Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 14: Tiểu Gia Cùng Phu Quân Đọc Xuân Cung đồ.



Hôm đó, Mạnh Hoan mang theo cuốn Xuân Cung đồ xuất hiện trên giường của Lệnh Bạc Chu.

 

Thông thường, phu thê không xem Xuân Cung đồ, vì cho rằng chỉ có đám kỹ nữ thấp hèn ở thanh lâu mới truyền tay nhau. Giá Xuân Cung đồ cũng rất đắt đỏ, dân nghèo không mua nổi, trừ khi ai đó muốn lấy lòng người khác mà bày trò. Người bình thường thì dùng làm gì chứ?

 

Liên tưởng đến bức thư mà người ngoài gửi cho Mạnh Hoan: Cậu muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc. Xem ra, đây lại là một bằng chứng nữa.

 

Lệnh Bạc Chu cụp mắt, lặng lẽ quan sát từng cử động của Mạnh Hoan.

 

Ánh mắt Mạnh Hoan nhìn chằm chằm vào Xuân Cung đồ, tròng mắt dần mở to, dường như không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy. Nhưng sau đó, cậu ỉu xìu thừa nhận.

 

"Ừm."

 

Giọng nói ngoan ngoãn lạ thường: "Là ta mang đến."

 

"Ngươi mang đến để làm gì?"

 

"..."

 

Mạnh Hoan ngập ngừng một chút, không dám nói là vì sợ bị "hung khí" của hắn đ.â.m chết, đành đáp:

 

"Làm thê tử của vương gia, cùng vương gia nghiên cứu chuyện hoan ái là bổn phận của thiếp."

 

Nói xong, hắn cúi đầu, mặt đỏ bừng, bộ dáng thẹn thùng không chịu nổi.

 

Lệnh Bạc Chu khẽ nhướng mày, trầm tư trong chốc lát.

 

Trước mắt, Mạnh Hoan cứ một câu "bổn phận", hai câu "bổn phận", trông rất ngoan ngoãn.

 

Nhưng trong bức thư ám sát tối nay thì không hề nói như vậy.

 

"Thật sao?" Lệnh Bạc Chu hờ hững lên tiếng, thuận thế đẩy cuốn Xuân Cung đồ đến trước mặt cậu, trong mắt mang theo chút ý vị sâu xa. "Vậy phu nhân đã học được gì rồi?"

 

Không hiểu sao, hắn rất tò mò xem Mạnh Hoan sẽ biểu hiện thế nào tiếp theo.

 

Hàm ý trong lời của Lệnh Bạc Chu khiến da đầu Mạnh Hoan tê rần, càng thêm chắc chắn rằng sớm muộn gì hắn cũng chiếm đoạt mình. Để giảm bớt tổn thương có thể phải chịu, cậu lấy ra một cuộn giấy từ trong tay áo:

 

"Vương gia, có muốn xem cái này không?"

 

"Đây là gì?"

 

"Là thứ thiếp muốn để vương gia biết khi hầu hạ người." Mạnh Hoan đỏ mặt.

 

Không khí trở nên có chút vi diệu.

 

Trong cuộn giấy vẽ các tư thế giao hợp cho người mới nhập môn. Vì sợ lãng phí giấy Tuyên Thành, Mạnh Hoan đã dùng giấy nháp màu vàng để vẽ. Lúc này, tờ giấy bị cuộn chặt, nếu ai từng biết câu "Đồ cùng bút hiện" (*), rồi liên hệ với bức mật thư Mạnh Hoan vừa nhận được, rất dễ nghi ngờ bên trong giấu một con dao.

 

(*) Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là tranh đến cuối sẽ lộ ra cây kích – ám chỉ âm mưu bại lộ vào thời khắc cuối cùng.

 

Lệnh Bạc Chu không vội mở ra xem, chỉ thản nhiên nhướn mày, chợt nhớ ra chuyện gì đó:

 

"Nghe nói ngươi vừa nôn khi g.i.ế.c gà?"

 

"?"

 

Không ngờ hắn lại đột ngột đổi chủ đề, mà còn là một chủ đề xấu hổ như vậy. Mạnh Hoan bĩu môi:

 

"Sao vậy?"

 

"Không có gì." Lệnh Bạc Chu cười như không cười. "Chỉ cảm thấy có chút đáng yêu."

