Hình như Lệnh Bạc Chu chỉ định trước khi ngủ ghé qua xem Mạnh Hoan một chút, xem xong rồi chuẩn bị rời đi.
Chỉ là khi bước đến cửa, hắn dừng chân lại:
“Hoan Hoan, mấy hôm nữa vi phu được nghỉ, ngươi có muốn đến bãi săn dạo chơi không?”
“Bãi săn?” Mạnh Hoan lặp lại.
Là nơi có rất nhiều ngựa, bò, nai, linh dương, và mọi người cầm cung tên rong ruổi săn b.ắ.n khắp nơi ấy hả?
Tâm trạng Mạnh Hoan bỗng chốc phấn chấn hẳn. Chưa kịp gật đầu, Lệnh Bạc Chu đã bật cười:
“Hôm nay ở trong phủ một mình bắt cá nhỏ à?”
Mạnh Hoan l.i.ế.m môi: “Chuyện này mà vương gia cũng biết sao?”
“Ừm.” Lệnh Bạc Chu trầm giọng, giọng nói khàn khàn như vương chút mị hoặc: “Hoan Hoan thấy ở trong phủ buồn chán, vi phu dẫn ngươi ra ngoài chơi, được không?”
Giọng nói của hắn mang chút khàn khàn quyến rũ, khiến người nghe bất giác say mê.
Mạnh Hoan ngẩn ra, khẽ đáp một tiếng “Ừ.”
Đáp xong, hình như Lệnh Bạc Chu định quay về nghỉ ngơi, hắn vén tay đẩy rèm lên. Hoạn quan lập tức giơ cao đèn lồng, bóng dáng hắn dần khuất xa nơi góc sân.
Mạnh Hoan đứng đực ra tại chỗ, gió thổi qua khiến cậu hơi lạnh. Đến lúc định thần lại, mới ý thức được Lệnh Bạc Chu định dẫn cậu ra ngoài chơi.
Đây là bù đắp cho chuyện hôm trước mình ra phố gặp chuyện không vui sao? Hắn đối với mình hình như... thật sự không tệ.
Chẳng biết vì sao, những lời của Sơn Hành lúc chiều bất chợt ùa về trong đầu, cảm giác kỳ lạ hôm đó khi rời khỏi tẩm cung cũng bắt đầu trở lại.
Mạnh Hoan thuộc dạng uống nhiều rượu thì sẽ lờ mờ quên sạch mọi chuyện. Trước đây khi đi cùng bằng hữu, nghe bảo rằng cậu từng uống say đến mức lấy đầu đập bàn liên tục, làm bằng hữu được một phen sợ tái mặt.
Mạnh Hoan gãi đầu, bắt đầu suy nghĩ: Lẽ nào mình thực sự đã bị bỏ thuốc?
Nếu mình bị bỏ thuốc, vậy ai là người đã làm chuyện đó? Trong tửu lâu hôm đó chỉ có Hứa Nhược Lâm mang theo loại thuốc này. Nhưng Hứa Nhược Lâm chẳng phải là bạn của nguyên chủ sao? Vì sao lại muốn hại nguyên chủ?
Lý do khiến hắn phải bỏ thuốc mình là gì?
“…”
Mạnh Hoan chống cằm, cảm thấy đau đầu.
Cậu thật sự ghét cái thế giới tranh quyền đoạt lợi, vì lợi ích mà không tiếc làm tổn thương người khác này.
Cậu nằm phịch xuống giường, nhắm mắt lại nghĩ ngợi, mơ mơ màng màng, trước khi thiếp đi, những hình ảnh mơ hồ bất chợt lướt qua trong đầu.
Cậu như nhìn thấy một cỗ xe ngựa. Bánh xe viền vàng óng ánh, yên ngựa được thêu bằng chỉ bạc tinh xảo. Mình đứng chống nạnh trước xe, xuýt xoa: “Oa, đẹp quá đi mất...”
Chuyển cảnh, cậu đã ngồi trong xe ngựa.
Trên người người đàn ông thoang thoảng mùi hương trầm, khí chất ôn hòa nhưng lạnh nhạt, mùi hương thoang thoảng lan qua lớp áo. Bộ triều phục màu đỏ sậm thêu hình mãng xà của hắn rực rỡ và uy nghiêm, khí thế bức người, trông cao cao tại thượng, không thể chạm đến.
