Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 23: Chồng Ơi~



Lệnh Bạc Chu rút ngón tay ướt đẫm ra.

 

“Hửm? Sao thế?” Mạnh Hoan lập tức có chút không cam lòng, lại hơi bối rối, tiếp tục tiến sát hơn như thể muốn tìm ra thứ gì đó quý giá mà hắn đang giấu. Đôi mày hơi nhíu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc: 

“Sao lại không cho hôn?”

 

Cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt long lanh như sắp ướt, trông ẩm ướt và mê man.

 

Lệnh Bạc Chu bóp nhẹ cằm cậu, hạ mi mắt xuống: “Say đến mức này rồi à?”

 

Hành động của hắn có chút ý đẩy ra, khiến Mạnh Hoan dường như bực mình, đột ngột dụi mạnh vào lồng n.g.ự.c hắn, cọ cọ, giọng nói mềm mại: “Ngài không phải chồng ta sao? Hôn một cái thì làm sao chứ?”

 

Đáy mắt Lệnh Bạc Chu lóe lên cảm xúc, nhẫn nại nói: “Chồng là gì?”

 

“Chồng…?” Mạnh Hoan đầu óc mơ hồ, đổi tư thế, làm Lệnh Bạc Chu thoáng tối mắt. Cậu thực sự không nghĩ ra cách diễn đạt khác: “Chồng chính là chồng chứ còn gì nữa.”

 

Lệnh Bạc Chu khẽ cong khóe môi: “Nghĩa là phu quân?”

 

Mạnh Hoan gật đầu: “Ừ! Là phu quân đó!”

 

Mạnh Hoan say rồi, có vẻ tùy hứng hơn ngày thường, không có nhiều bận tâm, tính cách cũng trở nên nũng nịu và dính người hơn. Lệnh Bạc Chu khẽ cười: “Vậy là vừa nãy Hoan Hoan gọi suốt, thực ra là đang gọi phu quân à?”

 

Mạnh Hoan thật sự mơ màng, trong đầu chỉ quanh quẩn từ "chồng". Chồng, chính là người thân mật nhất. Cậu ngẩng đầu nhìn Lệnh Bạc Chu: “Đúng thế, gọi phu quân! Phu quân ôm ta đi.”

 

Giọng nói đáng yêu, ngoan ngoãn, Lệnh Bạc Chu hơi nhướng mày.

 

Hắn có chút bất ngờ, không ngờ khi say Mạnh Hoan lại không hề xa cách như lúc tỉnh táo, mà còn dính người đến mức này.

 

Mạnh Hoan cọ cọ trán, hai tay níu lấy vạt áo, lầm bầm một tiếng, sau đó mạnh tay kéo phăng áo ra. Đôi vai trắng nõn ửng hồng lập tức lộ ra, cậu nũng nịu than: “Chồng ơi, nóng quá à.”

 

“…”

 

Đây là cỗ xe ngựa đang đi trên đường lớn, gia nhân và xa phu chỉ cách vài bước, bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể nghe rõ mồn một. Lệnh Bạc Chu lập tức kéo chặt áo giúp cậu: “Hoan Hoan ngoan, về rồi hãy cởi.”

 

Nhưng Mạnh Hoan thực sự rất nóng. Hơi nóng trong người như sôi trào, không chỉ đơn thuần là cái nóng bình thường, mà còn có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả. Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, cậu nằm gọn trong lòng Lệnh Bạc Chu, tạm thời nhượng bộ: “Vậy về nhà cởi… Nhưng mà ta nóng quá.”

 

Còn người Lệnh Bạc Chu lại mát lạnh. Mạnh Hoan khẽ chạm trán vào trán hắn, như muốn hấp thu hơi mát, chu môi thổi nhẹ: “Phù phù~”

 

Động tác quá đỗi thân mật khiến Lệnh Bạc Chu khẽ nâng mí mắt lên, đối diện với ánh nhìn của cậu.

 

Đôi mắt thiếu niên mơ màng phủ sương, hơi thở pha lẫn men say phả lên môi hắn, gò má phủ đầy sắc hồng, như thể đang bị nhiệt khí hành hạ đến mức khó chịu: “Chồng ơi, nóng quá, nóng quá…”

 

Vừa rên rỉ vừa không quên làm nũng, như một miếng bánh ngọt mềm mại sắp tan chảy trong lòng hắn.