 

"……"

 

Đây là đang trêu chọc cậu đúng không! Nhất định là đang trêu chọc cậu!

 

Mạnh Hoan âm thầm lẩm bẩm trong lòng, vẻ mặt có chút không cam tâm.

 

Lệnh Bạc Chu không tiếp tục đùa cợt nữa: "Mở ra cho bổn vương xem."

 

"Ồ."

 

Mạnh Hoan trải rộng bức tranh sắc do chính mình vẽ.

 

Lúc còn ở cô nhi viện, Mạnh Hoan không có nhiều bạn bè, khi đó thích đọc sách tranh nhỏ. Lớn hơn một chút thì bắt đầu tự vẽ, đến khi vào đại học, cậu dựa vào việc này để kiếm tiền đóng học phí và sinh hoạt phí, vẽ vô số nhân vật và tranh sắc tình.

 

Vậy nên, cậu rất có kinh nghiệm vẽ tranh sắc. Chỉ vài nét bút phác họa đã có thể thể hiện rõ ràng tư thế. Trước mắt, bức tranh sắc tựa như phân cảnh truyện tranh, từng khung từng khung hiện ra.

Pussy Cat Team

 

Khoanh tay, Mạnh Hoan đắc ý chờ được khen: "Vương gia thấy thế nào?"

 

Lệnh Bạc Chu cúi mắt quan sát, khẽ nghiến răng môi: "Cũng là Xuân Cung đồ?"

 

"Đương nhiên, nhưng chi tiết hơn cuốn kia nhiều. Ngoài ra còn có từng bước cụ thể khi phu thê hành phòng, vương gia nhất định phải xem kỹ, nhất định phải học những bước này."

 

Mạnh Hoan đang tính toán trong lòng.

 

Học rồi thì sau này mình đỡ chịu khổ.

 

Những bức Xuân Cung đồ này dù chỉ vẽ bằng nét đen trắng, nhưng đường nét lại mạnh mẽ táo bạo hơn. Người bị đè xuống dưới có dáng người giống hệt Mạnh Hoan, một tay che mặt, bộ dáng cắn răng nhẫn nhịn không chịu nổi.

 

So với những bức Xuân Cung không có biểu cảm, rõ ràng những bức tranh mang theo cảm xúc càng dễ khơi gợi hứng thú hơn.

 

Mang theo cuốn Xuân Cung cũ đã đành, lại còn tự vẽ thêm cái mới, rất khó để người ta không nghĩ rằng cậu cố ý dùng nó để quyến rũ.

 

Lệnh Bạc Chu thu ánh mắt khỏi bức tranh, cúi đầu nhìn Mạnh Hoan.

 

Mạnh Hoan đầy lo lắng: "Vương gia có hiểu không?"

 

Lệnh Bạc Chu trầm tư, trong mắt thoáng ánh lên tia tối, hồi lâu sau cậu khẽ cười: "Đúng là có chút khó hiểu. Nếu Hoan Hoan có thể giảng giải thì tốt quá. Nào, ngồi xuống đi."

 

Mạnh Hoan đỏ mặt.

Khung cảnh này, giống hệt một cặp vợ chồng trẻ lén lút xem phim cấm, sau đó vụng trộm thử nghiệm.

 

Lệnh Bạc Chu kéo đèn lại gần tranh, đầy hứng thú: "Đây là đang làm gì vậy?"

 

Mạnh Hoan theo ánh mắt hắn, nhìn thấy hai người trong tranh ôm nhau, miệng chạm vào miệng: "… Họ đang hôn nhau. Đây là màn dạo đầu trước khi hành phòng, có thể giúp hành động tiếp theo trở nên tự nhiên hơn."

 

"Hôn môi?" Lệnh Bạc Chu có vẻ suy nghĩ, rồi ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi của Mạnh Hoan.

 

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, sống lưng Mạnh Hoan bỗng tê dại, đầu óc mơ hồ nhận ra điều gì đó.

 

Lệnh Bạc Chu nghiêng người tới gần, bóng của hắn lập tức bao phủ trước mắt hắn.

 

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào môi Mạnh Hoan: "Ở đây sao?"

 

Ngón tay lạnh lẽo, nhưng chạm vào lại nóng rực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giọng nói trầm thấp giữa hai người, mang theo một chút hơi thở.

 

Mạnh Hoan cứng đờ cả người, gật đầu: "Ừm."

