Thời gian bị bóp cằm trêu đùa có chút dài.
Hơi nước trên vai Mạnh Hoan dần bốc hơi, mang theo chút lành lạnh. Bầu không khí mờ ám khiến cảnh tượng này như thể bước ra từ một bộ phim truyền hình, nơi bạo quân và sủng phi cùng tắm. Nước ấm, cánh hoa, ánh nến, hai người đối diện nhau, cùng múc nước tắm rửa cho nhau. Tiếp theo, lẽ ra nên là cảnh lãng mạn ngọt ngào trong nước…
Ánh mắt Lận Bạc Chu chăm chú nhìn Mạnh Hoan, qua làn hơi nước, ánh nhìn sâu thẳm và đầy ẩn ý khiến đầu óc cậu choáng váng.
Theo lẽ thường, tiếp theo sẽ là màn “phượng hoàng giao hòa” chăng? Hắn sẽ hôn mình sao?
Mạnh Hoan tự nhận mệnh, khép mắt lại.
“Phụt.”
Nhưng bên tai lại vang lên một tiếng cười trầm thấp.
Ngón tay Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng vuốt ve cằm cậu. Những ngón tay hắn sạch sẽ, bàn tay lớn dễ dàng giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu, giọng cười nhẹ như đùa cợt:
“Ngươi đang nghĩ gì thế?”
Thiếu niên trước mặt ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi ướt đẫm, như đang chờ đợi được hắn "sủng hạnh".
…Quả thật quá đơn thuần.
Lệnh Bạc Chu híp mắt, nhưng lại nghĩ đến vài chuyện những ngày qua.
Thiếu niên này, không phải chính là người đã mắng hắn suốt mấy ngày liền, còn viết sớ chỉ trích không ngừng sao? Là nhi tử của Mạnh Vãn Minh – Lễ khoa cấp sự trung, người nổi tiếng thanh liêm, cứng cỏi. Mạnh Vãn Minh bị đày đến Phượng Tường chịu khổ, còn thiếu niên này lại…
Lệnh Bạc Chu cúi xuống nhìn. Mạnh Hiên vì bị vuốt ve mà có chút nhột, khẽ chớp mắt.
…Làm sao lại có thể đơn thuần đến thế?
Ngón tay Lệnh Bạc Chu hơi siết lại, lúc này ngoài cửa vang lên một giọng nói nhỏ:
“Vương gia, trong cung có chỉ đến.”
“Ừ, đến đúng lúc lắm.”
Lệnh Bạc Chu buông tay, liếc nhìn Mạnh Hoan, như đã chờ đợi giây phút này. “Vào đi.”
Mạnh Hoan và Lệnh Bạc Chu vẫn ở phía sau bức bình phong. Qua lớp vải lụa mỏng, cậu có thể nhìn thấy bóng người đang di chuyển. Người đó đứng cách bình phong, giọng nói nghiêm chỉnh vang lên:
“Vương gia, thần truyền khẩu dụ của hoàng thượng.”
Có người ngoài vào bàn việc quan trọng, Mạnh Hoan liền cúi đầu, giả vờ nghịch nước, tỏ ra như mình không tồn tại.
Lệnh Bạc Chu ngước mắt nhìn, chậm rãi nói: “Hoan Hoan, ngươi cũng nghe đi.”
Mạnh Hoan ngẩng đầu, mờ mịt: “Hả?”
“Lát nữa bổn vương có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Khóe môi Lệnh Bạc Chu hơi nhếch, trong ánh mắt lộ ra chút ác ý đầy hứng thú. Hắn tựa vào thành bể, nhắm mắt lại, dáng vẻ lười nhác.
Mạnh Hoan mím môi, ánh mắt chuyển về phía bình phong.
Người truyền chỉ bắt đầu tuyên đọc:
“Hoàng huynh nhận chỉ: Năm ngày trước, Lễ khoa cấp sự trung và công bộ viên ngoại lang cùng tố cáo hoàng huynh lạm quyền, tham ô và biển thủ thuế bạc. Đây là hành vi vu oan giá họa, bất kính và xúc phạm, gây chia rẽ tình cảm huynh đệ giữa trẫm và hoàng huynh. Nay trẫm đã lệnh Đông Xưởng xử phạt những kẻ gian thần này bằng cách đánh roi và lưu đày. Hoàng huynh hãy sớm ra khỏi phủ, chung sức cùng các vị đại thần, bảo toàn triều đình, để trẫm an tâm. Khâm thử.”
