Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 31: Mọi Người Đều Dỗ Dành Hắn Vậy Mà Vẫn Không Vui.



Bãi săn cách ngoại thành hơn mười dặm, quãng đường khá xa.

 

Mạnh Hoan không biết cưỡi ngựa, nên tự leo lên xe ngựa, vừa ngồi xuống thì thấy hai ngón tay vén rèm lên, Lệnh Bạc Chu cúi đầu, chân giẫm lên bậc xe bước vào.

 

Mạnh Hoan nhìn hắn: "Vương gia không cưỡi ngựa sao?"

 

"Ra khỏi ngoại thành rồi cưỡi, ở đây đông người lộn xộn, không tiện."

 

Bên ngoài xe ngựa, Sơn Hành bổ sung: "Một là dễ gặp thích khách, hai là làm kinh động dân chúng, khi ở nội thành, phần lớn Vương gia đều ngồi xe ngựa."

 

"Ồ." Mạnh Hoan đành phải chia một nửa chỗ ngồi của mình cho hắn.

 

Sau khi ngồi xuống, hai người nhìn nhau không nói gì.

 

Có lẽ do vừa rồi cùng nhau chạm vào con ngựa quá mức thân mật, nên giờ Mạnh Hoan cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, bất giác lại nhớ đến đêm đó, những suy nghĩ viển vông về khoang xe ngựa...

 

Thật kỳ lạ, nghĩ thêm chút nữa xem nào.

 

"……"

 

Càng nghĩ, Mạnh Hoan liền quay đầu sang hướng khác.

 

Đáng ghét, thật quá xấu hổ.

 

Xe ngựa chạy thẳng đến bãi săn ngoài thành, dọc đường phố xá náo nhiệt, khi đến ngoại thành, Lệnh Bạc Chu đổi sang cưỡi ngựa. Hắn nắm chặt yên, động tác lật người lên ngựa gọn gàng dứt khoát, kéo cương điều khiển ngựa, dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

 

Ngoại thành phong cảnh hữu tình, Mạnh Hoan từng học qua bài văn Mãn Tỉnh Du Ký, "Suối trong mà đun trà, bầu rượu cất tiếng ca, mỹ nhân cưỡi lừa", khung cảnh suối chảy, rừng cây rợp bóng nơi đây cũng phảng phất bầu không khí nhàn nhã của ngày nghỉ.

 

"Vương gia, tiểu sinh vừa nghĩ ra một bài thơ luật, có thể ca tụng cảnh sắc núi non này!"

 

"Vương gia, tiểu sinh cũng nghĩ ra một bài!"

 

"……"

 

Mạnh Hoan quay đầu lại, phát hiện một số thanh khách* đang thi nhau ngâm thơ đối vịnh.

 

(*) Thanh khách: Những người có học thức, tài văn chương, thường theo hầu quan lại, vương công để bàn luận văn thơ.

 

Đây chính là thú vui tao nhã của người xưa, du ngoạn, làm thơ, rất nhiều văn nhân yêu thích mang kỹ nữ theo cùng khi du sơn ngoạn thủy. Nhưng Lệnh Bạc Chu không thích lối sống phong lưu phóng đãng, bọn họ thường khá nghiêm túc, chỉ làm thơ mà thôi.

 

Nguyên chủ vốn rất có tài văn chương, không chỉ giỏi viết văn bát cổ mà còn làm thơ rất hay. Chỉ có điều, thơ của cậu toàn là để mắng chửi Lệnh Bạc Chu, khiến lần nào hắn đọc xong cũng giận đến bốc hỏa, càng đấu đá quyết liệt hơn với cậu.

 

Trên đường, các thanh khách liên tục nối tiếp từng câu thơ đối vịnh, Mạnh Hoan nghe không hiểu lắm nhưng rất thích bầu không khí náo nhiệt ấy. Cậu tựa đầu vào khung cửa sổ xe, nhìn đám người đang làm thơ, thi thoảng lại gật đầu như gà mổ thóc.

 

Thơ hay thơ hay!

 

Mọi người thật có học vấn!

 

Mạnh Hoan đặc biệt yêu thích những người chăm chỉ đọc sách.

 

Các thanh khách nghe thấy Mạnh Hoan vỗ tay, liền quay lại hỏi: "Vương phi thích thơ hay từ hơn?"

 

"Tiểu sinh có thể làm mấy bài thơ tặng Vương phi."