 

Tư thế có phần không đoan chính, Lệnh Bạc Chu vươn tay định đỡ cậu ngồi ngay ngắn lại. Gương mặt hắn bình thản, nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào bờ vai cậu, bỗng nhiên tầm nhìn tối sầm lại.

 

Môi hắn bị ai đó nhẹ nhàng hôn một cái.

 

“Ưm…”

 

Mạnh Hoan bắt đầu hôn hắn.

 

Trong tiềm thức của Mạnh Hoan, đây là "chồng", là người gần gũi thân mật nhất, vậy thì có gì mà cậu không thể làm chứ? Cậu hôn nhẹ lên bờ môi lành lạnh của Lệnh Bạc Chu, lập tức cảm thấy nhiệt khí giảm bớt, liền nghiêng đầu, áp sát môi mình hoàn toàn vào môi hắn.

 

“…” Lệnh Bạc Chu hạ mắt, cố gắng né tránh: “Hoan Hoan…”

 

“Ưm ưm ưm, chồng ơi chồng ơi, Hoan Hoan đây~” Mạnh Hoan vừa vui vẻ đáp lại, vừa liên tục hôn môi hắn, mỗi lần hôn là lại cười tít mắt.

 

Lệnh Bạc Chu có chút không biết phải ứng phó thế nào, nhất thời nhíu mày im lặng.

 

Trên xe ngựa, hai người hầu theo hầu Lệnh Bạc Chu cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không thấy gì, mồ hôi lạnh túa đầy trán.

 

Từ trước đến nay, Lệnh Bạc Chu chưa từng dẫn ai lên xe ngựa, lại càng không bao giờ có hành động mất lễ nghi như thế này ngay giữa phố lớn. Chỉ cần một cơn gió lay động rèm xe, để lộ một chút ánh sáng bên trong, thì danh tiếng của hắn - vốn đã chẳng tốt đẹp gì - sẽ lập tức bị bôi thêm một vết nhơ mới.

 

Một kẻ không chỉ chuyên quyền độc đoán, mà còn trụy lạc, phóng đãng, háo sắc!

 

Danh tiếng của Lệnh Bạc Chu vốn đã không tốt rồi.

 

Nếu lại bị thêm tội d*m loạn…

 

Xong đời rồi!

 

Lệnh Bạc Chu cũng ý thức được điều này, vội vàng ngăn cản Mạnh Hoan.

 

Nhưng đôi môi mềm mại của thiếu niên lại bám chặt lấy hắn, cọ sát loạn xạ chẳng theo quy tắc nào, cổ họng khe khẽ rên rỉ: “Ưm… Ư…”

 

Thật sự rất dính người, như một tiểu nương tử đang cố giành lấy sự chú ý vậy.

 

Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, vành tai hơi ửng lên một chút sắc đỏ nhạt đến mức khó nhận ra. Hai tay hắn giữ lấy bờ vai cậu, gương mặt trầm tĩnh, lý trí: “Hoan Hoan, thế này không được.”

 

“Không mà, không mà,” Mạnh Hoan sốt ruột dán sát lấy hắn, “Muốn hôn, muốn hôn cơ.”

 

Lệnh Bạc Chu khẽ nghiến răng, sau một khoảnh khắc ngắn suy nghĩ liền ra lệnh: “Người đâu, kéo phu nhân ra.”

 

Thị vệ lập tức đáp “Vâng!”, vội vàng tiến lên, quỳ xuống giữ lấy cánh tay Mạnh Hoan. Nhưng khi vừa tách được cậu khỏi môi hắn, Mạnh Hoan lại rướn người hôn lên mặt Lệnh Bạc Chu, hơi thở nóng rực, từ cằm đến chóp mũi, chầm chậm hôn đến mí mắt hắn, khẽ thì thầm: “Bảo bối.”

 

Khoảnh khắc đôi mi hắn bị hơi nóng ẩm ướt chạm vào, bờ vai vốn căng cứng bỗng chùng xuống, ngón tay vô thức nới lỏng, ánh mắt dịch chuyển, chạm phải đôi mắt đen láy của Mạnh Hoan.