Tuyên chỉ xong, người truyền chỉ không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Lệnh Bạc Chu quay sang nhìn Mạnh Hoan, nhướng mày: “Nghe ra được gì không?”
Thiếu niên trước mặt hắn, tức Mạnh Hoan ngồi trong nước với vẻ mặt đờ đẫn.
Có lẽ nước đã nguội bớt, gió lại thổi tới, khuôn mặt từng đỏ bừng của Mạnh Hoan giờ đã tái nhợt, gần như không còn chút huyết sắc nào.
Cậu đang lo lắng.
Lệnh Bạc Chu dường như đã thấy được điều mình muốn, ánh mắt đầy hứng thú. “Sao thế?”
Mạnh Hoan là con trai của Mạnh Vãn Minh. Dù cậu có che giấu giỏi đến đâu, làm sao có thể bình tĩnh khi nghe tin cha mình bị lưu đày?
Ánh mắt Mạnh Hoan cuối cùng cũng hướng về phía hắn.
Nếu Lệnh Bạc Chu sinh ra muộn vài trăm năm, có lẽ hắn sẽ hiểu cảm giác của một học sinh kém bị thầy giáo bất ngờ gọi tên trả lời câu hỏi mà bản thân chưa nghe rõ.
Giọng Mạnh Hoan run rẩy, lắp bắp: “A… a?”
Lệnh Bạc Chu: “?”
Sau đó, hắn nhìn thấy Mạnh Hoan gãi đầu, đôi mắt đen láy long lanh như sắp khóc: “Xin lỗi, vừa rồi ta nghe không rõ. Có thể… có thể đọc lại lần nữa không?”
Lệnh Bạc Chu: “…”
Người truyền chỉ: “…”
Thánh chỉ… có thể đọc lại sao?
Không gian lặng như tờ.
Ngón tay Lệnh Bạc Chu vốn đang gõ nhẹ trên thành bể giờ hoàn toàn dừng lại. Hắn cụp mắt xuống, nhìn Mạnh Hoan với ánh mắt sâu thẳm.
Thiếu niên căng thẳng đến mức da đầu căng chặt, sợ mình không trả lời được sẽ bị trách phạt. Đôi mắt long lanh ngước lên, tràn đầy vẻ tội nghiệp, khiến người ta không nỡ mắng mỏ.
Lệnh Bạc Chu nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân như đang chịu thua.
Thôi vậy. Có lẽ hắn đã sai ngay từ lúc đầu.
Hắn đứng dậy, nước b.ắ.n tung tóe. Hắn lấy áo khoác sạch sẽ treo trên bình phong, khoác lên vai, không nói lời nào mà rời đi.
Cứ thế mà đi?
Mạnh Hoan có phần bất ngờ.
Theo cốt truyện gốc, lúc này lẽ ra Nhiếp Chính Vương nên “khó nhịn lửa tình”, vừa phải chịu đựng dục vọng vừa như con mèo vờn chuột, cố ý trêu đùa và làm nhục nguyên chủ chứ?
Mạnh Hoan ngâm mình trong nước, nhất thời ngẩn người. Trong nguyên tác, trận đối đầu giữa hai người bọn họ đêm nay phải nói là vô cùng mãn nhãn: một kẻ thà c.h.ế.t không khuất phục, cứng cỏi như đá, một kẻ lại là tên phản xã hội điên loạn, càng thấy người khác giãy giụa, càng vui sướng. Người này càng phấn khích, người kia càng chống cự, người này càng chống cự, người kia càng phấn khích. Sự giằng co kịch tính ấy đã khiến Mạnh Hoan đêm đó đập giường, hét lên vì phấn khích.
Lúc đó, bình luận trong truyện toàn là: “Ôi trời ơi~ Quần áo bay bay rồi kìa~” Mỗi lần vào xem đều bị kiểu trêu đùa như thế làm cho ngã quỵ.
Nhưng bây giờ, cậu và Nhiếp Chính Vương đều đã t.h.o.á.t y phục, thế mà vẫn chưa dính vào nhau?
Tình tiết lệch hướng như này có phải quá lớn rồi không?
Tất nhiên, Mạnh Hoan không phải kiểu mong đợi mình sẽ bị làm gì đó.
Mặc quần áo chỉnh tề, thong dong đi về, cậu vừa hưởng gió đêm vừa nghĩ ngợi. Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu cậu: Chẳng lẽ Lệnh Bạc Chu lãnh đạm như vậy là do mình không đủ cứng rắn, không kích thích nổi tính cách của hắn?
