Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 2: Ta Đây Chỉ Đơn Thuần Là Đáng Yêu Thôi Mà.



Phía sau Mạnh Hoan, tiểu nô bộc ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Mạnh công tử, từ khi nào ngài lại trở thành người như thế này?”

 

Mạnh Hoan không để tâm.

 

Nguyên chủ trong truyện thông minh tuyệt đỉnh, nhưng Mạnh Hoan không có khả năng đó. Nếu Lệnh Bạc Chu có chút để mắt tới nhan sắc của cậu, vậy thì chỉ còn cách… cắn răng lấy sắc hầu người thôi.

 

Mạnh Hoan tự an ủi bản thân:

 

Chỉ cần hầu hạ qua loa, hầu hạ qua loa là được.

 

Đợi tìm được cơ hội phải chạy ngay. Nam chính này là một gian thần lớn, sau này nếu bị tru di tam tộc, chẳng phải mình – đường đường là thị thiếp của hắn – cũng trở thành tiểu gian thần sao? Vì tránh cảnh bị m.á.u vấy lên người lúc xử từ, nhất định phải mau chóng thoát thân.

 

Khi Mạnh Hoan còn đang suy nghĩ nghiêm túc, bên tai cậu vang lên giọng nói trầm thấp: 

“Nghe nói chiều nay ngươi định lao đầu vào cột tự vẫn?”

 

Mạnh Hoan cười gượng gạo: “Đó là tôi không cẩn thận, lỡ va phải thôi.”

 

Tiểu nô bộc đứng sau, người đã tận mắt chứng kiến nguyên chủ đọc thơ, uống rượu rồi nổi điên đập đầu tự vẫn, lúc này biểu cảm càng thêm phức tạp. Đôi môi run rẩy, như thể vừa trải qua chuyện quái dị.

 

“…”

 

Mạnh Hoan xấu hổ gãi đầu thì nghe tiếng cười khẽ bên tai. Đôi mắt đen thẳm của Lệnh Bạc Chu nhìn chằm chằm cậu: “Nói vậy, ngươi nguyện ý đi theo bổn vương?”

 

Mạnh Hoan: “Tôi nguyện ý.”

 

Nói xong, cảm thấy câu trả lời của mình hơi nhanh, thiếu thành ý, cậu ho khẽ một tiếng: “Dù sao thì vương gia…”

 

Cậu cố nghĩ ra vài từ hoa mỹ để ca ngợi nhiếp chính vương, nhằm chứng minh rằng mình có lý do chính đáng để đi theo hắn, như ngoại hình tuấn tú, phẩm hạnh cao thượng, tính cách vĩ đại. Nhưng suy nghĩ một hồi, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng…

 

Mạnh Hoan: “…”

Ông trời ơi, tôi sống cả đời lương thiện, tại sao lại xuyên vào truyện quyền mưu chứ?

 

Không còn cách nào khác, cậu đành lặp lại một cách khô khan: “Tôi… chính là… nguyện ý.”

 

Khi nói những lời này, đầu cậu hơi cúi thấp. Khuôn mặt thanh tú, tươi tắn vốn mang vẻ hiền hòa, lại vô tình toát lên chút e lệ của thiếu niên khi rơi vào lưới tình, khiến câu nói của cậu trở nên mơ hồ nhưng cũng có sức thuyết phục kỳ lạ.

 

“Thích bổn vương đến vậy sao?”

 

Giọng điệu của Lệnh Bạc Chu kéo dài, âm cuối như có ý trêu chọc.

 

Mạnh Hoan vừa ngẩng đầu, thì cằm đã bị ngón tay của Lệnh Bạc Chu giữ lấy. Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, giống như đang chơi đùa, tùy ý bóp nhẹ lên khuôn mặt cậu. Đôi mắt hắn lướt qua từng đường nét trên mày và mắt cậu.

“…”

 

Mạnh Hoan bị bóp má, làm hai má phồng lên thành hai cái bánh bao nhỏ, không dám thở mạnh.

 

Hít một hơi thật sâu…

 

Nhưng ngay khi cậu không thể nhịn được mà thở ra, mũi lại ngửi thấy mùi tanh của máu.

 

Cơ thể Mạnh Hoan khẽ run lên. Lệnh Bạc Chu cong môi, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt. Ánh sáng trong mắt hắn thu lại, tựa như rất hứng thú với phản ứng của cậu.

 

“Vương gia vừa từ Bắc Trấn Phủ Ti trở về, chưa kịp rửa sạch nên trên người còn mùi máu. Tiểu vương phi không cần kinh ngạc, cũng không cần sợ hãi.” Gia nhân bên cạnh là Lạc Quyền bổ sung.

 

Không cần sợ hãi?

 

Mạnh Hoan tái cả mặt.