Nếu là Mạnh Hoan của ngày thường, chỉ cần nhìn thấy Lệnh Bạc Chu trong bộ “đồng phục quan chức” ấy, cậu sẽ ngay lập tức nghĩ đến cảnh hắn nắm quyền triều chính, sát phạt vô tình, rồi tìm cách tránh càng xa càng tốt.
Nhưng trong tình cảnh này, cậu lại đang ngồi trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn. Chóp mũi hai người gần sát đến mức tối đa, thân mật không chút khoảng cách. Cậu dường như còn cảm nhận được hơi thở lành lạnh phả ra từ chóp mũi hắn.
“Chồng ơi...” Giọng điệu làm nũng đến mức không thể tin nổi.
Trái tim Mạnh Hoan bỗng giật thót một cái.
Cậu nghiêng đầu, cảm nhận được mình hôn lên môi hắn.
Môi Lệnh Bạc Chu rất lạnh, đôi mắt cụp xuống cũng lạnh, dường như định đẩy cậu ra.
Nhưng cậu lại mạnh tay ghì hắn xuống, cố chấp ép sát lại gần, thậm chí thô bạo cào vào hắn rồi lại hôn lên môi. Động tác của cậu vừa dữ dội vừa cứng rắn, khiến Lệnh Bạc Chu khẽ thở dài một tiếng.
Môi cậu hơi đỏ lên, trông lại càng quyến rũ.
“...”
Mạnh Hoan bất chợt mở mắt.
Là giả! Không thể nào!
Trước hết, làm sao cậu có thể giống như một Omega động dục, ôm lấy hắn đòi hôn hít, thân mật thế kia? Hơn nữa, Lệnh Bạc Chu lại ngoan ngoãn để cậu làm vậy sao? Hắn không đạp cậu ra xa luôn mới lạ!
Mạnh Hoan liều mạng xoa đầu, cố xua tan những hình ảnh phi logic đó. Nhưng càng xoa, những cảnh tượng càng hiện lên rõ ràng hơn.
Hình ảnh hôm đó trong giấc mơ hiện ra: Lệnh Bạc Chu, tựa như một làn sương mù ẩm ướt, bao lấy cậu, cúi đầu nhìn cậu chăm chú.
Hắn hỏi:
"Nơi nào?"
Mạnh Hoan bám lấy vai hắn, thì thầm trong lòng hắn:
"Ở bên trong."
Nhận được sự đồng ý, cậu nhìn thấy đôi tay dài thon thả của Lệnh Bạc Chu khẽ vuốt lại tóc, bả vai di chuyển, từ tốn tiến về phía trước. Cơn đau buốt khiến sống lưng cậu lạnh ngắt.
Mồ hôi lạnh túa ra từ sau lưng, chảy dài xuống trán. Mạnh Hoan dần dần tỉnh táo, ý thức được điều gì đó.
... Không thể nào!
Nhưng lần này, tiếng nói phủ định trong lòng không còn chắc chắn như trước. Mọi thứ dường như rất quen thuộc, khắc sâu vào trí nhớ, hòa quyện cùng ký ức cơ thể, vừa rõ ràng vừa chân thật.
Mạnh Hoan liều mạng vò đầu.
Càng vò, tóc càng rối tung, vài lọn dựng ngược lên.
Khuôn mặt cậu hiện lên vẻ bối rối xen lẫn xấu hổ.
---
Trước khi cùng Lệnh Bạc Chu đi săn, Mạnh Hoan được chuyển từ viện nhỏ sang chính điện của chính phi. Sau đó, cậu phải trải qua hàng loạt nghi lễ phức tạp mới hoàn thành việc dọn đến.
Ngày nghỉ lễ là một ngày nắng đẹp. Từ nội thành đến ngoại thành có một đoạn đường khá dài. Sáng sớm, bầu không khí trong phủ vương vô cùng vui tươi và nhộn nhịp.
Mạnh Hoan đi ra cửa, thấy Sơn Hành mặc đồ nhẹ nhàng, đeo sau lưng một cây cung, đứng dựa lười biếng.
Thấy Mạnh Hoan, Sơn Hành cúi đầu chào:
"Tham kiến Vương phi."
