Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.
Mạnh Hoan nhìn Sơn Hành, trong mắt tràn đầy sự khó chịu.
Sơn Hành chỉ có thể cười làm lành:
"Hy vọng phu nhân có thể thông cảm, nếu phu nhân ra ngoài một mình mà có bất kỳ tổn thương nào, dù chỉ là một ngón tay, vương gia cũng sẽ lột da tiểu nhân, phơi khô, may thành trống da để gõ chơi cho phu nhân giải trí. Tiểu nhân cũng chỉ là tuân lệnh hành sự mà thôi."
Mạnh Hoan căn bản không tin: "Đừng có diễn khổ nữa."
Nghe cứ như Lệnh Bạc Chu thực sự quan tâm và thích cậu lắm vậy.
Nhưng lý do ban đầu hắn cưới cậu làm thiếp chỉ để sỉ nhục Mạnh Vãn Minh vì đã dâng tấu chương tố cáo hắn.
Hơn nữa, hắn chỉ thích những mỹ nhân mạnh mẽ, thông minh, có cá tính, hoàn toàn không phải loại cá ướp muối như cậu.
Bây giờ lại sai người theo dõi cậu, nói là có tình cảm sao? Đây chẳng qua chỉ là sự chiếm hữu của chủ nhân đối với chim hoàng yến trong lồng, chứ không phải tình yêu thật sự, hắn Lệnh Bạc Chu thì biết cái quái gì là yêu?
Mạnh Hoan vừa suy nghĩ lung tung, vừa rảo bước loạn xạ. Sơn Hành bỗng hỏi:
"Phu nhân rốt cuộc muốn đi đâu?"
Một câu hỏi khiến cậu càng thêm bực bội.
Điều cậu muốn làm nhất bây giờ là cắt đuôi cái tên phiền phức này, sau đó đến tửu lâu Lý thị ở ngõ An Hòa, phố Đông Thăng để tìm Lư Nam Tinh. Nhưng Sơn Hành bám quá chặt, khiến cậu hoàn toàn không thể thoát thân.
Mạnh Hoan cáu kỉnh nói: "Liên quan gì đến ngươi? Ta chỉ đi dạo thôi."
"Vậy tiểu nhân cũng tùy tiện đi theo thôi."
"…"
Mạnh Hoan nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi là do Lệnh Bạc Chu phái tới giám sát ta, đúng không?"
Sơn Hành cười gian, gật đầu:
"Đúng, nhưng đây là lệnh của vương gia. Phu nhân nếu có trách, thì trách vương gia đi. Tiểu nhân cũng chỉ là nhận tiền làm việc, không có quyền quyết định."
"..."
Mạnh Hoan quyết định không nói chuyện với hắn nữa, cứ thế bước đi vô định.
Đi được một lúc lâu, Sơn Hành đột nhiên "ồ" lên một tiếng:
"Đây chẳng phải phố Đông Thăng sao?"
Nghe thấy cái tên này, Mạnh Hoan lập tức khựng lại.
Lúc này cậu mới nhận ra, mình đã vô thức đi vào một con phố phồn hoa.
Con đường rộng lớn với vô số xe ngựa qua lại, hai bên là các cửa tiệm san sát, thương nhân rao hàng tấp nập, náo nhiệt vô cùng, tràn ngập bầu không khí phồn vinh của một thành thị đang bùng nổ kinh tế.
Pussy Cat Team
Nơi này chính là phố Đông Thăng mà cậu đang tìm!
Sơn Hành nhìn quanh, cười nói:
"Phố Đông Thăng nổi tiếng với đồ ăn ngon, phu nhân đến đây là để ăn uống sao?"
Mạnh Hoan vốn chưa nghĩ ra lý do, nghe vậy liền gật đầu đầy khí thế: "Ừ."
Cậu đang tìm kiếm ngõ An Hòa thì bỗng nhiên…
Một chiếc khăn tay thơm ngát rơi xuống mặt cậu, kèm theo một tràng cười uyển chuyển.
"Hô hô hô hô hô hô hô…"
Mạnh Hoan ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên lan can tầng hai của một tòa lầu có một mỹ nhân yêu kiều đang tựa người, vươn bàn tay mềm mại vẫy gọi cậu:
"Mạnh công tử~~~"
Bên cạnh mỹ nhân lại thò ra một cái đầu khác, một thanh niên chừng đôi mươi, mặt trang điểm nhẹ, dung mạo tinh xảo như nữ tử, làn da mịn màng như công tử con nhà giàu có.
Hắn ta cười nói:
"Mạnh công tử, lâu rồi không gặp!"
Mạnh Hoan hoàn toàn không nhớ ra hắn là ai, đành cứng nhắc gật đầu đáp lại.