 

Bắc Trấn Phủ Ti, hay còn gọi là cơ quan hình ngục của Cẩm Y Vệ, dưới tay Lệnh Bạc Chu chuyên dùng để thẩm vấn các đại thần trong triều. Những người này, nếu giao cho Hình bộ và Đại Lý Tự, phải qua quy trình bãi chức, tước bỏ danh phận. Nhưng nếu vào tay Bắc Trấn Phủ Ti, thì chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc cho Lệnh Bạc Chu hành hạ.

 

Giọng cậu run run: “Không… không sợ.”

 

Nụ cười của Lệnh Bạc Chu càng sâu: 

“Ngoan, nếu không sợ, vậy qua đây hầu hạ bổn vương tắm rửa.”

 

Hắn tuy đang cười, nhưng đó là nụ cười vui vẻ của kẻ săn mồi trước khi thưởng thức con mồi, khiến da đầu người khác tê dại.

 

Pussy Cat Team

Nếu không phải biết đây là truyện quyền mưu, Mạnh Hoan suýt nữa đã tưởng mình bị bắt vào động của yêu quái, sắp bị ăn thịt rồi.

 

“Được…”

 

Mạnh Hoan lúng túng đi theo hắn vào phòng.

 

Những gia nhân nối đuôi nhau mang nước nóng vào. Lệnh Bạc Chu đứng sau bình phong, tay vẫn cầm chuỗi bạch ngọc.

 

Hắn đưa tay ra. Một cử chỉ ra hiệu sai bảo, Mạnh Hoan tuy không cam tâm, nhưng vẫn thức thời nhận lấy vật trong tay hắn.

 

Chuỗi bạch ngọc cũng vấy đầy máu.

 

“…”

 

Cứu mạng! Đây là Diêm Vương sống à?

 

“Cởi đồ.” Lệnh Bạc Chu ra lệnh.

 

Chân Mạnh Hoan mềm nhũn, đặt mạnh chuỗi ngọc vào khay gỗ của gia nhân, sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh Lệnh Bạc Chu, đưa tay cởi y phục của hắn.

 

Lệnh Bạc Chu cao hơn cậu hẳn một cái đầu, cúi mắt nhìn cậu chăm chú, hơi thở nóng ấm phả vào tai cậu.

 

“…”

 

Mạnh Hoan không dám ngẩng mắt lên, cởi bỏ áo khoác ngoài của hắn, bàn tay trắng trẻo tiếp tục đặt lên áo trong. Quần áo cổ đại khác hoàn toàn với hiện đại, Mạnh Hoan không rõ nút cài ở đâu, vòng quanh hắn loay hoay hai vòng vẫn không tìm được cách.

 

Ngay lúc đó, cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ, trầm thấp.

 

“……”

 

Mạnh Hoan thầm nghĩ: Xin ngài đừng cười nữa, tôi sợ lắm.

 

Khó khăn lắm mới tìm được chỗ buộc dây, Mạnh Hoan nhẹ nhàng kéo đầu dây, lớp lụa mềm mại từ từ tuột ra, để lộ thân thể nam tính ẩn giấu bên trong.

 

Chỉ nhìn thoáng qua thôi, mặt Mạnh Hoan đã đỏ bừng.

 

Gối giang sơn ấp mỹ nhân rõ ràng là một cuốn tiểu thuyết quyền mưu, vậy mà Mạnh Hoan – người chỉ thích đọc truyện tình cảm – tại sao lại đọc? Nguyên nhân chỉ có một: mấy cảnh nóng viết quá tuyệt.

 

Trong truyện, nhiếp chính vương… đặc biệt thế nào nhỉ?

Trên giường… đặc biệt mạnh mẽ. Cho nên, dáng người tất nhiên rất đẹp.

 

Mạnh Hoan vội dời ánh mắt, giả vờ như không nhìn thấy, nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được lén quan sát thân hình rắn chắc trước mặt. Xương quai xanh gầy gò, bờ vai rộng rãi, đường nét cơ bắp dưới làn da mỏng tràn đầy sức mạnh, từng khối săn chắc rõ ràng. Chỉ cần tưởng tượng cũng có thể đoán được sức mạnh bùng nổ của cơ thể này…

 

Lúc đọc truyện, Mạnh Hoan đã từng kinh ngạc trước nguồn năng lượng ẩn chứa trong dáng người hoàn mỹ này.

 

Bây giờ, đối diện với sự thật, cậu vừa sợ hãi, vừa cảm thấy đầu óc mụ mị. Vội chuyển chủ đề: “Vương gia, nước đã chuẩn bị xong rồi, ngài có thể vào tắm.”

 

“Có thể rồi sao?”

 

Lệnh Bạc Chu hỏi lại, giọng điệu đầy hàm ý.

