Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 18: Người Chồng Đoạt Huy Chương Vàng Của Tiểu Gia.



Thiếu niên nói đến đây, hắn cúi đầu, như là lơ đãng, cũng có vẻ lúng túng, sắc mặt trắng bệch có chút mất mát.

 

Lệnh Bạc Chu cúi mắt nhìn ánh mắt: “Ta không tới gặp ngươi, đang trách ta sao?

 

Âm trầm, có chút ngứa ngáy. Trầm thấp bay bổng.

 

Câu này khiến Mạnh Hoan cứng đờ, ngẩng đầu lên, lúng túng. Hắn thản nhiên nói, nhưng cậu không ngờ Lệnh Bạc Chu lại liên tưởng đến một cách mơ hồ như vậy, và cậu không biết phải nói gì.

 

"Không phải như thế…" Mạnh Hoan chỉ muốn lắc đầu, Lệnh Bạc Chu đã ngồi xuống rồi.

 

"Đêm nay, ta sẽ ở lại đây."

 

"......." Nửa sau lời của Mạnh Hoan trở về miệng.

 

Chúng ta càng giải thích, thì sẽ càng chứng minh rằng ta đang gây rắc rối.

 

Cậu có một niềm yêu thích dành cho hắn ... tốt hơn là cậu nên hành động như một người thiếp ngoan ngoãn, Mạnh Hoan nghĩ thầm.

 

"Chữ viết của ngươi không đẹp, đến đây, ngồi xuống." Lệnh Bạc Chu cầm lấy bút lông trên bàn, nhìn về phía Mạnh Hoan,"Dạy cho ngươi cách cầm bút trước"

 

Bị nói trúng tim đen, Mạnh Hoan đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh. Bàn tay Mạnh Hoan như chiếc thuyền nhỏ bập bênh trên ngọn sóng, mặc cho nước biển vồ vập dính thân thuyền. Mí mắt của Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng nâng lên: “Sao lại giống như một hài tử ba tuổi thế kia?”

 

Mạnh Hoan không nói, nhìn hắn lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo, hắn lau vết mực cho cậu một cách thô bạo.

 

"Ngươi có từng nghĩ rằng ngươi là kẻ có tiếng tăm ở kinh thành chưa?"

 

Mạnh Hoan nói với một lương tâm ngay thẳng: “Từ lần cuối ta bị đánh ngất, đã quên đi rất nhiều chuyện, phải chăng ta đã đánh mất não của mình?"

 

"Có thể." Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng mở ngón tay, cố định thân bút rồi chỉnh cho nó thành một tư thế chuẩn, nói: “Đúng rồi, ngược lại nếu viết nhiều quá thì cổ tay sẽ mỏi."

 

Mạnh Hoan nói: "Ừ."

 

Bàn tay của Lệnh Bạc Chu lạnh lẽo, nhưng khi chạm vào lòng bàn tay của hắn, cảm giác nóng bỏng ập đến bất chợt, khớp ngón tay bất giác ngứa ngáy khó chịu, cảm giác này đặc biệt kỳ lạ.

 

"Ta sẽ dạy cho ngươi viết những chữ này, hãy viết từng từ theo từng nét." Hắn lấy ra một tờ giấy rồi lại cầm một chiếc bút khác lên,"Đã nghe rõ chưa?"

 

"Rõ rồi." Mạnh Hoan gật đầu.

 

Một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng giấy lật. Chữ viết của Lệnh Bạc Chu thực sự rất đẹp, rất oai phong.

 

Ở thời đại mà chữ viết là bước đệm, là thứ yếu để được các bậc đế vương nhà Nho công nhận. 

 

Trong quyển sách có viết rằng, Lệnh Bạc Chu nhận được sự công nhận từ các vị nhà Nho là vì hắn đã trau dồi rất nhiều chữ nghĩa và chữ viết, ngay cả những ngày đông giá rét, lạnh cắt da thịt, dẫu mu bàn tay có tê cóng, m.á.u từ những vết nứt trên mu bàn tay chảy thấm vào từng trang giấy, nhưng không gì lay chuyển được ý chí của hắn, mong muốn luyện nét chữ hoàn hảo, nét chữ phản chiếu phẩm chất tinh thần của một người tài hoa. 

 

Mạnh Hoan không nhịn được nhìn ngắm bàn tay hắn.

 

"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Lệnh Bạc Chu chú ý tới ánh mắt của Mạnh Hoan.

 

Mạnh Hoan không thể nói ra được, bèn nói dối.

 

Muốn tìm vết thương ở mu bàn tay, những vết sẹo sẫm màu đã hằn sâu trên da thịt hắn.