“……”
Thông thường, sở thích cá nhân thường có tác động khá lớn đến ham muốn. Nếu không, sao các thể loại nhân vật như “lãnh đạm chịu trận”, “tiểu đáng thương”, “cơ bắp nam tính”, “ngực khủng” trong văn đam mỹ lại phổ biến như vậy?
Tag chính là sở thích. Mọi người thích đọc những gì hợp gu mình. Điều đó cũng là một cách thể hiện sở thích riêng.
Mạnh Hoan ngẫm nghĩ, mình đã trực tiếp biến hình tượng “lãnh đạm chịu trận” của nguyên chủ thành một tên “ngốc nghếch, vụng về” mất rồi.
“…” Cậu nuốt khan, lòng thầm xin lỗi nguyên chủ.
Nhưng mà, nếu Lệnh Bạc Chu không hứng thú với cậu, chẳng phải nghĩa là cậu có thể tránh được tất cả những cảnh yêu hận đan xen, không cần lo bị làm gì đó hay bị g.i.ế.c nữa?
Mạnh Hoan: Hoan hô! Thả lỏng thật tuyệt, thả lỏng muôn năm!
Cuộc sống "thả lỏng tối thượng" ở dị giới chính thức bắt đầu từ hôm nay.
Gió đêm mát mẻ, Mạnh Hoan thong thả quay về phòng. Bước vào trong, cậu chạm tay lên chiếc ghế thái sư bằng gỗ lê bóng loáng, ngắm bình sứ Cảnh Đức Trấn mịn màng như ngọc, đọc những chữ viết thảo nét thanh tao, nhìn chiếc ấm trà bằng sứ, ly rượu bằng ngọc, cây cổ cầm Khô Mộc Long Ngâm, màn lụa tơ tằm mỏng manh, bộ chăn gối mềm mại trên giường, rồi cả đĩa bánh ngọt vẫn còn hơi ấm trên bàn…
Ngẩng đầu nhìn những cột nhà chạm rồng khắc phượng, cậu nghĩ thầm: Vương phủ của Nhiếp Chính Vương thật xa hoa. Nếu không tính đến chuyện nguy hiểm tính mạng, nơi này đúng là rất đáng để sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngoài cửa, một nữ tỳ bước vào: “Phu nhân, nước rửa mặt đã chuẩn bị xong.”
“Phu nhân, cơm tối đã nguội. Có cần gọi nhà bếp làm món khác không?”
“Phu nhân, trà nóng mới pha đây ạ.”
Các tỳ nữ tỷ tỷ cũng dịu dàng quá đi.
Mạnh Hoan: ^v^
Sau khi ăn một bữa no nê, Mạnh Hoan đổ người lên chiếc giường êm ái, đầu óc lâng lâng, xoa trán một chút.
Hương trầm nhè nhẹ tỏa ra từ chăn gối khiến cậu lười biếng, suy nghĩ m.ô.n.g lung về chuyện xuyên sách. Ở thế giới trước, Mạnh Hoan là trẻ mồ côi, từ nhỏ không cha không mẹ, lớn lên trong cô nhi viện. Mười tám tuổi thi đỗ đại học, vừa học vừa làm để lo học phí và sinh hoạt.
Cậu học vẽ, ngày ngày nhận đơn vẽ để kiếm sống. Lúc đọc cuốn tiểu thuyết này ban đầu cũng chỉ vì muốn phác thảo nhân vật trong truyện, không ngờ lại xuyên vào sách.
Khi đó, mỗi lần xem phim truyền hình, điều cậu ghen tị nhất chính là cuộc sống xa hoa của các vương tôn quý tộc: muốn ăn gì có đó, muốn uống gì có đó, còn có người hầu hạ.
Không ngờ giờ đây giấc mơ ấy lại thành hiện thực. Phải nói rằng, ông trời có mắt.
Suy nghĩ một hồi, cậu ngủ thiếp đi. Sáng dậy, nhớ đến nghĩa vụ của một “thiếp thất”, cậu liền gọi nữ tỳ vào: “Ta cần làm gì không?”
Nữ tỳ đáp: “Vương gia không có chính thất, phu nhân không cần hầu trà, cũng không phải làm gì cả.”
Nhàn rỗi như vậy ư?
Mạnh Hoan chớp mắt: “Vậy ta có cần bầu bạn, dùng cơm, ngủ cùng, hoặc làm gì để giải trí cho vương gia không?”
