Như một con dã thú tuần tra lãnh địa, ánh mắt Lệnh Bạc Chu du ngoạn một cách nhàn nhã, nhưng ẩn giấu sự nguy hiểm có thể dễ dàng xé nát bất kỳ con mồi nào.
Mà Mạnh Hoan, chính là con mồi bị hắn khóa chặt.
Không khí lặng thinh, cả người Mạnh Hoan căng cứng, bị sự xuất hiện đột ngột của Lệnh Bạc Chu dọa đến hồn bay phách lạc. Còn chưa kịp hoàn hồn, bên tai đã vang lên tiếng quỳ gối dập đầu.
“Bái kiến vương gia.”
“Bái kiến vương gia.”
Lư Nam Tinh và Hứa Nhược Lâm – hai người vừa mắng chửi Lệnh Bạc Chu vô cùng sảng khoái khi nãy – lập tức vén tay áo quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ.
“…”
Động tác thuần thục, lưu loát đến mức khiến Mạnh Hoan nghẹn họng, môi khẽ động.
Không phải đã nói là cùng nhau phản đối Lệnh Bạc Chu sao?
Lệnh Bạc Chu như thể mới để ý đến mấy kẻ vô danh này, hờ hững cúi mắt, đánh giá không nặng không nhẹ: “Là con cái nhà ai?”
Hứa Nhược Lâm mồ hôi chảy ròng ròng: “Vãn bối là trưởng tử của Trấn Quan Hầu Hứa Thuật, Hứa Nhược Lâm.”
Lư Nam Tinh cũng căng cứng giọng nói: “Học sinh là con trai của Thị lang Lễ bộ Lư Thích.”
Không biết Lệnh Bạc Chu có nghe lọt tai hay không, hắn chỉ thờ ơ đáp một tiếng “Ừm”, như thể nhìn một cái thôi cũng là ban ân, giọng điệu nhàn nhạt: “Đã là bằng hữu của phu nhân, đều đứng dậy đi.”
Hai người dập đầu thêm lần nữa, rồi mới chật vật bò dậy.
Tửu lâu nhỏ hẹp và bức bối, triều phục đỏ thẫm của Lệnh Bạc Chu hoàn toàn lạc lõng với nơi này. Chỉ có hắn đứng thẳng tắp, trong khi mồ hôi của những người còn lại lạnh buốt chảy dọc theo cổ. Đặc biệt là Hứa Nhược Lâm, y còn thoa phấn, giờ đây bị mồ hôi làm nhòe nhoẹt cả gương mặt, trông vô cùng thảm hại.
Mạnh Hoan còn đang cố gắng trấn định nỗi sợ hãi khi bất ngờ gặp Lệnh Bạc Chu, thì bàn tay đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt. Hắn nghiêng đầu, thấy khóe môi Lệnh Bạc Chu mang theo ý cười, kéo hắn ngồi xuống: “Bản vương vốn đang xử lý chính vụ ở nội các, nghe nói phu nhân xuất phủ du ngoạn, còn tranh chấp với mấy vị bằng hữu, nên đặc biệt đến xem một chút.”
Hai chữ “đặc biệt” được nói ra không nặng không nhẹ.
Rõ ràng là Sơn Hành đã báo lại chuyện Hứa Nhược Lâm tìm cách đuổi hắn đi.
Mạnh Hoan cảm thấy mình như một con hoàng yến bị bóp chặt cổ họng, bị hắn dắt ngồi xuống, giọng nói lắp bắp: “Vừa rồi… chỉ là uống say thôi…”
Hứa Nhược Lâm lại lần nữa quỳ xuống: “Hồi vương gia, vãn bối vừa rồi uống say, có tranh cãi với thanh khách tùy hành của phu nhân, làm kinh động đến vương gia, vãn bối đáng chết.”
Một sự trầm mặc ngắn ngủi.
Lệnh Bạc Chu như thể không nghe thấy y nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Hoan: “Uống say?”
Ý cười bên môi hắn bị đè nén, giọng điệu nhạt nhòa đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
Dù người khác có biết hay không, nhưng Mạnh Hoan hiểu rõ trong lòng.
Hắn tìm gặp Lư Nam Tinh để làm gì? Để thông tin, để tìm cách trốn khỏi vương phủ, để truyền tin tức, và… để bàn bạc xem họ đã chửi rủa Lệnh Bạc Chu thế nào, ghét hắn ra sao.