Pussy Cat Team

 

…Thử hỏi người bình thường làm sao có thể sống được nếu chủ tướng ác độc như vậy?

 

Chẳng trách tất cả những người tốt trong cuốn sách này đều bị Lệnh Bạc Chu treo cổ và đánh đập đến chết.

 

Đang suy nghĩ lung tung, một nha hoàn tiến lại gần, thấp giọng hỏi: "Phu nhân, đã đến giờ dùng bữa tối?"

 

Khi Mạnh Hoan nghe nói về bữa tối, mắt cậu sáng lên, cậu thân thiện lễ phép nói: “Vương gia, chúng ta sẽ ăn ở đâu?”

 

Cậu hy vọng Lệnh Bạc Chu hiểu cậu đây là muốn đuổi khách, nhưng có vẻ hắn không hiểu.

 

“Ngay ở đây.” Lệnh Bạc Chu chú tâm viết chữ, giọng nói bình tĩnh pha lẫn nhạt nhẽo.

 

“Ở đây?” Mạnh Hoan không chắc chắn hỏi lại.

 

Lệnh Bạc Chu: “Không muốn?”

 

“…” Có thể trả lời không được hay sao??

 

Mạnh Hoan im lặng nhìn Phong Chi: ”Chúng ta đi chuẩn bị bữa tối.”

 

Tuy nhiên, vẻ mặt của Phong Chi có chút khó xử.

 

Mạnh Hoan ý thức được nàng muốn nói gì, đứng dậy cùng nàng đi vào phòng bếp: "Xảy ra chuyện gì?"

 

Phong Chi thấp thỏm nói: "Phu nhân, không rõ tại sao mấy ngày gần đây, việc hạn chế đi lại trong cung bỗng trở nên nghiêm ngặt hơn, Tiêu Thuấn, người trước đây đã giúp chúng ta mua rau, thịt, cũng không thể ra khỏi cung, cho nên bây giờ chúng ta không có gì để ăn, càng không thể đốt lửa thổi cơm. "

 

"Việc này!! Chúng ta không thể để vương gia đói được." Mạnh Hoan suy nghĩ một lúc, "Trước tiên, hãy để phòng bếp chuẩn bị bữa tối?"

 

Phong Chi gật đầu: "Nô tì đi ngay."

 

Nhưng...nghĩ đến những thứ còn sót lại của hai ngày qua, có lẽ họ sẽ không ngu ngốc đến mức phạm sai lầm nếu Lệnh Bạc Chu vẫn còn ở đây chứ?

 

Nghĩ như thế, Mạnh Hoan không lo lắng nữa, khi trở lại sân, Lệnh Bạc Chu đã viết lên góc phải của nhiều tờ giấy một vài chữ mẫu, giúp cho Mạnh Hoan dễ dàng bắt chước theo.

 

Lệnh Bạc Chu không thể chịu được những lời nói sáo rỗng của Mạnh Hoan, ngoắc tay về phía cậu: "Đến đây, luyện chữ."

 

"....." 

 

Cảm giác như đối mặt cùng một giáo viên già , Mạnh Hoan đành phải nhận lấy bút cam chịu số phận bi ai của bản thân, viết ra từng nét một. Mạnh Hoan kiểm soát nét chữ rất tốt nhưng lại quá cẩu thả. Rõ hơn khi nét chữ ngoằn ngoèo này đứng cạnh nét chữ thanh lịch của Lệnh Bạc Chu, trông càng xấu hơn.

 

Càng viết, Mạnh Hoan càng mất tự tin, huống hồ bị Lệnh Bạc Chu nhìn chằm chằm như thế.

 

Sau khi viết chữ cuối cùng ở hàng đầu tiên, cậu đọc thoại nội tâm: "Tôi đang thể hiện sự xấu xí của chính mình."

 

"Cậu cũng biết rằng cậu đang thể hiện sự xấu xí của mình ư??"

 

Mạnh Hoan cúi đầu như học sinh bị mắng.

 

"Vương gia đã dạy cho ngươi một bài học."

 

Lệnh Bạc Chu có chút bất đắc dĩ, đứng dậy, cất quạt vào ống tay áo, lại duỗi ra một cổ tay gầy gò sạch sẽ: "Đưa tay cho ta."

 

"Hả?" Mạnh Hoan khó hiểu.

 

“Đưa tay cho ta.” Lệnh Bạc Chu nhắc lại, bàn tay của Mạnh Hoan nhanh chóng nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.