Mạnh Hoan tò mò hỏi:
"Ngươi cũng đi săn sao?"
"Tất nhiên rồi. Không chỉ có tiểu nhân, mà còn rất nhiều người đi theo."
Mạnh Hoan nhìn xung quanh, quả nhiên, mỗi lần Lệnh Bạc Chu ra ngoài chơi đều kéo theo cả một đoàn tùy tùng đông nghẹt. Nào là người hầu lo ăn uống, chỗ ở; nào là cận vệ đảm bảo an toàn; lại có cả những người phụ trách làm thơ, vẽ tranh để góp vui. Một đoàn người tấp nập đang đợi sẵn.
"Không hổ danh là người có quyền thế, phong cách thật kinh người."
Mạnh Hoan nghĩ thầm, rồi vô tình chú ý đến cây cung đen trên lưng Sơn Hành:
"Một lát ngươi dùng cái đó sao?"
Sơn Hành đơn giản trả lời:
"Là vương gia dùng."
"Nếu ngài ấy dùng, tại sao ngươi lại đeo nó" Mạnh Hoan vừa định nói, lập tức kìm lại, gật đầu tự nhắc mình. Ừm, lại quên cái chế độ phân cấp đáng c.h.ế.t này rồi.
Sơn Hành cười nhạt:
"Vương gia là con sói được nuôi dưỡng từ thảo nguyên phương Bắc. Mấy năm nay tiếp xúc nhiều với quan văn triều đình nên nhìn có vẻ nho nhã, nhưng trước đây, khi còn là thế tử ở Cô Châu, ngài ấy thường dắt chó vàng vào rừng săn bắn. Mũi tên b.ắ.n ra không bao giờ trật mục tiêu."
Hắn nhếch mép cười, nói tiếp:
"Một lát nữa vương phi sẽ được chứng kiến tài b.ắ.n cung của vương gia. Chắc chắn ngài sẽ say mê thôi."
"... Có thật không đó?"
Khi cả hai đang trò chuyện, phía sau vang lên tiếng thông báo:
"Vương gia giá lâm."
Mạnh Hoan định quay đầu lại, nhưng một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.
Bóng dáng cao lớn phủ xuống, kèm theo giọng nói trầm ấm:
"Được rồi, miễn lễ."
Mạnh Hoan ngoảnh lại, thấy Lệnh Bạc Chu không còn mặc bộ y phục thanh tao như trước. Lần này, hắn khoác lên mình một bộ trang phục đi săn gọn gàng, cổ tay và vai được bọc giáp da, mái tóc búi cao bằng trâm ngọc.
So với vẻ ngoài nhã nhặn nhưng nội tâm bất ổn trước đây, giờ hắn toát ra khí chất mạnh mẽ và sát phạt hơn.
Mạnh Hoan ngẩn người một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong nguyên tác, những kẻ đứng trên đỉnh tháp quyền lực đều phải văn võ song toàn. Chỉ văn thì làm mưu sĩ, chỉ võ thì làm tướng. Còn Lệnh Bạc Chu thì vừa đủ sức chế ngự bá quan trong triều, vừa có thể thống lĩnh binh mã ngoài chiến trường, là một người cầm quyền hoàn hảo.
Ví dụ, trong truyện có đoạn hắn dẫn quân chinh phạt nguyên chủ tại Vệ Kiến Châu, chính hắn là người đích thân chỉ huy.
Mạnh Hoan thầm nghĩ, may mà mình không chọn con đường ám sát Lệnh Bạc Chu.
Nếu không, d.a.o còn chưa kịp hạ xuống đã bị hắn cướp lấy và phản đòn rồi.
Nhưng nghĩ đến đây, Mạnh Hoan lại có chút cảm thán:
Rốt cuộc thì mình có tác dụng gì đây?
“Người đến đủ chưa?” Lệnh Bạc Chu hỏi, “Nếu đủ rồi thì xuất phát thôi.”
Trần An trả lời:
“Bẩm Vương gia, Lạc Thiên Hộ vẫn chưa đến.”
Lệnh Bạc Chu nhướn mắt, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn. Nhưng ngay khi hắn vừa định trách mắng, từ phía xa đã xuất hiện vài bóng người vội vã bước tới, dắt theo một con ngựa trắng nhạt. Họ đi nhanh đến mức mồ hôi nhễ nhại trên trán.
