Phòng của Mạnh Hoan rộng rãi và thoáng mát, bên cạnh giường đặt mấy con búp bê tự làm, trên chiếc bàn trà gần đó còn có chút kẹo và hạt dưa. Không giống với tẩm cung của Lệnh Bạc Chu, viện này mang phong cách nhỏ nhắn, tinh tế, không quá xa hoa nhưng sạch sẽ và sáng sủa.
Lệnh Bạc Chu đứng ở cửa, nhìn thấy Mạnh Hoan bò lên giường, vểnh m.ô.n.g cẩn thận vuốt phẳng góc chăn rồi quay đầu lại hỏi:
“Vương gia thích ngủ bên trong hay bên ngoài?”
“Ngươi ngủ bên nào?”
Mạnh Hoan đáp: “Ta thích ngủ bên trong.”
Lệnh Bạc Chu khẽ ừ một tiếng: “Vậy bản vương sẽ ngủ bên ngoài.”
“Được, vương gia nghỉ ngơi trước đi, ta còn phải làm bài tập thầy giao buổi chiều.” Mạnh Hoan nhảy xuống giường, xỏ giày chuẩn bị đi, “Chiều nay học mấy chục chữ, mỗi chữ phải viết mười lần.”
Nói xong, cậu không nhịn được bĩu môi, khuôn mặt tràn đầy vẻ khổ sở.
Lệnh Bạc Chu như chợt hiểu ra, khẽ “à” một tiếng: “Nếu là bài tập của Sơn bá phụ giao, thì phu nhân phải chăm chỉ hoàn thành.” hắn khẽ cười, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Bản vương sẽ nằm trên giường đợi trước.”
“……”
Mạnh Hoan đứng yên một chỗ, nhất thời không biết anh nói thật hay nói đùa…
Lệnh Bạc Chu bật cười khẽ, không trêu cậu nữa: “Đi đi.”
Mạnh Hoan ra tiền sảnh để luyện chữ, trong phòng, thái giám trưởng Du Cẩm bưng chậu nước ấm vào, hầu hạ Lệnh Bạc Chu rửa chân và thay y phục.
Mạnh Hoan cố tình viết thật chậm, kéo dài thời gian lên giường ngủ, mãi đến hơn mười một giờ, cậu buồn ngủ đến mức không chịu được nữa mới nhìn về phía phòng trong.
Lệnh Bạc Chu chắc là đã ngủ rồi.
Cậu rón rén bước vào, trong chăn gấm màu vàng sáng, Lệnh Bạc Chu đang nằm nghiêng. Da anh trắng, mí mắt khép hờ, mái tóc đen dài xõa trên gối, dưới cằm và đuôi mắt vương chút bóng tối mơ hồ, trông vô cùng yên tĩnh.
Mạnh Hoan di chuyển thật nhẹ nhàng để tránh đánh thức anh.
Mạnh Hoan nhón tay nhấc góc chăn, nhẹ nhàng chui vào, cố gắng không gây ra tiếng động. Khi m.ô.n.g vừa chạm xuống giường, cậu thầm reo lên “Yes!” trong lòng. Nhưng ngay khi lưng vừa nằm xuống…
“Ngươi đè lên tóc ta rồi.”
Lệnh Bạc Chu không biết đã mở mắt từ bao giờ, giọng trầm khẽ nhắc nhở.
“……”
Mạnh Hoan lập tức cuống quýt nhấc tóc anh ra: “Vương gia vẫn chưa ngủ sao?”
“Ngủ rồi, nhưng bị ngươi đè đến tỉnh.”
“Thật sự xin lỗi…” Mạnh Hoan xấu hổ chà chà tay, rồi nằm im trong chăn, đối diện với ánh mắt của Lệnh Bạc Chu.
“Viết xong chữ rồi?” Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự mệt mỏi, như đang thuận miệng hỏi chuyện. “Có mỏi tay không?”
“Bẩm vương gia, không mỏi…”
Không hiểu sao, Mạnh Hoan cảm thấy không quen với dáng vẻ này của Lệnh Bạc Chu. Cứ như là… một người chồng đang chờ vợ trong chăn vậy.
Nhưng cậu biết rõ, nếu nhập nhằng giữa hai khái niệm “kẻ nắm quyền có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào” và “chồng yêu”, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.
Nhất định không thể có tư tưởng yêu đương!
Vừa tự cảnh tỉnh bản thân, giây tiếp theo, cổ tay cậu đã bị Lệnh Bạc Chu vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng kéo vào lòng.
Giống như ôm một con búp bê vậy.
Bàn tay hắn nhẹ vỗ lên lưng cậu.
“Khuya rồi, ngủ đi.”
“……”
Mạnh Hoan chôn mặt vào cổ anh, vô tình chạm vào một thứ nóng rực, không ngoài dự đoán, là vùng da nơi xương quai xanh thấp thoáng sau cổ áo.