 

Đôi mắt ấy trong sáng, vô tư lự. Cậu khẽ hôn lên hắn, mang theo nụ cười khe khẽ, như thể đang hôn một thứ gì đó vô cùng trân quý. Hôn xong bên trái, cậu lại hôn bên phải, rồi nâng cằm Lệnh Bạc Chu lên, bày ra dáng vẻ đại gia cẩn thận quan sát hắn.

 

“…”

 

Dưới ánh mắt ấy, môi Lệnh Bạc Chu mấp máy, nhưng lại vô thức dời tầm nhìn đi nơi khác.

 

Đôi mắt, đó là điểm yếu của hắn, là nơi yếu đuối nhất, chưa từng có ai dám nhắc đến hay chạm vào.

 

Thế mà Mạnh Hoan lại dễ dàng đến gần như vậy, đặt một nụ hôn lên vết thương của hắn.

 

Mạnh Hoan định hôn tiếp thì bị thị vệ giữ chặt cổ tay, khẽ kêu lên đau đớn. Lệnh Bạc Chu lập tức bừng tỉnh, theo phản xạ siết chặt bàn tay đang giữ Mạnh Hoan.

 

“Tránh ra.”

 

Thị vệ vội vã lui xuống.

 

Mạnh Hoan bĩu môi, lẩm bẩm đầy bất mãn, sau đó lại rúc vào lòng hắn, cằm tựa lên vai, cơ thể nóng hầm hập: “Chồng ơi, muốn hôn nữa…”

 

Cậu dính lấy hắn như một cái máy vĩnh cửu, cọ qua cọ lại trong lòng hắn, mà hành động này thậm chí không chỉ đơn thuần là làm nũng. Cậu vô thức đưa chân quấn lấy hông hắn.

 

Lệnh Bạc Chu lập tức nhận ra điều bất thường. Mạnh Hoan như bị một luồng khí nóng khó tả bức bối đến mức không chịu nổi, mồ hôi thấm ướt áo, cả người ẩm ướt không chịu nổi. Cậu ấm ức đến tột cùng, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói yếu ớt: “Chồng, chạm vào ta đi.”

 

Lệnh Bạc Chu giơ tay, lướt nhẹ lên khuôn mặt cậu: “Thế này à?”

 

Mạnh Hoan l.i.ế.m nhẹ môi, tỏ vẻ không hài lòng lắm. Nhưng trước khi lên tiếng, cậu cảnh giác liếc nhìn thị vệ vừa kéo mình khi nãy, rồi ghé sát vào tai Lệnh Bạc Chu, hơi thở phả ra nóng rực, thì thầm như một bí mật ngọt ngào:

 

“Không phải chạm mặt đâu.”

 

Giọng nói khe khẽ, âm điệu khàn khàn, vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại.

 

Lệnh Bạc Chu ôm eo cậu, phối hợp hỏi: “Vậy chạm vào đâu?”

 

Mạnh Hoan áp sát vành tai hắn, giọng khàn khàn, mang theo chút gấp gáp, ra hiệu xuống phía dưới: “Chỗ này nè, chồng ơi, chạm vào chỗ này đi.”

 

“……”

 

Mạnh Hoan tưởng rằng mình đã nói nhỏ lắm rồi, nhưng thực ra âm lượng không hề nhỏ, khiến hai thị vệ đứng xa cũng nghe thấy. Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, bọn họ xấu hổ đến mức chỉ muốn nhảy xuống xe ngay lập tức. Nhưng dù sao cũng là những người theo hầu nhiều năm, chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, giả vờ như không nghe thấy gì.

 

Lệnh Bạc Chu nghĩ rằng mình nghe nhầm, lặp lại: “Cái gì?”

 

Mạnh Hoan ánh mắt mê ly, lại lặp lại: “Chạm vào ta đi~”

 

Hai chữ cuối cùng bị Lệnh Bạc Chu chặn lại bằng một cái siết tay. Hắn khẽ nghiến răng, nơi đầu lưỡi có chút mùi tanh của máu. Cổ họng hắn chuyển động, cố gắng giữ bình tĩnh: “Khó chịu lắm à?”

 

Mạnh Hoan gật đầu, trông vô cùng đáng thương: “Khó chịu lắm, ngứa lắm.”

 

Lệnh Bạc Chu: “Một chút cũng không nhịn được sao?”

