó: “Phu nhân, vương gia có lệnh triệu kiến.”
“!”
Mạnh Hoan giật b.ắ.n mình bật dậy.
Vì đã đọc lá thư kia, giờ cậu vô cùng chột dạ, đầu óc tê dại, l.i.ế.m môi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Vương gia triệu phu nhân đến thị tẩm.” Sơn Hành vừa dứt lời, một con gà mái bỗng cục cục cục bay vụt qua trước mặt hắn, hắn sững sờ: “Chuyện gì vậy?”
Người hầu lập tức thuật lại đầu đuôi sự việc, đến đoạn Mạnh Hoan nôn khan, ai nấy đều phải cố nín cười.
Sơn Hành cũng bật cười, vừa cười vừa quay người đi, giọng điệu khó hiểu: “Ta phải nhanh chóng kể chuyện này cho vương gia nghe, để vương gia vui vẻ một chút.”
Mạnh Hoan: “………………”
Trở thành trò cười, cậu tuyệt vọng đứng tại chỗ vài giây, gia nhân thúc giục: “Phu nhân, mau chuẩn bị thị tẩm đi.”
“Biết rồi.” Mạnh Hoan lẩm bẩm.
Xem ra chỉ có thể dùng mỹ nhân kế.
So với g.i.ế.c người, cậu tự tin vào khả năng này hơn.
Gánh vác trên vai hai nhiệm vụ là bảo toàn mạng sống và quyến rũ Lệnh Bạc Chu, cảm giác căng thẳng đột nhiên nặng trĩu, từng bước đi của Mạnh Hoan bỗng chậm chạp nặng nề hơn.
Cậu chợt nhớ đến đạo cụ của mình, uể oải quay đầu lại: “Có thể giúp ta mang mấy bức tranh trên bàn lại đây không?”
Người hầu lập tức đi lấy.
Trong lúc lấy còn tiện mắt nhìn thoáng qua.
Chậc, chơi cũng táo bạo thật.
Sau khi đưa tranh cho Mạnh Hoan, ánh mắt bọn họ đều ánh lên vẻ hiểu ngay ý đồ.
Mạnh Hoan siết chặt xấp tranh, mang theo tâm trạng phức tạp như đang hiến thân, một đường đi về thư phòng ở hậu điện.
—
Trong thư phòng, ánh đèn mờ ảo, bóng dáng lay động.
Trần An đang sắp xếp sách vở trên bàn giúp Lệnh Bạc Chu. Khuôn mặt hắn thanh tú sạch sẽ, đi theo vương gia từ thời Cô Châu, là một tâm phúc đắc lực. Hắn thuận miệng nói: “Vương gia, bệ hạ lệnh cho Bắc Trấn Phủ Ty dùng đại hình để thẩm vấn lại đồng liêu của Chu phó lang, người đã dâng sớ đàn hặc ngài vài ngày trước.”
“Đã có kết quả chưa?” Lệnh Bạc Chu trông có vẻ mệt mỏi, nhưng dáng ngồi vẫn rất nghiêm chỉnh. Hắn nhẹ nhàng xoa mi tâm, có vẻ như mắt hơi mỏi, những ngón tay thon dài chống lên trán.
Trần An mỉm cười: “Sáng nay Lư Thị Lang vừa ghé qua đây, ngài đoán xem? Mấy cái miệng cứng rắn như sắt thép kia cuối cùng cũng khai cả rồi. Trong cuộc giằng co thế lực này, bọn họ đã nhận thua trước.”
Lệnh Bạc Chu không mấy vui vẻ, ánh mắt hắn dừng lại ở bóng dáng Mạnh Hoan phía sau tấm rèm, liền ngừng chủ đề này, giọng trầm nhẹ: “Hoan Hoan, lại đây.”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút mê hoặc vì mệt mỏi.
Không hiểu sao, tim Mạnh Hoan bỗng tê rần một chút.
Cậu hoảng hốt “A” lên một tiếng, vành tai đỏ bừng, sống lưng căng cứng, cúi đầu bước đến trước mặt hắn: “Ta đến rồi.”
“Ngồi đi.”
Lệnh Bạc Chu chỉ vị trí bên cạnh, sau đó nghiêng đầu, tiếp tục nói chuyện với Trần An: “Ngươi phải chú ý, nếu chủ mưu bị khai ra quá nhỏ thì không được. Còn nếu là kẻ lớn nhất… có thể kéo đến tận quan viên trấn thủ một phương. Lần này bản vương muốn dùng một con cá lớn để tế máu.”
Quan viên trấn thủ một phương, tức là quan chức cấp tỉnh hoặc thậm chí quản lý nhiều tỉnh trong triều Đại Tông.
Đây là những đại thần có ảnh hưởng rất lớn trong triều đình.
Trần An kinh ngạc, gật đầu: “Tuân lệnh.”
“Ngươi lui xuống đi.”
Dặn dò Trần An xong, Lệnh Bạc Chu day day trán, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Ánh nến hắt lên một bên mặt Lệnh Bạc Chu, tạo thành một vệt bóng mờ. Hắn nhắm mắt, hàng mi dài đổ bóng nhạt lên gò má, làm đường nét khuôn mặt thêm sâu và tuấn tú, đôi môi mỏng sắc nét.
Có lẽ vì đã đọc bức thư kia vào ban ngày, Mạnh Hoan theo bản năng nhìn xuống cổ hắn, làn da căng mịn, yết hầu khẽ chuyển động, đường nét gợi cảm.
“?”
Mạnh Hoan: Mình không phải nên nghĩ cách lấy đầu hắn sao?
Mạnh Hoan: Giữ vững nụ cười.
Lệnh Bạc Chu từ từ mở mắt, dường như sau giấc nghỉ ngắn, hắn đã hồi phục phần nào tinh thần. Hắn vươn tay lướt nhẹ trên mặt bàn, tựa như đang tìm thứ gì đó.
Một cuốn tập tranh minh họa cũ kỹ bìa lốm đốm bị hắn móc ra, đặt trước mặt.
Mạnh Hoan thấp thoáng nhận ra đó là gì, da đầu lập tức căng chặt.
Lệnh Bạc Chu cụp mắt nhìn cuốn sách, giọng điềm nhiên:
“Thứ này do hạ nhân tìm thấy dưới gầm giường.” Hắn dừng một chút, mắt hơi híp lại, “Ngươi mang đến để dùng trong lúc thị tẩm sao?”
“…………”
…Con d.a.o nhọn đ.â.m vào cổ gà, cắt đứt khí quản. Máu đỏ như chu sa lập tức phun trào, chảy tràn xuống hố.