 

"Tiểu sinh vừa nghĩ ra một bài thơ vịnh mỹ nhân, để ca ngợi dung nhan của Vương phi!"

 

"…………"

 

Sự nhiệt tình này khiến Mạnh Hoan hơi ngại ngùng, cậu quay đầu nhìn Lệnh Bạc Chu.

 

Không hiểu tại sao, hễ không có chủ ý gì, cậu lại vô thức nhìn về phía Lệnh Bạc Chu.

 

Lệnh Bạc Chu bật cười: "Hoan Hoan cứ nghe, nếu thích thì bảo người chép lại."

 

Được Lệnh Bạc Chu cho phép, một thanh khách lập tức cao giọng ngâm nga, bài thơ được viết rất dễ hiểu, có lẽ là để phù hợp với trình độ văn hóa của Mạnh Hoan.

 

Người thông minh đã nhìn ra, lấy lòng Vương phi thì Vương gia sẽ vui!

 

Còn những thanh khách chưa hiểu ý vẫn đang khổ sở nghĩ thơ về sơn thủy!

 

Mạnh Hoan ngơ ngác không biết làm sao, còn Lệnh Bạc Chu thì khóe môi mang theo ý cười, híp mắt lười biếng siết chặt dây cương: "Vương phi vui là được."

 

Suốt dọc đường, bầu không khí vô cùng sôi nổi, không chỉ có người ngâm thơ, mà còn có người kể chuyện cười, sau khi hiểu rõ tâm ý của Lệnh Bạc Chu, mọi người đều vây quanh Mạnh Hoan mà bày trò trêu chọc, khiến cậu cười không ngớt.

 

Khi đến một thung lũng, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng động.

 

Lệnh Bạc Chu giật dây cương ghìm ngựa lại, con ngựa hí vang dữ dội.

 

"Sao thế?"

 

Tầm nhìn trong xe ngựa bị cản trở, Mạnh Hoan không thấy gì cả. Khi hơi nghiêng đầu ra, trước tiên cậu nghe thấy một tràng quát tháo: "Lệnh Bạc Chu, Lệnh Bạc Chu, ngươi còn có tâm trạng đi du ngoạn sao! Hiện nay triều đình hoàng chung hủy bỏ, ngói vỡ ầm vang*, đại tông mà diệt vong thì lỗi là do ngươi!"

 

(*) Hoàng chung hủy bỏ, ngói vỡ ầm vang: Ý chỉ bậc quân tử bị chèn ép, tiểu nhân lộng quyền.

 

Một giọng nam đầy phẫn nộ.

 

Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn.

 

Mọi người nhìn nhau: 

"Đây……"

"Chuyện gì vậy?"

"Người này là ai?"

 

Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên:

 

"Ngươi hãm hại phụ thân ta, sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t không yên lành!"

 

"Đáng đời mắt ngươi có bệnh! Đáng đời ngươi mù! Ngươi đáng đời! Đáng đời!"

 

Người này rõ ràng không cần mạng nữa, mắng chửi chỉ nhằm hướng ác độc nhất, đơn thuần để trút giận.

 

Tâm điểm câu chuyện dần kinh hãi quay về phía Lệnh Bạc Chu: "Vương gia..."

 

Lệnh Bạc Chu chậm rãi nâng mí mắt, ánh mắt vô định, bình thản nhìn về phía người vừa lên tiếng.

 

Gã nam nhân kia mặc đồ tang, vừa chửi xong thì liền thét thảm một tiếng, dường như bị lính áp giải xuống đất, miệng va vào bùn đất.

 

Lệnh Bạc Chu siết cương ngựa, dùng roi ngựa gõ nhẹ lên đùi, không lộ vẻ tức giận, giọng nói cũng phẳng lặng như nước: "Dám nhục mạ hoàng gia trước mặt công chúng, áp giải đến quan phủ trị tội."

 

Thị vệ lập tức lôi người nọ đi.

 

Cơn sóng gió phút chốc lặng xuống, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Lệnh Bạc Chu đắc tội với quá nhiều người, đang đi trên đường mà bị chặn lại mắng chửi cũng chẳng có gì lạ. Hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Tiếp tục làm thơ, không cần bận tâm."

 

Hắn đã nói vậy, các thanh khách chần chừ một chút rồi lại tiếp tục ngâm thơ.