Người thanh niên đi đầu cao lớn, dáng vẻ rắn rỏi, nét mặt toát lên sự mạnh mẽ hoang dã của một người luyện võ. Tay hắn ta nắm chặt roi ngựa, mồ hôi lăn dài trên trán. Khi đến trước mặt Lệnh Bạc Chu, hắn cúi người nói lớn:
“Tham kiến Vương gia.”
Mạnh Hoan nhận ra ngay.
Đây chính là Lạc Quyện, con trai của Đề đốc Kinh thành, người mà cậu đã gặp vào đêm đầu tiên xuyên vào sách. Lạc Quyện nhờ ân huệ gia đình mà được bổ nhiệm, còn trẻ đã làm thiên hộ Cẩm Y Vệ — và bây giờ thì đang... dắt ngựa cho Lệnh Bạc Chu.
Lạc Quyện vỗ mạnh vào m.ô.n.g con ngựa bên cạnh, nói:
“Đây là Hãn Huyết Bảo Mã tốt nhất mà Thái Phó Tự chọn, con khỏe nhất đàn. Nhưng trời nóng quá, mệt c.h.ế.t ta rồi.”
Lệnh Bạc Chu nhẹ giọng hỏi:
“Sao không cưỡi ngựa đến đây?”
Lạc Quyện nhếch môi đáp:
“Thôi bỏ đi. Cha ta mà biết sẽ mắng ta vô lễ.”
Ánh mắt hắn chợt chuyển sang Mạnh Hoan, chắp tay cúi đầu:
“Tham kiến Vương phi.”
“...”
Không hiểu sao, vừa nhìn thấy nam nhân cao lớn này, Mạnh Hoan bỗng cảm thấy bối rối.
Theo bản năng, cậu lùi lại một bước, nép sau lưng Lệnh Bạc Chu.
Cậu chỉ dám ló đầu ra, ánh mắt ngơ ngác, không biết nên nói gì.
Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ cong lên, hắn đưa tay che chắn cậu, rồi đổi chủ đề:
“Hoan Hoan, nhìn thử xem con ngựa này thế nào?”
Ngựa là một phần quan trọng của kỵ binh, được coi như vũ khí trên chiến trường. Giọng nói của Lệnh Bạc Chu lúc này chẳng khác gì một người đang hào hứng khoe chiến lợi phẩm vừa đạt được, tiện thể “chia sẻ” cùng bạn đời.
Mạnh Hoan nhìn về phía con ngựa.
Bộ lông trắng mịn màng thoáng ánh sắc hồng nhạt, có lẽ do vừa vận động nên các mạch m.á.u ẩn hiện dưới da. Cơ bắp cuồn cuộn, bờ vai cao vượt người trưởng thành, dáng vẻ toát lên sức mạnh và sự dũng mãnh.
Lạc Quyện bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Đây là Hãn Huyết Bảo Mã do nước Thạch tiến cống, huyết thống thuần chủng. Toàn kinh thành chỉ có năm con. Nó có thể nhảy xa vài trượng, bờ vai cao…”
Mạnh Hoan đột nhiên thốt lên từ đáy lòng:
“Đáng yêu quá!”
“?”
Lạc Quyện lập tức dừng lại.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hoan được nhìn thấy một con ngựa. Cậu nhìn từ trên xuống dưới, không kìm được mà muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại sợ bị đá. Ánh mắt cậu sáng bừng khi nhìn Lệnh Bạc Chu:
“Con ngựa này đáng yêu thật đó!”
Lạc Quyện: “???”
Hắn định nói: “Khoan đã, vương phi, chúng thần thường gọi ngựa là bạn đồng hành. Chúng là những chiến binh trên chiến trường, không thể dùng từ ‘đáng yêu’ để miêu tả được.”
Nhưng ánh mắt Lệnh Bạc Chu trầm xuống, khóe môi bất giác nhếch lên như đang buông xuôi. Hắn lẩm bẩm:
“Thôi được rồi, đáng yêu thì đáng yêu...”
Mạnh Hoan không nghe thấy ý tứ sâu xa trong lời họ. Cậu hào hứng hỏi:
“Ta có thể chạm vào nó không?”
“Có thể.”