Người kia lại nói tiếp:
"Nam Tinh xuống đón ngươi rồi, mau lên đây đi!"
Nam Tinh? Lư Nam Tinh?
Mạnh Hoan vừa động tâm, một nam tử mày kiếm mắt sáng, phong thái tuấn tú đã bước ra từ trong quán, y phục sang trọng, từ xa đã cất giọng gọi:
"A Hoan, sao bây giờ ngươi mới đến? Ta đợi ngươi cả buổi rồi."
Lư Nam Tinh nhìn thấy Sơn Hành đứng phía sau Mạnh Hoan, sững sờ: "Đây là…"
Sơn Hành tự giới thiệu: "Tiểu nhân là thanh khách của phủ Nhiếp Chính Vương, theo phu nhân ra ngoài dạo chơi. Được gặp công tử, thật là vinh hạnh."
"Phủ Nhiếp Chính Vương?!" Lư Nam Tinh sắc mặt lập tức thay đổi.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Phụ thân của Lư Nam Tinh và công tử Hứa Nhược Lâm trên lầu đều là đại diện của Thanh lưu đảng, luôn đối địch với Trọc lưu do Lệnh Bạc Chu đứng đầu, như nước với lửa. Sơn Hành là thanh khách của Lệnh Bạc Chu, tức là thuộc phe Trọc lưu*, là kẻ đối lập với họ.
(*Trọc lưu: những người thuộc quyền thần, thao túng triều chính, trái ngược với “Thanh lưu”, những người chống lại chuyên quyền.)
Lư Nam Tinh rõ ràng không vui: "Lên đây đi."
---
Trên lầu hai, trong căn phòng riêng có lan can nhìn xuống đường phố, vị công tử trẻ tuổi kia ăn vận lộng lẫy như nữ tử, vừa thấy Mạnh Hoan đã cười, trêu ghẹo mà ra lệnh cho mỹ nhân vừa rồi:
"Đi đòi lại khăn tay của ngươi từ tay Mạnh công tử đi."
Mỹ nhân kia môi đỏ như lửa, dáng đi uyển chuyển, chậm rãi tiến lại gần Mạnh Hoan, đầu ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên người cậu, giọng nói mê hoặc:
"Mạnh công tử~~"
Mùi hương nồng nặc xộc tới, khiến Mạnh Hoan bị xông đến mức phải lùi lại một bước.
Sơn Hành hắng giọng: "Tiểu hầu gia, Mạnh công tử đã là phu nhân của vương gia, xin đừng đùa như vậy."
Hứa Nhược Lâm, con trai của Trấn Quan Hầu, nổi tiếng là kẻ phong lưu, chỉ khẽ cười:
"Xem ra Mạnh công tử được sủng ái lắm nhỉ? Yên Nhi, quay lại đi."
Yên Nhi cầm lấy khăn tay từ tay Mạnh Hoan, quyến rũ ném cho cậu một ánh mắt mị hoặc, sau đó ngoan ngoãn rúc vào lòng Hứa Nhược Lâm, dáng vẻ vô cùng yêu kiều.
Sơn Hành nhíu mày, giọng đầy khinh miệt:
"Công khai trêu ghẹo kỹ nữ trên phố, thật không ra thể thống gì. Phu nhân, tránh xa hắn một chút, vương gia không thích mùi hương này."
Mạnh Hoan cũng không thích, trong lòng có chút ghê tởm, nhưng không biết phải nói thế nào.
Hứa Nhược Lâm thì cười lạnh:
"Trêu ghẹo kỹ nữ thì sao? Quan to quyền quý nào mà chẳng chơi kỹ nữ?"
Sau đó y chuyển giọng, cố tình khiêu khích:
"Ngươi là thanh khách của vương phủ? Thanh khách tốt lắm, biết nịnh hót mua vui. Chúng ta đang uống rượu, hay là ngươi làm một bài thơ giúp vui đi?"
Sơn Hành thản nhiên đáp:
"Tiểu nhân là thanh khách của vương gia, vương gia không cho phép tiểu nhân làm thơ ở bên ngoài."
"Hừ, vương gia?"
Vừa nghe hai chữ "vương gia", sắc mặt Lư Nam Tinh lập tức sa sầm, bật cười đầy châm chọc.
"..."
Bầu không khí căng thẳng đến mức Mạnh Hoan cũng cảm thấy lo lắng, vô thức l.i.ế.m nhẹ môi.
Bọn họ điên rồi sao?
Trước mặt Sơn Hành mà dám giễu cợt Lệnh Bạc Chu? Chỉ cần hắn về tố cáo một câu, các ngươi xong đời đấy!