 

"Hôn môi có cảm giác thế nào?" Lệnh Bạc Chu tựa như không biết gì về tình ái, đôi mắt sâu thẳm như một kẻ săn mồi, ngón tay chà xát nhẹ trên môi cậu, muốn có một câu trả lời chính xác.

 

Mặt Mạnh Hoan lập tức đỏ bừng: "… Ngứa."

 

"Hửm?" Lệnh Bạc Chu như muốn nghe hắn nhắc lại.

 

Mạnh Hoan nghiến răng: "Rất ngứa…"

 

Chịu đựng những ngón tay hắn cọ xát, khuôn mặt Mạnh Hoan càng đỏ hơn, môi cũng bị xoa đến mức hơi sưng lên.

 

"Chỉ có ngứa thôi sao? Không lẽ chỉ có vậy?" Ngón tay lạnh lẽo như đang trêu đùa, không buông tha mà lướt tới lướt lui trên môi hắn.

 

Đến khi Mạnh Hoan rũ mắt, như thể sắp cắn răng chịu đựng, mí mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

 

Lệnh Bạc Chu khẽ cười: "Không thoải mái à? Vậy thì không chạm nữa."

 

Hắn vui vẻ thu tay lại, vòng đầu tiên kết thúc.

 

Mạnh Hoan như được đại xá, nặng nề thở ra một hơi, đưa tay sờ đôi môi nóng bừng, liền thấy Lệnh Bạc Chu lại xem tiếp tranh, chỉ vào trang tiếp theo.

 

"Trang này là gì đây?"

 

"..."

 

Tuần tự tiến triển, động tác càng lúc càng thân mật và táo bạo hơn.

 

Giọng Mạnh Hoan lắp bắp: "Đang… đang cắn cổ."

 

"Cắn cổ?" Lệnh Bạc Chu nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc. "Nhưng sao bản vương lại thấy cậu thè lưỡi ra?"

 

Mạnh Hoan: "…………"

 

Cậu thầm nghĩ, lão xử nam này thật đáng ghét.

 

Bản thân hắn vốn đã hơi ngượng ngùng, không muốn nói ra những từ ngữ quá lộ liễu, vậy mà Lệnh Bạc Chu cứ như thể nhất định phải nghe được từ đó mới chịu.

 

Mạnh Hoan nghiến răng: "Cũng gần như vậy thôi."

 

Lệnh Bạc Chu: "Gần như là sao?"

 

"..." Mạnh Hoan chịu thua, "Liếm… liếm, được chưa?"

 

"Ồ, thì ra là liếm. Lần sau Hoan Hoan mô tả thì làm ơn chính xác một chút." Lệnh Bạc Chu lịch sự đề nghị, "Nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ đến lúc đó bản vương không biết làm sao, lỡ thật sự cắn làm ngươi đau thì sao?"

 

"..."

 

Hừ.

 

Mạnh Hoan hậm hực hừ một tiếng.

 

Cậu có cảm giác Lệnh Bạc Chu đang cố ý trêu chọc mình.

 

Nhưng trên mặt Lệnh Bạc Chu lại chẳng nhìn ra chút gì. Hắn giống hệt một người đàn ông trung niên lần đầu tò mò về chuyện tình ái, mà ở thời cổ đại, hai mươi sáu tuổi chưa lập gia đình đúng là có hơi muộn. Ngón tay hắn đặt trên trang giấy, tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

 

Mạnh Hoan đã trải qua hai hiệp xấu hổ đến mức không chịu nổi, mắt trông mong, nhưng khi thấy ngón tay Lệnh Bạc Chu chỉ vào hình vẽ càng trần trụi hơn, đầu cậu lập tức vang một tiếng ong ong, sắc đỏ trên mặt nhanh chóng lan đến tận mang tai, cả khuôn mặt đỏ như chín rục.

 

"Bức tranh này…"

 

Người bị áp nằm trong vòng tay người trên, hai tay quấn chặt lấy cổ đối phương, đầu cúi xuống sâu. Đôi chân được nâng lên, một tay của người trên đỡ lấy, còn ngón tay giữa của tay kia đã lách vào khe hẹp, chất lỏng không rõ đang chảy xuống.

 

Theo trình tự hôn môi, vuốt ve, XX và XX, bức tranh này đang mô tả điều gì, vừa nhìn đã hiểu ngay.