Cậu thử đưa tay ra, nhưng ngay lập tức lại rụt về, phân vân:
“Nó có đá ta không?”
“Cái móng to như thế này, chắc một cú đá cũng đủ g.i.ế.c c.h.ế.t ta nhỉ?”
“Có thể đấy,” Lệnh Bạc Chu trầm giọng đáp. “Ngựa có linh tính thường rất dữ dằn, không dễ để người khác thuần phục.”
“Ồ...”
Mạnh Hoan tiếc nuối rụt tay lại:
“Vậy thì ta vẫn là…”
Pussy Cat Team
Hai chữ "không chạm" chưa kịp nói ra, Lệnh Bạc Chu đã bước lên một bước, ngón tay thon dài nắm lấy dây cương, kéo đầu con ngựa nghiêng sang một bên. Con ngựa quý hiếm này, sau khi bị hắn kéo bỗng trở nên ngoan ngoãn, chỉ nhấc chân bước chầm chậm tại chỗ.
“Lúc đi săn hồi xuân ta đã thuần phục nó. Nó nhận ra ta,” Lệnh Bạc Chu bình tĩnh nói, như thể đây chỉ là một chuyện nhỏ. “Hoan Hoan, lại đây, bản vương sẽ giữ nó cho em.”
Mạnh Hoan đứng đơ tại chỗ.
Quan niệm về đẳng cấp của cậu vốn yếu hơn nhiều so với người ở đây. Nhưng khi nhận ra bầu không khí xung quanh bỗng trở nên căng thẳng, cậu cũng mơ hồ hiểu được rằng việc Lệnh Bạc Chu giúp cậu giữ ngựa là một chuyện vô cùng vinh hạnh.
Mạnh Hoan l.i.ế.m môi, nói nhỏ:
“Như thế này... không ổn lắm đâu...”
“Lại đây.” Lệnh Bạc Chu không để tâm.
Cậu bước đến, lòng đầy lo lắng. Bàn tay của cậu bị hắn nắm lấy, dẫn tới trán con ngựa.
Tay Lệnh Bạc Chu không còn lạnh nữa, lòng bàn tay hắn hơi ấm, ngón tay quấn lấy tay Mạnh Hoan, lòng bàn tay khum lại nhẹ nhàng giữ lấy, từ từ đặt lên đầu con ngựa.
Bộ lông dày trên trán ngựa có chút cứng cáp, khiến lòng bàn tay cậu hơi rát.
Nhưng thứ rõ ràng hơn chính là hơi nóng từ tay hắn, như thấm vào tận xương tủy, khiến toàn bộ cánh tay của Mạnh Hoan như có dòng điện chạy qua, vừa mềm nhũn vừa tê dại, chẳng còn chút sức lực.
Lệnh Bạc Chu hơi cúi xuống, đứng ngay sau cậu, giọng nói trầm ấm vang lên:
“Thích không?”
Âm thanh trầm thấp, mang theo chút rung động từ lồng ngực, truyền đến màng tai cậu. Mạnh Hoan bất giác cứng đờ lưng, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh trong giấc mơ hôm đó.
... Không hiểu sao tim cậu bỗng co lại, như bị ép đến mức ngột ngạt.
Mạnh Hoan chăm chú nhìn vào mặt con ngựa, nhưng mặt cậu đã đỏ bừng.
Lệnh Bạc Chu nhìn dáng vẻ của cậu, vẻ mặt thoáng nét vui vẻ.
Phía sau hai người, Lạc Quyện nhíu mày, huých vào tay Sơn Hành:
“Ngươi có cảm giác được không?”
Sơn Hành gật đầu:
“Có chứ.”
“Tình trạng này của vương gia kéo dài bao lâu rồi?”
Sơn Hành sờ cằm:
“Cũng được một thời gian rồi.”
“Chậc.” Lạc Quyện cau mày, không giấu nổi vẻ khó chịu: “Thật không chịu nổi cái cảnh tình tứ này.”
Sơn Hành cười, nụ cười thoáng chút cảm khái:
“Nhưng đó cũng là chuyện tốt mà.”
Bởi vì dường như vương gia của bọn họ...đã có một chút nhân tính.
Lạc Quyện chỉnh lại thái độ, nói:
“Đi thôi, xem vương gia đi săn nào.”