Nhưng Hứa Nhược Lâm vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục ép sát:
"Bây giờ ngươi làm một bài thơ, ta sẽ tặng cho ngươi mỹ nhân tuyệt sắc bên cạnh ta, thế nào?"
Sơn Hành lạnh nhạt từ chối: "Thứ lỗi tiểu nhân không thể tuân mệnh."
"Ngươi!"
Hứa Nhược Lâm giận đến mức đập mạnh xuống bàn, chiếc bình rượu rơi xuống đất vỡ tan tành:
"Một tên thanh khách nho nhỏ mà dám cãi lời hầu gia?"
"..."
Tại sao lại cãi nhau to như vậy rồi?!
Mạnh Hoan hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu vì sao đám công tử này lại có tính khí thất thường như thế.
Nhưng dám đối đầu trực diện với Lệnh Bạc Chu thì chỉ có đường chết.
Mạnh Hoan không muốn Lư Nam Tinh và Hứa Nhược Lâm thực sự gây họa, bèn nói với Sơn Hành:
"Hay là ngươi xuống lầu đợi ta đi, cứ đứng ngay cửa thang gác, ta cũng chẳng chạy được đâu."
Sơn Hành nhìn thoáng qua sắc mặt của Lư Nam Tinh và Hứa Nhược Lâm, do dự một lúc rồi gật đầu:
"Để không làm hỏng hứng thú của phu nhân, tiểu nhân sẽ xuống lầu đợi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mau đi đi!" Hứa Nhược Lâm còn đang quát.
Bóng dáng Sơn Hành biến mất sau cầu thang.
"Hô... Cuối cùng cũng đi rồi."
Hứa Nhược Lâm đột nhiên đổi sắc mặt, không còn dáng vẻ giận dữ vì say rượu vừa nãy, ánh mắt tỉnh táo hẳn:
"Mạnh công tử dạo này sống thế nào?"
"..."
Hóa ra bọn họ bày ra màn kịch nãy giờ chỉ để đuổi Sơn Hành đi, Mạnh Hoan có chút cạn lời:
"Cũng tạm ổn."
"Ngươi ở trong phủ có bị vương gia ức h.i.ế.p không?"
Lư Nam Tinh nhíu chặt mày, ánh mắt có phần kỳ quái:
"A Hoan, ngươi thực sự định lấy sắc mê hoặc hắn, sau đó tìm cơ hội hành thích sao?"
Hứa Nhược Lâm cũng đầy hứng thú:
"Ta nghe nói Lệnh Bạc Chu trước nay không gần nữ sắc, hai mươi sáu tuổi vẫn chưa lấy vương phi, thật hiếm có! Hắn đối xử với ngươi thế nào, đã từng ngủ cùng ngươi chưa? Có bị ngươi mê hoặc không?"
Mạnh Hoan bật cười:
"Nói gì vậy chứ? Trong tay hắn, ta muốn giữ mạng còn khó. Hắn căn bản không thích kiểu người như ta…"
Nói đến đây, Mạnh Hoan chợt nhớ tới thiết lập nhân vật của mình, bèn ho khẽ một tiếng:
"Huống hồ, một tên gian thần như hắn, sao ta có thể dễ dàng hạ mình? Nghĩ thôi đã thấy ghê tởm."
Mạnh Hoan "phù" một tiếng, nhổ xuống đất:
"Buồn nôn!"
Lư Nam Tinh thở dài:
"Đúng vậy, ghê tởm đến cực điểm."
"Nhưng ngươi ở trong phủ đến giờ vẫn nguyên vẹn, không có tổn hại gì, hắn còn cho phép ngươi ra ngoài. Vị thanh khách vừa nãy, thực ra ta biết hắn."
Hứa Nhược Lâm suy tư:
"Hắn tên Sơn Bình Chỉ, là người được Lệnh Bạc Chu sủng ái nhất bên cạnh, vậy mà lại đích thân bảo vệ ngươi. Có khi nào..."
Mạnh Hoan nghe xong da đầu run lên:
"Có khi nào cái gì?"
Hứa Nhược Lâm thu lại nụ cười, lắc đầu:
"Không có gì."
"..."
Nói nửa chừng, thật là kỳ quái.
Thời gian lặng lẽ trôi, câu chuyện cũng chuyển sang những chủ đề khác.
Mạnh Hoan gắp một miếng thịt, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an. Cậu chợt nhớ ra điều gì, hỏi:
"Cha ta đang ở đâu?"
Lư Nam Tinh ngạc nhiên:
"Bây giờ đã trên đường đi phát phối đến Phượng Tường rồi, sao thế? Ngươi muốn tìm ông ấy à?"
Mạnh Hoan quả thực có ý đó:
"Có thể không?"