Nữ tỳ đáp: “Vương gia không thích ai làm phiền. Nếu ngài muốn gặp phu nhân, sẽ sai người thông báo. Phu nhân chỉ cần ở trong viện chờ là được, không cần chủ động đi tìm ngài.”
Nữ tỳ thầm nghĩ, thật đáng thương. Đêm qua bọn họ cùng tắm, quần áo cũng cởi hết, nhưng vương gia vẫn bỏ đi, không chịu động phòng. Chuyện này đã lan khắp vương phủ. Vị tiểu phu nhân trẻ trung xinh đẹp này xem như đã bị đày vào "lãnh cung", có lẽ sẽ chẳng bao giờ được sủng ái, cuộc sống sau này chắc cũng không tốt đẹp gì.
Thật tuyệt quá! Mạnh Hoan nghĩ thầm. Đây đúng là khởi đầu tiêu chuẩn cho cuộc sống góa phụ nhà giàu.
Lệnh Bạc Chu không có hứng thú với cậu, chắc chắn sẽ không triệu kiến cậu. Như vậy, cậu không cần đau đầu nghĩ cách làm hài lòng đối phương nữa. Mà Lệnh Bạc Chu lại giàu có như vậy, quyền cao chức trọng. Chỉ cần đứng sau cậu hít gió thôi cũng đủ để sống sung túc rồi.
Mạnh Hoan ra vẻ đăm chiêu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nữ tỳ định mở miệng an ủi thì nghe cậu nghiêm túc hỏi: “Làm phu nhân của vương gia, mỗi tháng ta được lĩnh bao nhiêu tiền?”
Nữ tỳ: “…”
“Thường lệ, thiếp thất mỗi tháng được năm mươi lượng bạc.” Nữ tỳ cố nhịn cảm xúc mà trả lời.
Sao thế này? Chẳng lẽ ngài không định tranh sủng sao?
Mạnh Hoan giơ tay lên đếm, rồi gãi đầu tính toán tỷ giá giữa bạc và tiền hiện đại. Một lượng bạc tương đương 600 tệ, vậy năm mươi lượng là 3 vạn tệ.
Quá đỉnh, một tháng 3 vạn tiêu vặt. Đây là cái khái niệm gì chứ?
Pussy Cat Team
Lương định kỳ đã cao, nếu có chút thủ đoạn, có thể dựa vào danh nghĩa của phủ Nhiếp Chính Vương mà kiếm bộn tiền.
Tuy nhiên, với tính cách của Mạnh Hoan, cậu chỉ cần đủ sống, không mơ mộng làm giàu quá đáng. Một tháng 3 vạn tệ đã khiến cậu vui lắm rồi. Nghĩ đến số bạc sắp về tay, cậu bất giác nở nụ cười.
“Vậy bữa sáng của ta hôm nay là gì?”
Ánh mắt đầy mong chờ của hắn khiến nữ tỳ run lên.
Trong phủ Nhiếp Chính Vương chỉ có một chủ nhân duy nhất. Cha mẹ Lệnh Bạc Chu đã qua đời, không có chính thất, các thiếp của tiên vương đều đã rời kinh dưỡng lão. Do đó, mặc dù Mạnh Hoan là thiếp thất, nhưng lại là “nữ chủ nhân” cao nhất trong phủ.
Về dùng bữa, cậu và Lệnh Bạc Chu giống hệt nhau.
Nữ tỳ linh cảm sau khi nói ra, tiểu phu nhân sẽ phát điên lên: “Thịt dê xào, ngỗng áp chảo, rau cải xào thịt heo, chân giò hấp, cá tươi chiên hai lần, thịt kho, cơm gạo thơm, súp đậu, mì bò, cháo ý dĩ, cháo hạt dẻ sen và trà nóng. Tổng cộng 12 món.”
“……”
Đây là báo món hay gì?
Mạnh Hoan hít một hơi sâu, tay đặt lên ngực. Cậu cố gắng đè nén cảm xúc kích động đang dâng trào.
Trời cao có mắt, đời này mình luôn sống lương thiện, việc xuyên vào sách là điều dễ hiểu.
Cậu đứng dậy, nói với vẻ mặt rạng rỡ: “Dọn lên đi.”
Rồi khuôn mặt tươi tắn, tràn đầy sức sống: “Ăn sáng xong, ta đi lĩnh 3 vạn lương tháng.”
“……”
Phủ khố nằm ở phía đông của vương phủ, cách viện của Mạnh Hoan qua mấy dãy lầu các và hồ sen. Ăn no uống đủ, vừa bước ra cửa, đã thấy hạ nhân mang kiệu đến tận nơi chờ sẵn.