Bàn tay Mạnh Hoan lạnh toát, giọng nói ngày càng thấp: “Xin vương gia thứ tội.”
Thiếu niên trước mắt sắc mặt trắng bệch, như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ, cụp tai lại, nín thinh, chỉ dám nhìn chằm chằm vào chén rượu trước mặt, không dám hé một lời.
Lệnh Bạc Chu khẽ dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ răng nanh.
Chỉ nhìn như thế, là biết ngay không phải kẻ chủ mưu.
Hắn cũng lười trách mắng, chỉ nhàn nhạt nghiêng đầu, hữu ý vô tình nhìn về phía Lư Nam Tinh.
Cũng chính là người truyền tin cho Mạnh Hoan, ngầm ám chỉ hắn ám sát, đưa tin tình báo và dùng sắc dụ.
Chỉ dựa vào cái tên trước mặt này? Một tên nhóc mười tám, mười chín tuổi, còn chưa mọc đủ lông?
Lệnh Bạc Chu cầm một ly rượu trắng, mỉm cười không rõ ý tứ: “Lư Nam Tinh, bản vương nghe nói ngươi là thanh mai trúc mã của Hoan Hoan từ nhỏ? Mười mấy năm qua, Hoan Hoan chịu ơn ngươi chăm sóc, bản vương kính ngươi một ly.”
Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp:
“Sau này, Hoan Hoan có thể yên tâm giao cho bản vương rồi.”
Lư Nam Tinh cứng đờ cầm chén rượu, nuốt nước bọt mà không dám lên tiếng.
Y nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay Lệnh Bạc Chu, sợ hãi không phải chuyện bình thường, mồ hôi lạnh gần như tuôn ra như suối.
Lệnh Bạc Chu không biết, nhưng đây chính là chén rượu mà Hứa Nhược Lâm đã bỏ thuốc!
Trong rượu có loại xuân dược cực mạnh, vốn định dùng để hại Sơn Hành. Nếu Lệnh Bạc Chu uống phải, tình huống sẽ hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát, hậu quả không thể tưởng tượng!
Hứa Nhược Lâm cũng nhận ra điều đó, cổ họng phát ra một tiếng “a…” run rẩy.
“Hửm?” Lệnh Bạc Chu cụp mắt.
“Vương gia.” Mạnh Hoan đột nhiên đứng bật dậy.
“Sao vậy?” Lệnh Bạc Chu thoáng ngừng động tác.
Mạnh Hoan giật lấy chén rượu trong tay hắn, đổ thẳng vào bụi cây bên cạnh, trán lấm tấm mồ hôi: “Chén này không sạch, ta đã dùng qua rồi. Vương gia nên rót một chén khác.”
Cậu rửa sạch chén vài lần, rót một chén rượu mới đặt trước mặt Lệnh Bạc Chu: “Vương gia uống chén này đi.”
“…”
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu hơi tối lại, nhẹ nhàng bật cười, cầm chén rượu mới uống cạn trong một hơi.
“Món này không tệ, phu nhân nếm thử đi.” Hắn gắp một miếng thịt bỏ vào bát Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan cứng ngắc cầm đũa.
Hứa Nhược Lâm và Lư Nam Tinh đều kinh ngạc.
Một người quyền cao chức trọng như Nhiếp Chính Vương lại đích thân hạ giá đến tửu lâu này chỉ vì Mạnh Hoan, có thể thấy vị trí của hắn trong lòng Lệnh Bạc Chu không hề đơn giản như họ nghĩ.
Lư Nam Tinh dù gì cũng là thanh niên đầy nhiệt huyết, thấy Lệnh Bạc Chu gọi một tiếng “phu nhân” thân mật, lại còn gắp đồ ăn cho Mạnh Hoan, sắc mặt càng lúc càng không cam lòng.
“Vương…”
Tiếng đũa chạm vào bát vang lên lanh lảnh.
Hứa Nhược Lâm ở dưới bàn siết chặt vạt áo y.
Tiếng lách cách vang lên, Hứa Nhược Lâm lập tức đứng dậy: “Vương gia, trên bàn toàn là đồ ăn nguội, hay là để vãn bối bảo tiệm mang lên mấy món nóng?”
Lệnh Bạc Chu liếc y một cái, nụ cười như có như không: “Được.”
“Nam Tinh, đi cùng ta đi. Ngươi quen tiệm này.”
Hứa Nhược Lâm kéo Lư Nam Tinh, nhanh chóng rời khỏi bàn.