 

Chỉ là bầu không khí chẳng thể náo nhiệt như lúc trước nữa.

 

Mạnh Hoan vén màn xe, trong lòng há lại không hiểu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nỗi đau lớn nhất của Lệnh Bạc Chu chính là đôi mắt này, có lẽ thứ duy nhất có thể khuấy động cảm xúc của hắn chính là đôi mắt lúc nào cũng có nguy cơ hỏng hóc này. Hắn từng bị ngã ngựa khi còn nhỏ, hai mắt đổ máu, lúc đó bị mù mất vài tháng. Đã có thời gian rất lâu, mọi người đều nghĩ hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa. Sau này hồi phục thị lực, dù là đêm tối thế nào, Lệnh Bạc Chu cũng phải thắp một ngọn đèn.

 

Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng hắn rất để tâm đến đôi mắt có thể tổn thương bất cứ lúc nào này.

 

Con người trên đời rất kỳ lạ, khi muốn công kích người khác, họ thường nhắm vào nỗi đau của đối phương.

 

Trong nguyên tác, đối thủ chính trị của Lệnh Bạc Chu đánh không lại hắn, cũng không đoạt được quyền lực trong tay hắn, chỉ có thể đặt cho hắn biệt danh "Vương gia mù" để châm chọc chế giễu.

 

Nguyên chủ cũng thường chê cười hắn là kẻ mù, khiến lớp vỏ ngoài ôn hòa nhã nhặn của Lệnh Bạc Chu bị xé rách, lộ ra bản chất điên cuồng bên trong. Rõ ràng có tình cảm với nhau, vậy mà lại không thể ngừng đối đầu tàn sát lẫn nhau.

 

...Thật sự là vậy.

 

Một chuyến du ngoạn vui vẻ, đột nhiên bị người ta chửi rủa, cũng thấy mất hết hứng thú.

 

Mạnh Hoan buông rèm, trở lại trong xe ngồi xuống.

 

Dù Lệnh Bạc Chu đã nhàn nhạt nói không sao, cứ tiếp tục, nhưng ai cũng biết hắn đã không còn tâm trạng. Bầu không khí trở nên lặng lẽ và ngượng ngập.

 

Mạnh Hoan chẳng biết làm gì trong bầu không khí này, chỉ có thể ngồi im.

 

Đến một trạm nghỉ mát bên hồ râm mát, đoàn người dừng lại tạm nghỉ. Lập tức có người chuẩn bị chỗ ngồi, dâng trà bánh cho Lệnh Bạc Chu.

 

"Vương phi có muốn xuống xe nghỉ ngơi không?"

 

Nghe thấy lời hầu cận hỏi, Mạnh Hoan khẽ ừ một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Lệnh Bạc Chu.

 

Lúc ngồi xuống, Mạnh Hoan lén lút nhưng cũng cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.

 

Lệnh Bạc Chu cúi đầu uống trà, sắc mặt vẫn ung dung bình thản, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

"……"

 

 

Mạnh Hoan vô thức bĩu môi, thở dài trong lòng.

 

Haizz.

 

Cậu ghét nhất là nhìn thấy người ta chịu ấm ức mà còn phải giấu đi.

 

Dù có chính kiến khác với Lệnh Bạc Chu, nhưng Mạnh Hoan cũng cảm thấy tấn công vào đôi mắt của hắn là không hay. Đang ngồi suy nghĩ cách an ủi thì Lệnh Bạc Chu lại lên tiếng trước:

 

"Muốn ăn điểm tâm không?"

 

"Hả?" Mạnh Hoan ngẩng đầu lên.

 

"Có mang theo trà bánh, mang lên đây đi." Đôi mắt đen láy của Lệnh Bạc Chu nhìn cậu, "Đình nghỉ này mát mẻ, có thể ngồi thêm một lúc. Hoan Hoan ăn no rồi chúng ta lại đi tiếp."

 

Nói xong, gia nhân liền bưng trà bánh đặt lên bàn đá.

 

Mạnh Hoan cầm một miếng bánh đường cắn một miếng, đầu ngón tay dính chút vụn bánh, vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi.

 

Cậu suy nghĩ rất chậm, ngẫm nghĩ một lúc vẫn quyết định mở miệng: "Vương gia, ta kể người nghe một chuyện cười nhé?"

 

"Hửm?" Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu nhìn.