“Phu nhân, xin mời.”
Phủ Nhiếp Chính Vương lớn đến mức ra ngoài cũng phải đi kiệu.
Ngồi lên kiệu, Mạnh Hoan được nhấc bổng lên, cảm thán: Cuộc sống mục nát của chế độ phong kiến đúng là… quá tuyệt vời.
Cậu rút bạc ra thưởng cho mấy hạ nhân khiêng kiệu: “Vất vả cho các ngươi rồi.”
“Phu nhân nói đùa, đây là bổn phận của chúng tiểu nhân.”
Ôi, mấy cái tư tưởng này không ổn đâu nha.
Thấy họ vui vẻ nhận bạc, Mạnh Hoan đang định giảng một bài giáo dục tư tưởng, nhưng lại thôi.
Chiếc kiệu lắc lư nhè nhẹ, Mạnh Hoan mơ màng buồn ngủ. Đi ngang qua một góc lầu các, tiếng động từ phía đình hóng gió sau gốc bồ đề truyền tới.
Hình như có một đám người đang đứng đó. Chiếc kiệu đi tiếp, một bóng người cao lớn trong đình chợt lọt vào tầm mắt hắn.
Lệnh Bạc Chu còn sống xa hoa hơn cả mình. Dáng người cao lớn của hắn ngồi trong đình, mắt khẽ cúi xuống, tay cầm quân cờ đánh cờ với người khác. Phía sau, nữ tỷ phe phẩy quạt, khách khanh đứng bên cầm cờ, gia nhân che ô chắn nắng. Bên ngoài đình, một nhóm hạ nhân và thị vệ đứng chầu, đông nghịt.
Mạnh Hoan giật giật mí mắt: “...Tránh đi.”
Mấy hạ nhân khiêng kiệu, như bị giục chết, vội vàng lách sang lối khác: “Tránh, tránh, tránh ngay! Mau tránh xa hắn ra!” Nhưng vẫn chưa kịp rẽ, phía sau đã vang lên một giọng nói đầy xui xẻo:
“Kẻ nào to gan như thế? Gặp vương gia lại không xuống kiệu?”
Hạ nhân vội đặt kiệu xuống, cả đám người quỳ rạp xuống đất.
Lễ nghi cổ đại rất nghiêm ngặt. Quan lại cấp thấp gặp quan lớn phải quỳ, tránh đi chung đường với quan cao hơn. Phạm lỗi sẽ bị quan thanh tra xử lý, thậm chí ảnh hưởng đến việc thăng chức, giáng chức.
Chạy không kịp, Mạnh Hoan đành ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lệnh Bạc Chu trong đình.
“……”
“Ồ, xem ra tiểu vương phi sống rất thoải mái nhỉ, hình như đã quen tận hưởng cuộc sống ở vương phủ rồi.”
Người hầu thân cận của Lệnh Bạc Chu, Sơn Hành cảm thán.
Tối qua gặp nhau, tiểu phu nhân còn là một thiếu niên xanh xao, nói chuyện run cầm cập, bị Lệnh Bạc Chu liếc qua đã sợ đến lắp bắp. Trông thảm thương vô cùng.
Giờ đây, tinh thần phơi phới, gương mặt tươi tắn hồng hào, tóc tai chỉnh chu gọn gàng, chẳng giống gì người mấy hôm trước còn tuyệt thực mắng người, dáng vẻ lộn xộn, bệ rạc.
Không chỉ Sơn Hành ngạc nhiên, ngay cả Lệnh Bạc Chu cũng bất ngờ.
Ngón tay thon dài của hắn cầm một quân cờ ngọc, nhẹ nhàng gõ lên bàn cờ, nhấc lên đặt xuống, lặp đi lặp lại. Đôi mắt hơi nghiêng, khóe miệng nhếch nhẹ.
“……”
Mạnh Hoan cảm giác da đầu mình tê rần.
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lệnh Bạc Chu từ trên đầu cậu lướt xuống tận ngón chân. Một ánh mắt như dã thú chuẩn bị săn mồi, đầu lưỡi khẽ cọ vào môi, chỉ chờ Mạnh Hoan sơ hở là lao tới nuốt trọn, gặm nát cả xương.
Mạnh Hoan chịu áp lực lớn, hít sâu một hơi.
Sau đó, cậu bước xuống, hành lễ, giọng ngọt như mật:
“Thiếp thân bái kiến phu quân.”