 

"..."

 

Đầu óc Mạnh Hoan nổ tung.

 

Chóng mặt, chân run, cậu không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình huống này đường đường là một đại thần giấu mặt trong giới vẽ tranh sắc, bây giờ lại phải cùng người ta nghiên cứu tác phẩm của chính mình. Đây chính là ngày c.h.ế.t vì xấu hổ của cậu.

 

Lệnh Bạc Chu lần này thật sự không hiểu: "Hắn đặt ngón tay vào đâu vậy?"

 

Đáp lại hắn là sự im lặng. Lệnh Bạc Chu ngước mắt lên: "Sao không nói gì?"

 

Mạnh Hoan cứng họng. Cậu như vừa trải qua một tội lỗi không thể rửa sạch, không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, vô thức siết chặt tay, cắn môi không dám mở lời.

 

Ánh mắt Lệnh Bạc Chu rơi xuống điểm trung tâm của bức tranh, hơi nhướng mày, đã hiểu lý do tại sao Mạnh Hoan không dám nói.

 

Nghĩ một chút, hắn bất giác cong môi cười nhẹ.

 

Trước đây từng có quan viên muốn hối lộ hắn, dâng tặng mỹ nhân. Không chỉ dung mạo khuynh thành, phong thái yêu kiều, mà còn tinh thông chuyện phòng the, biết cách làm vui lòng nam nhân, đó là những "Dương Châu gầy" được họ nuôi dưỡng cẩn thận. Khi ấy, mỹ nhân bước xuống kiệu với vẻ đẹp rực rỡ, khiến toàn bộ nam nhân trong phủ phải lóa mắt.

 

Nhưng Lệnh Bạc Chu chỉ lạnh nhạt đem mỹ nhân thưởng cho thuộc hạ, không buồn liếc nhìn, chẳng có chút hứng thú.

 

Còn hôm nay, hắn lại rất có hứng thú. Ban đầu hắn muốn xem thử Mạnh Hoan có thể quyến rũ ra trò gì, nhưng hiện tại xem ra, đừng nói là mê hoặc nam nhân, ngay cả việc chuẩn bị tâm lý cậu còn chưa làm tốt.

 

... Nếu thật sự chạm vào cậu, khả năng cao sẽ là một màn m.á.u me thê thảm.

 

"Phu nhân đỏ mặt như vậy, xấu hổ sao?" Ngón tay lạnh lẽo của Lệnh Bạc Chu chạm nhẹ vào tay cậu, giống như một con rắn đang trườn đến, khiến Mạnh Hoan khẽ run, sống lưng cứng đờ.

 

Hành động nhỏ này không qua được mắt hắn. Lệnh Bạc Chu chậm rãi nở nụ cười mang hàm ý sâu xa: "Phu nhân có vẻ rất sợ hãi, chẳng lẽ không muốn cùng bản vương hành phòng?"

 

Lệnh Bạc Chu đang cười, nhưng phản ứng đầu tiên của Mạnh Hoan lại là hắn không hề cười.

 

Lệnh Bạc Chu là điển hình của kiểu người cười mà như không, càng cười càng khiến người khác sởn tóc gáy, da đầu tê dại.

 

Mạnh Hoan nghĩ, với tính cách hung bạo của y, nếu nói không muốn, chắc chắn hắn sẽ càng phấn khích hơn.

 

Mạnh Hoan cắn răng quyết định: "Không phải không muốn, chỉ là ta có chút thẹn thùng, cũng có chút cảm khái."

 

"Cảm khái?"

 

Mạnh Hoan hít sâu một hơi: "Vương gia thân phận cao quý, tài mạo song toàn, bao nhiêu người mong được cùng vương gia thân cận còn không kịp, tất nhiên thiếp cũng vậy."

 

Cậu chớp mắt, ra vẻ một người si mê hắn sâu đậm: "Ta đã ngưỡng mộ vương gia từ lâu, có cơ hội tất nhiên rất nguyện ý hầu hạ, nguyện cùng vương gia làm bạn trăm năm, đến c.h.ế.t cũng muốn chôn chung một chỗ, sao có thể không đồng ý chứ?"

 

Nói xong, Mạnh Hoan nghiến răng, làm một hành động cực kỳ táo bạo.

 

"Vương gia, để ta giúp ngài cởi y phục."