 

Mạnh Hoan cảm thấy xấu hổ, không hiểu sao mình lại nói ra chuyện này. Nhưng cậu cắn răng, đã mở đầu thì không còn ngượng nữa:

 

"Có một người đứng dưới cửa sổ hát cho nữ nhân mà hắn thích nghe, nữ nhân ném xuống một đóa hoa, nhưng người này lại bị thương trên đầu. Vương gia đoán xem vì sao?"

 

Không gian yên tĩnh trong chốc lát.

 

Một câu đố cực kỳ trẻ con.

 

Lệnh Bạc Chu không tỏ vẻ không quan tâm, mà trái lại dường như đã suy nghĩ một chút rồi đáp: "Không đoán ra, Hoan Hoan nói ta nghe đi."

 

Mạnh Hoan còn chưa trả lời mà đã bật cười trước, để lộ hàm răng trắng đều: "Bởi vì nữ nhân quên hái hoa ra khỏi chậu rồi!"

 

"..."

 

Lệnh Bạc Chu khẽ nhướng mày.

 

"Phụt…" Ở bên cạnh, Sơn Hành bật cười thành tiếng.

 

Lệnh Bạc Chu nhìn hắn.

 

Sơn Hành vừa cười vừa nói: "Vương gia, chuyện này buồn cười lắm."

 

"..."

 

Lệnh Bạc Chu hơi mím môi, cụp mắt xuống rồi lại nhìn sang Mạnh Hoan.

 

Mạnh Hoan nhận ra hắn không những không thấy buồn cười mà còn hơi ngượng, liền cắn thêm một miếng bánh ngọt rồi nói tiếp:

 

Pussy Cat Team

"Chuyện đó... Ta còn một chuyện cười khác. Có một tên say rượu vô tình rơi từ tầng ba xuống đất, khiến quan sai... à không, khiến bộ khoái vây lại hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra. Vương gia biết tên say rượu trả lời thế nào không?"

 

Ánh mắt Lệnh Bạc Chu trầm xuống, kiên nhẫn nói: "Không biết, Hoan Hoan kể ta nghe đi."

 

Mạnh Hoan vừa thấy ngượng ngùng vừa cảm thấy buồn cười: "Tên say rượu nói: Không biết nữa! Ta cũng vừa mới tới!"

 

"........"

 

Lệnh Bạc Chu khẽ mấp máy môi, bật ra một tiếng "Ừm" đầy ẩn ý.

 

Bên cạnh, Sơn Hành lại cười đến mức không ngậm miệng nổi: "Vương gia, chuyện này cũng hài hước lắm!"

 

"..."

 

Lạc Quyến cau mày, liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn Lệnh Bạc Chu với vẻ mặt bình thản, nét cau có trên trán càng sâu hơn. Hiển nhiên tâm trạng của hắn cũng giống Lệnh Bạc Chu.

 

Mạnh Hoan kể xong chuyện cười, tự mình cười vui vẻ, nhưng sau đó lại phát hiện sắc mặt của Lệnh Bạc Chu vẫn bình thản, dường như chỉ đơn thuần thấy chuyện cười nhạt nhẽo, chứ tâm trạng không hề tốt lên.

 

"..."

 

Mạnh Hoan cố nhịn cười, vành tai hơi đỏ lên. Cậu cúi đầu, nhét nốt miếng bánh đường có dấu răng vào miệng, vừa nhai vừa lo lắng nhìn Lệnh Bạc Chu.

 

Xem ra hắn thật sự không vui rồi.

 

Đã dỗ dành hắn như vậy, thế mà vẫn không vui.

 

Nếu đã thế, Mạnh Hoan l.i.ế.m liếm môi, quyết định chơi thẳng thắn: "Vương gia, người cười một cái đi."

 

"Hửm?" Lệnh Bạc Chu nhìn xuống.

 

Cơn gió nhỏ trong đình thổi bay mấy sợi tóc trên trán Mạnh Hoan, để lộ vầng trán trắng nõn sạch sẽ. Đôi mắt cậu rất sáng, nhìn thẳng vào Lệnh Bạc Chu, nghiêm túc nói:

 

"Cười một cái thì chuyện vừa rồi sẽ quên ngay thôi. Đôi khi, nhớ kỹ quá cũng không phải chuyện tốt."

 

Như có thứ gì đó dần dần thả lỏng.

 

Nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy, khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch lên: "Thật sao?"