 

Bàn tay của hắn có các khớp rõ ràng, mảnh mai và sạch sẽ, nhưng bàn tay của Mạnh Hoan nhỏ hơn nhiều, hiển nhiên rất dễ dàng nắm lấy. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mu bàn tay và lòng bàn tay chạm vào nhau, tràn ngập hơi nóng, da thịt đụng chạm khiến bàn tay của cả hai nhất thời tê dại như bị điện giật. 

 

Mạnh Hoan cúi đầu, cậu cảm nhận được sức nặng của Lệnh Bạc Chu khi hắn ghì người về phía cậu, bóng đen bao trùm lấy cậu, hoàn toàn bao phủ cậu trong mùi đàn hương thoang thoảng tuôn trào, cậu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng.

 

"Đừng dùng tay quá mạnh, cứ làm theo ta là được."

 

"...Ừ."

 

Bàn tay bị siết chặt tựa như không phải của cậu, Mạnh Hoan cứng đờ, cơ thể trở nên cứng nhắc, đặc biệt là bàn tay, Lệnh Bạc Chu ân cần xoa xoa, làn da trắng nõn phút chốc đỏ bừng. 

 

Lệnh Bạc Chu: "Sao lại căng thẳng như vậy?"

 

"Ta không quen." Mạnh Hoan đành phải nói.

 

"Xong chữ này thì buông tay ngươi ra."

 

Cầm chắc cây bút cứu mạng trong tay, Mạnh Hoan viết từng nét một cách khó khăn, như thể cậu đang vác một ngọn núi lớn trên lưng. 

 

Khi Lệnh Bạc Chu buông tay, Lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi, trán đỏ bừng vì nóng, ngay cả mu bàn tay cũng dư âm thân nhiệt của hắn. 

 

Lệnh Bạc Chu cụp mắt cười: "Mau viết tiếp đi."

 

Mạnh Hoan lúng túng lại bắt đầu viết, chữ ngay thẳng lại xiêu vẹo. 

 

"Luyện thư pháp không phải chuyện một sớm một chiều." Lệnh Bạc Chu nhướng mày, "Cứ chậm rãi, đừng hấp tấp.”

 

Mạnh Hoan cuối cùng cũng thả lỏng thân thể.

 

Lúc này, người hầu đã xếp hàng trước cửa, tay bưng bát đĩa.

 

"Ngài dùng bữa chưa?" Mạnh Hoan, " Còn sớm như vậy…?"

 

Tuy nhiên, thức ăn được mang lên chỉ có hai ba món ăn, đại thái giám Du Cẩm cau mày, vội vàng trách mắng: "Không nhìn thấy Nhiếp chính vương đang ở đây hay sao? Các ngươi nói đây là cái gì?" 

 

Tỳ nữ vội vàng dọn thức ăn đi. Lệnh Bạc Chu uể oải dựa vào ghế, chỉ tay hỏi: "Đây đều là thức ăn mỗi ngày của ngươi sao?" 

 

Mạnh Hoan có chút trầm mặc.

 

"Phu nhân thích ăn như vậy, chỉ bao nhiêu đã đủ hay chưa?" 

 

Lệnh Bạc Chu dùng đũa đẩy mở nắp bát: "Bổn vương muốn xem xem đó là loại canh gì?"

 

Mở nắp bát canh ra, chỉ thấy rau xanh cùng đậu phụ. Trong bát canh có vài lá bắp cải vàng nổi lên. Nước canh có màu sẫm, có vị chua thoang thoảng hòa lẫn với nước canh đậu phụ.

 

Không khí trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

 

Lệnh Bạc Chu nhướng mày, dùng đũa mở nắp một chiếc bát khác.

 

Một đĩa cá bầy hầy, có thịt nhưng phần lớn là xương, bày biện bừa bãi trên đĩa.

 

Đây là thứ mà người ăn sao??

 

“Hửm?” Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng hỏi. Khung cảnh trầm lắng đến mức đáng sợ.

 

Lệnh Bạc Chu trầm tư nhìn Mạnh Hoan: "Ngươi vừa mới nói ngươi không được sủng ái, đây là ý của ngươi sao?"

 

Mạnh Hoan cảm giác được có người sắp gặp phải xui xẻo, cậu gãi đầu ngập ngừng đáp: "Không hoàn toàn."

 

"Ngươi có chịu được việc mỗi ngày đều ăn những thứ này?" Lệnh Bạc Chu cụp mắt xuống, "Ta nhớ rõ ngươi thích ăn mấy thứ linh tinh, đồ ăn cay, cái gì cũng thích, đúng không?"