"Có thì có thể... nhưng trước tiên chúng ta phải tìm cách đuổi Sơn Hành đi, nếu không ngươi không thể trốn thoát."
Ba người ngồi xuống, cùng rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Hứa Nhược Lâm nói:
"Thật ra ta có một cách."
"Nói đi!" Lư Nam Tinh nóng nảy.
"Nói ra sợ các ngươi cười ta mất. Trước tiên, hãy đảm bảo không được cười."
Xác nhận Mạnh Hoan và Lư Nam Tinh đều gật đầu, hắn mới quay sang nhìn kỹ nữ bên cạnh:
"Yên Nhi có mang theo mấy gói xuân dược…"
"..."
Lư Nam Tinh sặc dữ dội, như thể bị nghẹn.
Hắn khá thuần khiết, không chịu nổi mấy chuyện này.
Hứa Nhược Lâm phất tay:
"Đã bảo đừng cười rồi mà! Một lát nữa ta sẽ gọi tên thanh khách đó lên uống rượu, nói là để xin lỗi, sau đó bỏ thuốc vào rượu cho hắn uống. Rồi ta sẽ sắp xếp hắn và Yên Nhi vào một chỗ vui vẻ, Mạnh công tử nhân cơ hội đó mà trốn đi, thế nào?"
"..."
Mạnh Hoan cau mày, tỏ ra hoài nghi:
"Như vậy có phải hơi quá đáng với cô nương này và Sơn Hành không?"
"?"
Hứa Nhược Lâm nhìn cậu như nhìn một trò hề:
"Mạnh công tử từ bao giờ lại thành bồ tát thế?"
"..."
Yên Nhi cũng che miệng cười khúc khích.
"Chuyện này không thể chậm trễ, bắt đầu ngay thôi."
Hứa Nhược Lâm đổ thuốc bột vào rượu, khuấy đều, rồi dặn dò:
"Hai người đừng nói gì cả, để ta lo liệu."
Hắn đã bắt đầu diễn trò, Mạnh Hoan chỉ có thể ngồi chờ kết quả.
Hứa Nhược Lâm đi đến cửa cầu thang, khôi phục lại giọng điệu bông đùa:
"Vị thanh khách huynh đệ khi nãy! Mau lên đây! Lên đây nào, thiếu gia mời huynh uống ly rượu, chuyện vừa rồi đừng để trong lòng nhé."
Không ai trả lời.
"Sơn huynh đệ?" Nghĩ rằng hắn không nghe rõ, Hứa Nhược Lâm lại cất tiếng gọi.
Nhưng lạ thay, vẫn không có hồi đáp.
"Ơ? Sao thế? Hắn đâu rồi?"
Mạnh Hoan cũng thấy kỳ lạ, cậu quay đầu nhìn về phía cầu thang—
Lối đi tối tăm bị ánh sáng chiều tà chiếu rọi, lộ ra một vạt áo bào đỏ thẫm thêu hình mãng xà, những đường chỉ vàng đan xen với hoa văn rồng uốn lượn.
Một chiếc mũ miện khảm ngọc lấp lánh phản chiếu ánh sáng, chủ nhân của nó chậm rãi bước lên cầu thang gỗ, tiếng bước chân vang vọng rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
"Cộp."
"Cộp."
"Cộp."
Từng bước một, trầm ổn mà chậm rãi.
Không biết từ khi nào, cả tửu lâu, thậm chí cả con phố bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ.
Từng tốp người quỳ rạp xuống đất, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào vị vương tộc cao quý nhất đang chậm rãi xuất hiện trước mắt họ.
"..."
Giọng điệu trêu ghẹo của Hứa Nhược Lâm lập tức nghẹn lại, toàn bộ không khí trong phòng như bị một nỗi sợ vô hình đè nén, khiến da đầu ai nấy cũng run lên.
"Cạch."
Chiếc đũa trong tay Mạnh Hoan rơi xuống đất.
Nhìn thấy người trước mặt, cả cơ thể cậu bỗng chốc lạnh buốt, sống lưng cứng đờ, đôi mắt hạnh trợn to đầy kinh hãi.
Lệnh Bạc Chu không biết đã đến từ lúc nào.
Hắn vén vạt áo, từng bước thong thả mà không chút vội vã tiến lên lầu, rồi dừng lại chỉ cách Mạnh Hoan hai bước chân.
Ánh mắt sâu thẳm quét qua cả bàn tiệc, nhưng lại không đặt ai vào trong mắt.
Hắn hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, đó là một nụ cười đầy hứng thú, nhưng lại ẩn chứa chút tàn nhẫn.
Hắn mở miệng, đôi mắt đen láy khóa chặt trên người Mạnh Hoan.
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút thích thú nhàn nhã:
"Phu nhân định đi đâu vậy?"