Trong thoáng chốc, hình ảnh về “vũ khí” vĩ đại, bền bỉ của Lệnh Bạc Chu chợt hiện lên trong đầu cậu. Hai tai đỏ bừng đến mức muốn nổ tung.
Một cặp vợ chồng không có tình cảm nhưng lại phải da kề da, thật sự khó xử!
Mạnh Hoan ngủ không yên, đầu óc đầy suy nghĩ vẩn vơ, mãi đến nửa đêm mới mơ màng thiếp đi. Nhưng cậu vừa ngủ được một lúc, bên tai đã nghe thấy tiếng động.
Lệnh Bạc Chu không biết tỉnh dậy từ lúc nào. Những ngón tay thon dài khẽ chỉnh lại vạt áo, mái tóc đen buông xõa, chiếc áo choàng màu trắng ngọc phủ hờ trên vai, có vẻ như chuẩn bị rời giường.
Mạnh Hoan tưởng trời đã sáng, lờ mờ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn tối đen, ánh sáng lọt qua khung cửa cũng trầm lắng u tịch.
“Vương gia muốn đi vệ sinh sao?” Cậu hỏi, giọng còn ngái ngủ.
“Không.” Lệnh Bạc Chu bật cười. “Bản vương phải vào triều.”
“Vào triều?!”
“Vương gia, đã giờ Sửu rồi.” Một giọng thái giám vang lên ngoài cửa.
Giờ Sửu cũng tức là khoảng hai, ba giờ sáng.
Mạnh Hoan ngơ ngác: “Sớm vậy ư?”
“Buổi chầu bắt đầu từ giờ Mão, bản vương phải đến Nội các xử lý công văn vào giờ Dần, gần đến giờ Mão mới ra Thái Cực Điện chờ quần thần. Lâu nay vẫn vậy.”
Hắn nhẹ nhàng vỗ lên đầu Mạnh Hoan: “Phu nhân nếu thấy mệt, cứ ngủ tiếp đi.”
Mạnh Hoan ôm chăn, vô cùng sửng sốt.
Trong sách có ghi, mấy đời hoàng đế triều Đại Tông đã sớm mục ruỗng, chẳng ai lo chính sự, kẻ thì mê tu đạo, kẻ ham mỹ nhân, kẻ chỉ thích cưa gỗ, kẻ lại suốt ngày chơi cờ.
Vậy mà từ khi Lệnh Bạc Chu chấp chính, hắn quét sạch phong khí lười biếng, bày ra một cơn cuồng phong quyết đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng cậu vẫn không ngờ… hắn lại siêng năng đến mức này!
Gian thần! Sao có thể chăm chỉ đến mức này!
Thế thì trung thần biết sống sao đây?!
Lệnh Bạc Chu thay triều phục, một bộ áo mãng bào màu đỏ thẫm, thêu rồng bằng kim tuyến và gấm, bên ngoài khoác áo đỏ rực, trông vô cùng đẹp mắt. Tóc hắn cũng được búi gọn, đội mão vàng khảm ngọc, khi ngồi nghiêm trang tỏa ra một khí thế khó diễn tả thành lời.
Trong lúc ăn sáng, Mạnh Hoan tranh thủ tìm hiểu thời gian biểu của Lệnh Bạc Chu.
Sau khi ăn xong, đúng ba giờ sáng anh rời phủ. Phủ Nhiếp Chính nằm trong thành nội kinh sư, cách hoàng thành khoảng nửa canh giờ đi đường, nên khi đến nơi đã là bốn giờ sáng. Theo lý, hoàng thành chỉ mở cửa lúc năm giờ, các đại thần đến sớm chỉ có thể đứng chờ, nhưng quy tắc này không áp dụng cho Lệnh Bạc Chu.
Vào hoàng thành, hắn đến Văn Uyên Các trong Văn Hoa Điện để xử lý chính sự, làm việc đến khoảng năm giờ thì đến Thái Cực Điện đón hoàng đế. Năm giờ rưỡi, quần thần tề tựu, bắt đầu buổi chầu sáng.
Chầu xong, hoàng đế có thể về đọc sách, còn hắn cùng năm vị nội các đại thần khác trở lại Văn Uyên Các, tiếp tục xử lý tấu chương do bá quan dâng lên, làm việc suốt đến hoàng hôn, rồi ngồi kiệu hồi phủ.
Về đến phủ, Lệnh Bạc Chu vẫn dành một canh giờ để đọc sách, một canh giờ để viết thư.
Mạnh Hoan chợt nhớ đến câu nói: “Ngài còn trẻ thế này, làm sao có thể ngủ ngon giấc được?”