Bàn ăn giờ chỉ còn lại Mạnh Hoan và Lệnh Bạc Chu, nhưng không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
Mạnh Hoan cúi đầu ăn cơm, chỉ có cơm trắng, cậu không dám gắp thức ăn, chỉ ôm chặt bát, nhón từng miếng cơm bỏ vào miệng, không dám thở mạnh.
Mọi người đi hết rồi, chỉ còn lại cậu.
Vì không muốn nói chuyện với Lệnh Bạc Chu, cậu ăn cơm trắng như thể đang ăn món ngon nhất đời mình.
Thái độ né tránh này khiến Lệnh Bạc Chu mím môi, im lặng trong giây lát.
Hắn vốn nhận được tin từ Sơn Hành qua Cẩm Y Vệ mới đến đây. Ban đầu, Mạnh Hoan ra ngoài, hắn cũng không muốn can thiệp, nhưng trong đám người lại có Hứa Nhược Lâm. Sơn Hành nói y là con trai của Trấn Quan Hầu, một tiểu hầu gia có địa vị cao, Sơn Hành không thể khống chế được nên mới nhờ hắn đích thân đến một chuyến.
Không hiểu sao, Lệnh Bạc Chu lại thật sự bỏ hết công việc mà đi.
Hắn nhìn thấu tính toán của đám người trong tửu lâu, nhưng hắn không quan tâm đến việc ai ghét hắn. Người muốn hắn c.h.ế.t nhiều không kể xiết, hắn không rảnh đi xử lý từng kẻ một.
Duy chỉ có Mạnh Hoan…
Lệnh Bạc Chu kìm nén không được cơn giận.
Có lẽ là vì bộ dạng cụp tai của cậu lúc này.
Chỉ cần Mạnh Hoan tỏ ra tự nhiên hơn, bình tĩnh hơn, hắn cũng chẳng suy nghĩ gì thêm. Nhưng sau một khoảng thời gian tìm hiểu, Lệnh Bạc Chu quá rõ, chắc chắn Mạnh Hoan đã làm rất nhiều chuyện khiến hắn tức giận, nếu không thì đôi tai đã không cụp chặt như bây giờ.
Thế nhưng, nhìn bộ dạng cậu như thể sắp dọa c.h.ế.t chính mình, Lệnh Bạc Chu có giận cũng không phát được.
Cuối cùng, hắn chỉ hỏi:
“Ra ngoài chơi có vui không?”
Mạnh Hoan: “Vui.”
Nhìn biểu cảm, dường như không hề vui vẻ.
Cậu ngừng xúc từng muỗng cơm trắng nhạt nhẽo, cúi đầu, ánh mắt không động đậy, ngồi đó có chút mơ màng.
Tỏ ra rất ngoan ngoãn.
Cũng rất xa cách.
Đây luôn là cảm giác mà Mạnh Hoan mang lại cho Lệnh Bạc Chu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù có nở nụ cười ngọt ngào với hắn, sự xa cách trong đôi mắt ấy vẫn không che giấu được.
Lệnh Bạc Chu nhẹ nghiến răng, thấp giọng hỏi: “Giận bản vương sao?”
Mạnh Hoan ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tia kinh ngạc: “…Vương gia…”
“Ngươi ra ngoài ăn cùng bạn bè, bản vương đến tìm ngươi, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của các ngươi, ngươi giận sao?”
Mạnh Hoan lắc đầu, lại cúi mắt xuống, trở lại dáng vẻ mơ hồ: “Không giận.”
Giận thì thế nào?
Không giận thì thế nào?
Chỉ một ngón tay của Lệnh Bạc Chu cũng đủ bóp c.h.ế.t cậu. Dù có giận hay không, trước mặt hắn, Mạnh Hoan đã sớm không còn tư cách có cảm xúc của riêng mình.
Không khí lại rơi vào im lặng.
Không hiểu sao, một luồng bực dọc dâng lên trong huyết mạch, hiếm khi khiến Lệnh Bạc Chu cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Phía sau, Hứa Nhược Lâm bê rượu và thức ăn lên: “Vương gia.”
Y xoa dịu Lư Nam Tinh, cười nịnh nọt: “Đây là rượu ngon chôn giấu mấy chục năm trong hầm rượu của tiệm, mới vừa đào lên, mời vương gia thưởng thức.”
Lệnh Bạc Chu cụp mắt: “Đặt xuống đi.”
Hứa Nhược Lâm lại rót một ly đưa cho Mạnh Hoan: “Phu nhân cũng thử đi?”