 

Mạnh Hoan: “A?”

 

Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch: “Còn chưa cởi quần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mạnh Hoan: “…”

 

Không phải trong phim người ta vẫn mặc quần mà tắm sao?!

 

Một luồng hơi nóng xộc thẳng lên não, làm mặt Mạnh Hoan đỏ như gấc. Cậu nhìn Lệnh Bạc Chu để xác nhận xem hắn có đang đùa hay không. Nhận ra người kia hoàn toàn nghiêm túc, cậu đành cam chịu, đưa tay đến thắt lưng hắn.

 

Giỏi lắm, cao quý lắm, quần của ngài phải để tôi cởi.

 

Tấm lụa trơn mịn rơi xuống sàn.

 

Dù đã cố nhắc mình không được nhìn, nhưng Mạnh Hoan vẫn không tránh khỏi thoáng thấy thứ mà trong truyện thường được miêu tả bằng những từ như “hùng vĩ”, “vũ khí”, “dao găm”, “mở mang bờ cõi”, “máy đóng cọc”. Cậu lập tức nhắm mắt lại, thầm niệm Nam mô A Di Đà Phật, xoay mặt đi như thể vừa bị kim châm, nhưng trong đầu, hình ảnh vừa nhìn thấy vẫn lởn vởn.

 

Quả thật… không hề khoa trương chút nào.

 

Mạnh Hoan hoảng hốt như một chú mèo nhỏ, vội vàng múc một vốc nước: “Vương gia, để tôi kiểm tra xem nước có nóng quá không…”

 

Tiếng nước róc rách vang lên, bàn tay cậu run rẩy.

 

“Ừ? Nóng không?” Lệnh Bạc Chu cúi xuống nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, giọng nói mang ý cười.

 

Hắn dường như tiến thêm một bước, khiến cơ thể gần như áp sát vào lưng Mạnh Hoan. Hơi thở nóng bỏng phả lên tai, ngứa ngáy đến mức khiến cậu tê dại, mơ hồ cảm thấy sau tai mình cũng ẩm ướt, một cảm giác vừa trêu ghẹo vừa mê hoặc.

 

Mặt Mạnh Hoan đỏ đến mức muốn bốc cháy. Đôi tay cũng không biết là bị nước nóng hay do bản thân nóng bừng nữa.

 

Sao lại thế này?

 

Không thể nào!

 

Chẳng lẽ là lỗi của tác giả? Trong truyện thường miêu tả công thụ có “độ hòa hợp cơ thể cực cao”, vừa gặp đã như lửa cháy đổ thêm dầu… Không thể vì thế mà cậu bị ảnh hưởng, bỗng dưng nảy sinh phản ứng kỳ lạ với Lệnh Bạc Chu chứ?

 

Không thể nào! Mình chẳng có tí hứng thú nào với đại gian thần!

 

Mạnh Hoan vỗ vỗ trán, cố gắng trấn tĩnh lại: “Không nóng, nước vừa đủ ấm, vương gia có thể vào được rồi.”

 

Khóe môi Lệnh Bạc Chu cong lên, nụ cười vẫn là dáng vẻ của kẻ săn mồi: “Cảm ơn ái phi.”

 

Rào!

 

Tiếng nước vang lên khi hắn bước vào bồn tắm.

 

Lệnh Bạc Chu chống cằm bằng một tay, dáng vẻ nhàn nhã như mỹ nhân ngư đang tựa mình bên bờ nước. Những ngón tay thon dài không ngừng gõ nhẹ lên thái dương, ánh mắt vẫn không rời khỏi Mạnh Hoan.

 

Dưới ánh mắt đó, Mạnh Hoan không ngừng tự nhủ phải hít thở đều để giảm bớt cảm giác căng thẳng.

 

Cậu làm tròn phận sự của một thị thiếp, bước tới bên bồn tắm, nhấc tóc của Lệnh Bạc Chu lên. Nhưng trong mái tóc đen nhánh lại lộ ra vài vệt hồng nhạt.

 

“…”

 

Giờ thì cậu đã hiểu mùi tanh trên người hắn đến từ đâu.

 

Tóc…tóc hắn dính máu.

 

Trái tim Mạnh Hoan đập thình thịch, sắc mặt tái mét. Ngón tay khựng lại, cơ thể vừa mới thả lỏng lại căng cứng lần nữa, ánh mắt không ngừng d.a.o động.

 

Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ cong, dường như rất thích thú với dáng vẻ sợ hãi của cậu. Hắn thản nhiên giải thích: “Gần đây Bắc Trấn Phủ Ti bắt được vài tên hủ nho không thành thật. Bổn vương vừa thẩm vấn đồng bọn của chúng, nên thủ đoạn hơi mạnh tay. Không liên quan tới ngươi, không cần sợ.”