 

“Không nhịn được.” Mạnh Hoan ôm chặt lấy hắn.

 

Giọng nói cậu nhỏ nhẹ, mang theo chút tủi thân, cánh tay vòng qua cổ hắn, ghé sát cắn nhẹ một cái. Cắn không đau, giống như đang trêu đùa hơn. Nhưng hơi thở ướt át, khiến người ta không khỏi nhận ra cậu đang cố gắng kìm nén, nhưng vẫn không nhịn được mà tìm cách phát tiết lên hắn.

 

Giọng Mạnh Hoan quấn quýt dính chặt, gần như sắp khóc: “Chồng ơi, khi nào mới chạm vào ta?”

 

Đối diện với sự chủ động nhiệt tình của Mạnh Hoan, Lệnh Bạc Chu mấp máy môi, ánh mắt thoáng qua cảm xúc phức tạp. Một tay hắn giữ chặt cậu, để tránh cậu trượt xuống, cuối cùng nghiêng đầu, hỏi thị vệ: “Say rượu cũng thế này sao?”

 

Bên cạnh, một thị vệ dè dặt trả lời: “Vương gia, phu nhân chắc là trúng thuốc rồi.”

 

Lệnh Bạc Chu cau mày: “Thuốc gì?”

 

“… Mị dược.”

 

Lệnh Bạc Chu: “Ngươi chắc chứ?”

 

Thị vệ hơi lúng túng: “Người từng dùng mị dược đều biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chỉ có vương gia là tên "trai tân già" nên không nghĩ đến, nhìn thôi đã thấy sốt ruột rồi!

 

Lệnh Bạc Chu trầm giọng: “Giải thế nào?”

 

Thị vệ nuốt nước bọt: “Không có thuốc giải, chỉ có thể… phát tiết ra.”

 

Phát tiết?

 

Lệnh Bạc Chu còn đang nghĩ ngợi, thì Mạnh Hoan vẫn tiếp tục hôn hắn, nhẹ nhàng kéo lấy tóc mai và chạm vào vành tai hắn. Khi bị đẩy ra nhẹ nhàng, cậu lại dán sát vào, đồng thời nắm lấy tay hắn, kéo xuống dưới lớp áo mình:

 

“Chồng ơi, chồng ơi, chạm vào ta ngay đi…”

 

 

Thị vệ nhìn mà đỏ cả mặt.

 

Đúng là một tiểu yêu tinh chuyên hành hạ người khác.

 

Những ai quen biết Lệnh Bạc Chu đều biết rằng hắn là người vô cùng chính trực, không gần nữ sắc hay mê luyến mỹ nhân. Ấy thế mà lúc này, hắn lại bị Mạnh Hoan quấn lấy đòi hôn, đòi ôm, đòi vuốt ve, hành động phóng túng đến không thể chấp nhận nổi. Hắn khẽ nhíu mày, nhưng lại không tỏ ra khinh bỉ hay ghét bỏ mà ngược lại, vẫn kiên nhẫn dịu dàng khuyên nhủ:

 

“Được rồi, Hoan Hoan ngoan nào, chờ thêm một chút.”

 

“……”

 

Lệnh Bạc Chu vừa dứt lời, đã bị Mạnh Hoan chặn môi hôn lần nữa.

 

Bờ môi mát lạnh, bị đầu lưỡi cậu l.i.ế.m đến ẩm ướt. Thiếu niên này còn rất tủi thân, tại sao chồng lại không chịu hôn mình chứ? Ủy khuất đến mức sắp khóc, giọng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe:

 

“Chồng…”

 

Lệnh Bạc Chu nghe cậu gọi mà tim nhói đau.

 

Nhưng nơi này là chốn đông người, lễ nghi và liêm sỉ trong đầu hắn vẫn còn, nên hắn cau mày, có vẻ như rất khó xử, quay sang hỏi thị vệ:

 

“Làm thế nào để phu nhân dễ chịu hơn?”

 

“Vương gia chỉ cần chiều theo ý phu nhân là được. Phu nhân muốn gì, vương gia cứ cho cái đó.”

 

“Muốn hôn…”

 

Mạnh Hoan khẽ thì thầm yêu cầu.