Mạnh Hoan đón lấy, uống một hơi.
“Phu nhân thích uống rượu sao?” Ánh mắt Hứa Nhược Lâm lóe lên điều gì đó, lại cầm một bình khác: “Ở đây còn nữa.”
Ngoài cơm trắng, cuối cùng cũng có thứ khác giúp khỏa lấp bầu không khí ngượng ngùng. Mạnh Hoan nhận lấy, rót ra chén, từng ngụm nhỏ nhấp môi, có vẻ như muốn mượn rượu giải sầu.
Bản thân cậu vốn đã rất thiếu cảm giác an toàn, giờ ngay cả nói vài câu cũng phải dè chừng, sợ bị Lệnh Bạc Chu nắm thóp. Tương lai mịt mờ, nỗi sợ hãi không thể diễn tả đang khuấy động trong lòng.
Cậu rất sợ. Rất sợ Lệnh Bạc Chu. Thật sự rất sợ.
Hứa Nhược Lâm chuyển chủ đề sang xin lỗi: “Vương gia, hôm nay vãn bối say rượu thất lễ, lăng nhục người của vương phủ, mong vương gia rộng lượng tha thứ. Hôm khác, vãn bối nhất định đến tận phủ để tạ tội.”
Lệnh Bạc Chu hờ hững đáp một tiếng, nhưng sự chú ý lại đặt trên người Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan không biết uống rượu, nhưng tâm trạng hắn quá nặng nề, cứ cắn răng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống. Rượu mạnh cháy rát nơi cuống họng, khiến hốc mắt hắn cũng hơi đỏ lên.
Một bình rượu cạn sạch, trong đầu Mạnh Hoan chẳng còn buồn bực gì nữa, chỉ còn cảm giác trống rỗng nhẹ nhõm, kèm theo cơn choáng váng và buồn ngủ khó tả.
“A…”
Mạnh Hoan lim dim mắt, ngáp một cái, hơi rượu tỏa ra từ miệng.
Hắn dụi mắt, có vẻ rất thích cảm giác này.
Lệnh Bạc Chu đứng dậy: “Về phủ thôi.”
Bỏ lại phía sau Hứa Nhược Lâm và Lư Nam Tinh đang nhìn nhau đầy ẩn ý, hắn nắm tay Mạnh Hoan, từng bước từng bước xuống lầu, rời khỏi tửu lâu.
Pussy Cat Team
Hứa Nhược Lâm cầm lấy bình rượu Mạnh Hoan vừa uống cạn, lắc nhẹ, ánh sáng trong mắt vụt tắt, y lặng lẽ đặt lại bình rượu lên bàn.
—
Đầu óc Mạnh Hoan quay cuồng, mơ màng ngồi xổm bên đường.
Trước mắt là cỗ xe ngựa của Nhiếp Chính Vương, xa hoa lộng lẫy. Mái xe được phủ bằng gấm vóc quý giá, rèm thêu kim tuyến rủ xuống, tám con tuấn mã che mặt nạ uy vũ kéo cỗ xe sang trọng, đến bánh xe cũng được dát vàng, nạm ngọc.
“Oa…”
Mạnh Hoan chống nạnh, trầm trồ như kẻ chưa từng thấy sự đời.
Mặt hắn ửng hồng, bước đi loạng choạng, giơ tay chạm vào thân xe bóng loáng: “Đẹp quá.”
“…………”
Phu xe đang đỡ bậc thang, hoảng hốt nhìn về phía Nhiếp Chính Vương.
Lệnh Bạc Chu cụp mắt: “Phu nhân say rồi. Đỡ hắn lên đi.”
“Dạ.” Gia nhân vội đỡ Mạnh Hoan lên xe.
Bước lên bậc thang, Mạnh Hoan chui đầu vào trong xe, cơn choáng váng đột nhiên ập đến, khiến hắn như bị rút sạch sức lực, nhào mạnh về phía trước.
“Bộp.” Một tiếng nặng nề vang lên.
“…”
Cằm Lệnh Bạc Chu bị đập đau, hắn nhắm mắt nhẫn nhịn, mùi hương trên người Mạnh Hoan pha lẫn hơi rượu tràn vào mũi.
Mặt không cảm xúc, hắn cố kéo Mạnh Hoan ngồi ngay ngắn lại: “Hoan Hoan, ngồi cho đàng hoàng.”