 

Không, cần, sợ.

 

Là người hiện đại, Mạnh Hoan chưa bao giờ chứng kiến những cảnh m.á.u me như thế này.

 

Cậu gật đầu cứng đờ, tiếp tục gội đầu cho hắn. Những vệt m.á.u đỏ thẫm chảy xuống, loang ra thành màu hồng nhạt, nhuộm cả nước trong bồn.

 

Còn Lệnh Bạc Chu thì thoải mái ngồi trong nước, mái tóc đen ướt át bết vào da thịt, trông chẳng khác nào một ác quỷ tu la đẹp đẽ.

 

Quả nhiên càng đẹp đẽ càng đáng sợ.

 

Mạnh Hoan lẩm bẩm trong lòng, nhưng đột nhiên cổ tay bị hắn nắm lấy. Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống, bóng ánh nến phủ lên khuôn mặt hắn: “Ái phi có muốn cùng bổn vương tắm chung không?”

 

Mạnh Hoan: “Nói thật lòng, không muốn lắm.”

 

Nói xong, cậu nhìn thấy ngón tay thon dài của Lệnh Bạc Chu khựng lại, không còn gõ nhịp nữa, thay vào đó là sự ngưng trệ khó đoán.

 

Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng và căng thẳng.

 

Mạnh Hoan cứng đờ cởi áo, không nói thêm lời nào: “Ta xuống ngay đây.”

 

Những ngón tay của Lệnh Bạc Chu khẽ động, lại tiếp tục nhịp gõ.

 

Hắn mỉm cười: “Đúng là ngoan mà.”

 

“…”

 

Cởi gần hết, nhưng Mạnh Hoan vẫn giữ lại chiếc quần cuối cùng để bảo vệ chút liêm sỉ. Cậu bước vào nước, cố ý giữ khoảng cách vài mét với Lệnh Bạc Chu như tránh dịch bệnh. Cậu múc nước tạt lên người, giả vờ tập trung vào việc tắm.

 

Da dẻ cậu trắng mịn như sứ, thậm chí còn phản chiếu ánh sáng. Nhưng vì căng thẳng hoặc ngượng ngùng, gò má, vành tai, cổ, mu bàn tay và các khớp đều ửng đỏ, trông vô cùng quyến rũ.

 

Trong lúc tắm, cậu lén nhìn Lệnh Bạc Chu không che đậy chút nào, khiến vành tai đỏ bừng, cúi đầu thấp xuống.

 

Đột nhiên, Lệnh Bạc Chu ngừng gõ, nhìn thấy Mạnh Hoan cúi thấp đầu, sau đó bất thình lình chìm xuống nước, phát ra vài bọt khí, như một con cá nhỏ bơi loanh quanh.

 

Cứ như cậu thà c.h.ế.t đuối còn hơn đối diện với hắn.

 

“…”

 

Khóe môi Lệnh Bạc Chu cong lên.

 

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng khuấy động mặt nước, sau đó chậm rãi mò tìm gì đó. Cuối cùng, hắn giữ chặt cằm Mạnh Hoan, nâng cả khuôn mặt cậu lên khỏi mặt nước.

 

Hàng mi của Mạnh Hoan ướt đẫm, mềm rũ và lộn xộn. Đôi môi ướt át đỏ mọng, vẻ ngoài tinh xảo vô cùng, chỉ là ánh mắt hơi ngơ ngác nhìn hắn.

 

Ánh mắt Lệnh Bạc Chu lóe lên cảm xúc khó đoán, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cằm cậu. Làn da mềm mại dưới đầu ngón tay nóng rực, khiến hắn như bị lửa đốt.

 



 

Mạnh Hoan là con trai của Mạnh Vãn Minh, lễ khoa cấp sự trung từng dâng sớ tố cáo hắn năm ngày trước.

 

Mạnh Vãn Minh đã bị lưu đày đến Phượng Tường chịu quân dịch. Trong số các nhi tử, chỉ có Mạnh Hoan bị hắn giữ lại kinh thành. Nghe nói cậu đã mắng hắn suốt mấy ngày, thề không đội trời chung. Nhưng khi gặp mặt… 

Thật mềm mại và đáng yêu đến không ngờ.

 

Những ngón tay dài của Lệnh Bạc Chu trượt xuống, chạm đến yết hầu mảnh khảnh yếu ớt của Mạnh Hoan, như thể chỉ cần bóp nhẹ là có thể nghiền nát.

 

Nhưng hắn không muốn làm thế.

 

Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm chàng trai nhỏ đang đóng vai cá bơi trong nước.

 

Quả là đáng yêu.

Rốt cuộc, ngươi đang muốn giở trò gì đây?