 

Nhận được câu trả lời, gương mặt ôn nhu, nhã nhặn của Lệnh Bạc Chu lần đầu tiên hiện lên vẻ thất thần. Một lát sau, hắn rũ mi mắt xuống, đưa tay ôm lấy sau gáy Mạnh Hoan, nghiêng đầu, mạnh mẽ áp môi xuống.

 

Cảnh tượng trước mắt Mạnh Hoan như chao đảo, eo bị siết chặt, nhiệt độ và độ mềm mại mà cậu khao khát cuối cùng cũng áp lên môi mình.

 

Mùi hương của người đàn ông là hương đàn hương thoảng chút hơi nóng, không hề mang đến cảm giác quá mức hoang dã, nhưng nụ hôn này lại vô cùng dài, mang theo sự kiên nhẫn và kiểm soát, muốn khiến cậu thoải mái.

 

“Ưm…”

 

Khi đầu lưỡi tiến vào, Mạnh Hoan có cảm giác mình gần như nghẹt thở, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo hắn, nghiêng đầu trốn tránh.

 

Nhưng vừa quay đi, đã bị bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cằm, xoay lại, môi lại lần nữa bị chiếm đoạt.

 

Lệnh Bạc Chu hôn rất chậm, rất dịu dàng nhưng lại trêu chọc đến mức khiến người ta run rẩy. Sự khiêu khích và hấp dẫn ẩn chứa trong đó khiến Mạnh Hoan, vốn đã sốt ruột vì cơn bức bối, càng thêm không chịu nổi. Cậu nhịn không được mà khe khẽ bật ra một tiếng rên nhẹ.

 

Pussy Cat Team

“Ưm…”

 

Ngay giây tiếp theo, rèm xe bị vén lên: “Vương gia…”

 

Sơn Hành muốn hỏi xem trong xe có chuyện gì kỳ lạ đang xảy ra.

 

Nhưng đúng lúc ánh sáng lọt vào trong xe, chỉ nghe “soạt” một tiếng, Sơn Hành lập tức kéo rèm lại, đóng chặt đến mức không để lọt ra dù chỉ một tia sáng.

 

Trong xe, môi vẫn còn gắn chặt, Lệnh Bạc Chu khẽ liếc mắt nhìn tấm rèm, không nói một lời, ngón tay siết chặt mái tóc Mạnh Hoan, khẽ xoa nhẹ vành tai hồng hồng của cậu, hoàn toàn không dừng lại nụ hôn triền miên này.

 

Không gian trong xe không lớn, Mạnh Hoan dính sát vào người hắn, bị hôn đến mức phát ra những tiếng rên khe khẽ, mềm nhũn như nước. Trong khi đó, cách đó vài thước, hai thị vệ đứng nghiêm mà tim đập thình thịch.

 

Hai người họ hiện rõ vẻ tuyệt vọng.

 

Ôi trời…

 

Quá mức ngại ngùng rồi!

 

Cứu mạng đi!

 

Làm ơn thả bọn ta ra ngoài!

 

Bên ngoài xe, tiếng roi quất vang lên, cỗ xe bắt đầu tăng tốc, di chuyển với tốc độ chưa từng có về phía phủ Nhiếp Chính Vương.

 

Cuối cùng, nụ hôn cũng kết thúc. Mạnh Hoan mềm nhũn dựa vào lòng hắn, toàn thân vô lực, im lặng một lúc lâu. Trong đầu cậu là một cảm giác mơ hồ hơn cả say rượu, thậm chí đầu lưỡi cũng tê rần, nhưng thực sự rất thoải mái.

 

Lệnh Bạc Chu nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua đôi môi sưng đỏ:

 

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

 

Mạnh Hoan lắc đầu, không nói gì.

 

Nhưng không phải vì cậu không muốn trả lời hắn. Cậu lặng lẽ dịch chuyển bàn tay nhỏ bé, chậm rãi đưa xuống…

 

Chỉ vừa chạm một nửa, cậu bỗng khựng lại, quay đầu nhìn hai thị vệ trong xe.

 

Thị vệ: “?”

 

Mạnh Hoan l.i.ế.m môi, có chút xấu hổ, rồi quay lưng lại, như đang che giấu điều gì đó. Cậu áp sát tai Lệnh Bạc Chu, thì thầm với giọng nói khàn khàn:

 

“Chồng ơi, để ta cho ngài xem… chỗ này còn khó chịu hơn cơ.”