Lệnh Bạc Chu mỗi ngày chỉ ngủ một, hai canh giờ, nhưng đã duy trì suốt sáu năm. Sáu năm qua, nhờ vào sự tự kỷ luật đáng sợ như một cỗ máy, anh đã kiểm soát mọi ngóc ngách của triều đình Đại Tông, trở thành quyền thần số một, không ai có thể sánh bằng.
Nhìn theo bóng lưng Lệnh Bạc Chu rời đi, Mạnh Hoan lạnh cả sống lưng.
Không sợ người thông minh, chỉ sợ người có kỷ luật.
Đặc biệt là những kẻ tự vận hành như một cỗ máy cai trị như Lệnh Bạc Chu.
Pussy Cat Team
…Ngươi đã bao giờ thấy phủ Nhiếp Chính vào bốn giờ sáng chưa?
Mạnh Hoan ngồi xổm trong sân nửa canh giờ để hoài nghi cuộc đời, sau đó bò lên giường, lăn qua lăn lại, thế nhưng mãi vẫn không ngủ nổi.
Sau lưng cậu bị thứ gì đó đ.â.m vào, đau đến mức phải vén chăn lên kiểm tra dưới ánh đèn.
…Là bức thư cậu giấu dưới gầm giường.
Là bức thư mà Lư Nam Tinh hẹn gặp cậu ba ngày sau.
Cũng chính là hôm nay.
Mạnh Hoan sững người một lúc, rồi quyết định thử vận may, xem có thể ra khỏi vương phủ được không. Cậu nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề, rảo bước đến cổng chính.
Hộ vệ canh gác, tay cầm đao kiếm, hàng giáp sắt lấp lánh san sát.
Không ai nhận ra cậu, chỉ nghiêm nghị nói: “Muốn xuất phủ cần có lệnh bài!”
Mạnh Hoan thở dài. Cậu vốn đã đoán trước kết quả này, bèn quay đầu định về lại sân trong.
Thế nhưng vừa xoay người, cậu liền bắt gặp một bóng dáng đang đứng gần đó, nở nụ cười đầy ý vị, chẳng rõ đã quan sát mình từ bao giờ.
Là Sơn Hành, tâm phúc bên cạnh Lệnh Bạc Chu.
Hắn nhìn cậu, ánh mắt chứa đầy ẩn ý, cười hỏi:
“Phu nhân định ra ngoài sao?”
Sợ bị phát hiện ý đồ, Mạnh Hoan lảng tránh, ấp úng nói:
“Cũng không hẳn… chỉ là sáng sớm đi dạo, vô tình đi đến đây thôi…”
Cậu chuẩn bị quay về, nào ngờ Sơn Hành lại nói:
"Phu nhân nếu muốn ra ngoài, có thể đi. Phu nhân là thê thiếp của vương gia, là chủ nhân của vương phủ, muốn đi đâu thì đi đó."
Mạnh Hoan có chút khó tin: "Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, đây là lệnh của vương gia." Sơn Hành đã bước đến cổng, gọi đám hộ vệ lại, dõng dạc nói: "Đây là vương phi, vương gia có lệnh, từ nay về sau, phu nhân muốn ra ngoài, không được ngăn cản."
Tất cả hộ vệ đồng loạt thu đao, chấn chỉnh hàng ngũ, đáp lớn: "Rõ!"
Sơn Hành khẽ cười: "Mời phu nhân."
Mạnh Hoan đứng sững một lúc, không ngờ việc ra khỏi phủ lại dễ dàng đến vậy. Cậu hơi bất ngờ, do dự một chút rồi nói: "Cảm ơn ngươi."
"Không cần cảm ơn," Sơn Hành cúi người, cung kính đáp, "Đây là bổn phận của tiểu nhân."
Mạnh Hoan quay đầu, bước qua cổng lớn của vương phủ.
Làn không khí bên ngoài lập tức ùa vào, mang theo hơi thở phồn hoa của chốn kinh thành, cùng với…mùi vị của tự do.
Nhưng chưa đi được bao xa, cậu bỗng sững lại, chợt nhận ra điều gì đó.
Quay đầu nhìn, cậu thấy Sơn Hành vẫn bám sát phía sau, trên mặt nở nụ cười ôn hòa:
"Phu nhân, bên ngoài vương phủ rất nguy hiểm. Khắp nơi toàn là dân đen, thích khách, kẻ xấu. Người có tính cách đơn thuần, lương thiện như phu nhân đi lại trên phố, rất dễ gặp chuyện không may."
Hắn khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng bổ sung:
"Vương gia đặc biệt dặn dò, phu nhân muốn ra ngoài thì được, nhưng nhất định phải có người bảo vệ nghiêm ngặt."
"..."
Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Mạnh Hoan cuối cùng cũng hiểu…cái giá của tự do, chính là bị giám sát.
Cậu nghiêng đầu, hờ hững hỏi: "Ngươi chính là người bảo vệ ta?"
Sơn Hành gật đầu, mỉm cười: "Chính xác."