 

Mạnh Hoan thành thật nói: "Bọn ta không ăn những thứ này, bọn ta đốt lửa trong sân để nấu nướng, hơn nữa ta cũng không có yêu cầu cao lương mỹ vị gì cả."

 

Tỳ nữ nói, ngày đó Từ Phương Cố tới đây, sự tình đã nói qua một lần.

 

Lệnh Bạc Chu hừ một tiếng, trên mặt lại không có chút tức giận, chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, quay đầu nhìn về phía nha hoàn đang bưng bát: "Những thứ này là canh chua và đồ ôi thiu, đây là cho ta ăn sao?"

 

Nha hoàn đột nhiên quỳ xuống: “Vương gia, cái này nô tì cũng không biết.”

 

"Không biết thì tìm người biết. Hai ngày trước ta đã hỏi thăm tình trạng của phu nhân, nhưng không một ai nói rằng phu nhân và Từ Phương Cố đang đi nghỉ , lại có kẻ to gan dám giấu ta sự việc này?"

 

Ngay khoảnh khắc này đây, không chỉ có nha hoàn đang bưng bát đĩa trên sàn, mà cả thái giám cũng mở mắt ra, đột nhiên quỳ xuống: "Vương gia, lão nô thật sự không biết gì cả…"

 

Lệnh Bạc Chu cụp mắt, nhếch khóe miệng cười nói: “Được rồi, hiện tại ta và phu nhân tựa như những kẻ ngoài cuộc, cao lương mỹ vị cũng sẽ không đến lượt thê tử của ta, chuyện trong cung cũng không cần bẩm báo. Được rồi...hay lắm...!!"

 

Lời của hắn biến bầu không khí trong sân đột nhiên đóng băng, sống lưng của từng người ngay tại chỗ này dường như bị bao phủ một cảm giác ớn lạnh, những con dòi bám vào xương cốt lút nhút cựa quậy, không chỉ khiến người ta lạnh buốt xương sống, cảm tưởng xương khớp yếu ớt hơn bao giờ hết, cổ họng khô khốc đến mức không nói được lời nào.

 

Lệnh Bạc Chu cau mày, khí phách trên người biến mất, thay vào đó là sự xa cách của tướng soái tàn độc: "Đi gọi Trần An, sử gia trưởng và thống lĩnh thị vệ cung điện."

 

Đại thái giám Vưu Tấn đổ mồ hôi lạnh.

 

Thẩm phán phụ trách ngục giam của cung điện, bên cạnh đó, thống lĩnh thị vệ của cung điện phụ trách quân đội của cung điện.

 

Dường như bất kỳ kẻ nào có mặt ngay tại đây cũng linh cảm rằng, Lệnh Bạc Chu sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ai đó!!

 

Bất Kỳ!!

 

Bốn phía xung quanh đều mang vẻ sợ hãi. Mạnh Hoan nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu nhìn Lệnh Bạc Chu thủ thỉ: "Phu quân..."

 

Dáng vẻ cậu ẩn hiện nét sợ hãi trong đáy mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt thể hiện rõ sự sửng sốt

 

Lệnh Bạc Chu mặc trang phục sang trọng ngồi trên ghế, nhìn cậu mỉm cười, nói: "Hoan Hoan, nào, lại đây ngồi đi."

 

Lệnh Bạc Chu, hắn là kẻ sắp cướp đi mạng sống của những thân phận thấp kém khác, song lạ thay, ánh mắt nhìn cậu vẫn rất dịu dàng.

 

So với ai khác, chỉ Mạnh Hoan hiểu rõ nhất sự khát m.á.u và tàn bạo dưới vẻ bề ngoài hiền lành đạo mạo của hắn.

 

Mạnh Hoan l.i.ế.m môi, cố gắng giải thích: “Thật ra chỉ có Từ Phương Cố và đám người bị đánh là có vấn đề, những người khác thật sự không có liên quan".

 

"Vương gia, đừng tức giận quá..." Mạnh Hoan gắng sức hoà giải mọi chuyện.

 

Đôi mắt Lệnh Bạc Chu như chứa đựng ngàn gió xuân, ấm áp vô hạn, hắn khẽ mỉm cười: "Sự việc nghiêm trọng hơn ta nghĩ rất nhiều, nhưng phu nhân không có lỗi gì, không cần phải lo lắng đâu."

 

Lệnh Bạc Chu vỗ nhẹ vào chỗ ngồi cạnh hắn, Mạnh Hoan ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hắn.

 

Tay Hoan Hoan bị hắn nắm chặt lại, hơi thở phả vào tai cậu

 

"Bổn vương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Hoan Hoan."