 

“…………”

 

 

Hai thị vệ vẫn chưa kịp phản ứng.

 

Nhưng bọn họ nhìn thấy Lệnh Bạc Chu, người vốn luôn điềm tĩnh và lý trí, đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y Mạnh Hoan, gân xanh trên cổ tay gầy gò lộ rõ, thể hiện sự hoảng loạn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Khoảnh khắc này, Lệnh Bạc Chu có cảm giác như mọi thứ đang dần lệch khỏi quỹ đạo mà hắn có thể kiểm soát. Hắn hít sâu một hơi, đôi mắt nâu sẫm chăm chú nhìn Mạnh Hoan, nghiêm túc và nghiêm khắc đến cùng cực.

 

“Hoan Hoan, không được cởi y phục trong xe ngựa.”

 

“Ồ.” Bị hắn quát, Mạnh Hoan ngoan ngoãn thắt lại y phục.

 

Cậu chỉ muốn cho chồng xem mình khó chịu thế nào thôi mà.

 

Nếu chồng đã nói không được xem bây giờ, vậy thì không xem.

 

Sau khi chỉnh tề lại quần áo, Mạnh Hoan dựa sát vào người Lệnh Bạc Chu, giọng nói mang theo hơi rượu, mềm mại và ẩm ướt:

 

“Vậy thì về nhà ta cởi cho chồng xem.”

 

Giọng nói vô cùng ngọt ngào, vương chút men say, ngoan ngoãn lại đáng yêu, như thể yêu hắn đến không thể kiềm chế, sẵn sàng giao phó mọi thứ cho hắn.

 

Thứ cậu muốn cho hắn xem, đúng là vô cùng riêng tư.

 

Vừa rồi, Lệnh Bạc Chu thậm chí đã thoáng thấy, đúng như lời cậu nói, nơi ấy đang đợi hắn chạm vào. Đến mức này, mọi chuyện không còn đơn giản để dùng đôi ba câu là có thể giải thích rõ ràng.

 

Ranh giới giữa họ dần trở nên mơ hồ.

 

“Sao vẫn chưa về đến nhà vậy?” Mạnh Hoan sốt ruột lẩm bẩm.

 

Lệnh Bạc Chu cúi đầu, nhẹ nhàng day ngón tay, cuối cùng cất giọng khàn khàn:

 

“Gấp gáp muốn về phủ như vậy, Hoan Hoan định làm gì?”

 

“Hả?” Mạnh Hoan nghiêng đầu, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai hắn, vẫn trong trẻo thuần khiết, “Về rồi, tất nhiên là chồng giúp ta.”

 

“Giúp Hoan Hoan cái gì?”

 

Giọng Mạnh Hoan nhỏ hơn, nhưng âm tiết cậu thốt ra lại vô cùng trần trụi, cực kỳ khiêu khích, vậy mà khi cậu nói ra, nó lại chỉ mang theo sự thân mật thuần túy, không vấy bẩn bởi bất kỳ ý niệm d*m dục nào:

 

“Hoan Hoan.”

 

Lệnh Bạc Chu khẽ nhắm mắt, như thể thứ gì đó đã ngủ yên trong đầu hắn bỗng bùng nổ, từng gợn sóng khuấy động, không thể trở lại tĩnh lặng.

 

Hắn mở mắt, đối diện với ánh nhìn của Mạnh Hoan.

 

Đôi mắt thiếu niên trong veo, không có một chút giả tạo hay che giấu, long lanh tựa mắt nai, tựa như… thật sự tin tưởng hắn đến mức giao cả bản thân cho hắn.

 

Lệnh Bạc Chu chưa bao giờ gặp một sự mê hoặc nào khiến hắn rung động đến mức này.

 

Hắn vốn đa nghi, cũng từng nghi ngờ rằng sau khi gặp Lư Nam Tinh và Hứa Nhược Lâm, Mạnh Hoan bị hạ dược, khiến cậu trở nên mềm mại và nũng nịu như thế, thậm chí có lẽ là đang cố ý quyến rũ hắn, muốn kéo hắn xuống vực sâu.

 

Nhưng giờ khắc này, lý trí của hắn như bị sụp đổ, trái tim băng giá bao năm bắt đầu tan chảy, không thể ngăn cản.