Khi Lệnh Bạc Chu ôm lấy eo Mạnh Hoan, cậu lại rất tự nhiên mà tách hai chân, thuận theo động tác của hắn, điều chỉnh tư thế thành dạng cưỡi lên đùi hắn, đối diện mặt nhau.
“……”
Lệnh Bạc Chu ngước mắt lên: “Hoan Hoan.”
Giọng điệu mang theo áp lực vô hình.
Nếu là lúc tỉnh táo, Mạnh Hoan nhất định sẽ hiểu ngay rằng vương gia không thích tư thế này và lập tức điều chỉnh lại.
Nhưng lúc này, sau khi nghe hắn gọi một tiếng, cậu vẫn không hề nhúc nhích.
Hai cánh tay vòng qua cổ Lệnh Bạc Chu, cơ thể mềm nhũn, ánh mắt say lờ đờ, hơi thở nóng rực phả lên da cậu. Cậu nhìn hắn một cách chậm chạp, trong mắt long lanh ánh nước.
Cậu dường như đang nhận diện xem người trước mặt là ai.
Một lát sau, Mạnh Hoan mơ hồ bật ra hai chữ: “Chồng ơi.”
Lệnh Bạc Chu khựng lại: “Hửm?”
Mạnh Hoan lần mò một tia logic cuối cùng trong đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc trước mắt. Trong ký ức gần đây của cậu, người mà cậu nhớ kỹ nhất chỉ có một.
Cậu xác nhận lại: “Ngài chính là chồng của ta.”
Hai chữ này được cậu gọi bằng giọng lè nhè vì men say, mềm mại và quấn quýt. Lệnh Bạc Chu không hiểu ý nghĩa chính xác, nhưng đại khái đoán ra đây chắc hẳn là một cách xưng hô rất thân mật.
“Chồng ơi ~ Chồng à ~”
Mạnh Hoan nhất quyết gọi mãi, ngửa đầu nhìn hắn, như thể nếu không được đáp lại thì sẽ không chịu từ bỏ.
Say rồi mà còn thích quậy thế này sao?
Lệnh Bạc Chu khẽ nhắm mắt, đơn giản thuận theo: “Ừ, chồng đây.”
Người trong lòng lập tức trở nên cực kỳ vui vẻ, đôi mắt cong cong, cười tươi như nắng xuân.
“Hu hu hu, ta thật sự có chồng rồi! Đẹp trai quá trời ơi! Hu hu hu, hệt như trong tiểu thuyết luôn…”
Mạnh Hoan ngọ nguậy trên đùi hắn, không yên phận chút nào, mang theo một tia bồn chồn khó hiểu.
“……”
Không biết hắn đang nói cái gì, Lệnh Bạc Chu nâng tay, khẽ xoa mặt cậu, cố gắng trấn an: “Hoan Hoan ngoan, đừng nghịch nữa. Mệt thì ngủ đi, lát nữa về vương phủ.”
Ngón tay hắn lạnh, chạm vào khuôn mặt nóng bừng của Mạnh Hoan.
“Tay ngài lạnh quá… thoải mái ghê…”
Mạnh Hoan dường như rất thích nhiệt độ cơ thể hắn, nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ cọ vào những ngón tay thon dài. Cậu rất ngoan ngoãn.
Nhưng cọ một lúc, đôi môi đỏ thẫm, ướt át của cậu lại vô thức lướt lên đầu ngón tay hắn.
Môi hắn mềm mại, nóng hổi, bật ra tiếng "chụt" khi chạm vào làn da.
Mạnh Hoan thở dốc, mơ màng than thở: “Nóng quá…”
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu trầm xuống, hắn vừa định thu tay về thì thấy cậu hơi hé miệng, “chụt” một tiếng, ngậm lấy ngón tay hắn.
Đốt ngón tay bị bao bọc trong khoang miệng ẩm ướt và ấm áp.
Mạnh Hoan khát khao, vụng về, theo bản năng dùng đầu lưỡi mềm mại l.i.ế.m láp những khớp xương sắc bén, l.i.ế.m đến mức ướt nhẹp, ngón tay hắn bị dịu dàng mút mát.
Đầu lưỡi tinh nghịch cọ qua cọ lại, dây dưa không nỡ rời, cậu quấn quýt thầm thì: “Chồng ơi…”
Không khí trở nên cực kỳ kỳ lạ.
Lệnh Bạc Chu cúi mắt, im lặng không nói gì.
…Cho đến khi những âm thanh ướt át kia không thể bị phớt lờ được nữa.