Lệnh Bạc Chu từ nhỏ đã mắc bệnh về mắt, uống thuốc suốt mười mấy năm. Có lẽ vì bệnh vẫn tái phát không ít lần, nên thái độ của hắn đối với việc uống thuốc rất phức tạp.
Hắn luôn cảm thấy bệnh này không chữa khỏi được, uống thuốc chẳng khác nào làm cho có lệ.
Lệnh Bạc Chu uể oải nói: "Để đó đi."
Du Cẩm vẫn kiên quyết đứng thẳng: "Vương gia, lão nô mà đi rồi, chỉ sợ người lại đổ thuốc vào chậu hoa mất thôi."
Lệnh Bạc Chu: "Bổn vương uống."
"Bây giờ phải uống, vương gia dạ dày kém, phải uống thuốc trước rồi mới dùng bữa."
Dù Lệnh Bạc Chu có quyền cao chức trọng đến đâu thì chuyện ăn ở sinh hoạt vẫn phải tuân theo quy tắc của Du Cẩm.
Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy ẩn ý: "Bổn vương đã cưới thê tử rồi, sao ngươi vẫn quản ta như trẻ con vậy?"
"……"
Nghe câu này, Mạnh Hoan vốn đang ngồi xem náo nhiệt, chờ hai người họ cãi nhau, đột nhiên cảm thấy áp lực đổ ập lên đầu mình.
Đây chính là nghệ thuật ngôn ngữ của Lệnh Bạc Chu sao?
Mạnh Hoan khẽ ồ một tiếng.
Rồi bưng bát thuốc lên, đưa đến trước mặt Lệnh Bạc Chu, làm tròn bổn phận của một thê tử: "Vương gia, uống thuốc đi."
Lời vừa nói ra, trong đầu không khỏi nghĩ đến câu nói đùa nhàm chán kia.
"……"
Lệnh Bạc Chu cũng bỗng nhiên im lặng, không còn bướng bỉnh nữa. Ngón tay chạm nhẹ vào thân bát, nói: "Nóng."
Mạnh Hoan thử cảm nhận: "Không nóng mà?"
"……" Lệnh Bạc Chu nhướng mày, ánh mắt thản nhiên, "Chính là nóng."
Có lẽ do hắn quá quý giá chăng.
Mạnh Hoan bắt chước trên phim, múc một thìa thuốc, chu môi thổi nguội, rồi đưa đến trước mặt Lệnh Bạc Chu, dỗ dành như trẻ con: "Giờ không nóng nữa, uống được rồi nè ~"
Giọng điệu ngọt ngào, âm cuối hơi nhấc lên.
"Vất vả cho Hoan Hoan rồi." Lệnh Bạc Chu mỉm cười, phối hợp cúi đầu uống.
Khi thuốc vào miệng, vị đắng làm hắn nhíu chặt mày, mi tâm chau lại, nhưng vẫn uống hết, như thể thuốc này rất ngọt vậy.
Thấy hắn chịu hợp tác, Mạnh Hoan cũng vui vẻ, cẩn thận đút thuốc cho hắn.
Thỉnh thoảng được chăm sóc người khác cũng không tệ lắm.
Hai người một ngụm thuốc, một ngụm cháo, Du Cẩm đứng bên cạnh nhìn mà không nhịn được cười, cảm thấy vương gia nhà mình đúng là một kẻ xấu xa, luôn thích trêu chọc vương phi.
Aiya, tâm hồn thiếu nữ cũng trỗi dậy rồi.
Cuối cùng cũng uống xong thuốc, dùng xong bữa, Lệnh Bạc Chu nửa nằm trên giường, sắc mặt khá hơn, trên trán còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Mạnh Hoan chuẩn bị chuồn: "Vương gia nghỉ ngơi cho tốt, ta không làm phiền nữa."
Lệnh Bạc Chu dường như không muốn để cậu đi, nhưng lại đột nhiên hỏi: "Trấn Quan Hầu sắp đến rồi sao?"
Du Cẩm cúi đầu: "Vâng, đã gửi bái thiếp, rất nhanh sẽ đến."
"Bọn họ cũng đoán được bổn vương tỉnh rồi." Lệnh Bác Chu nghiêng đầu, "Người đâu, thay y phục."
Mạnh Hoan hơi ngẩn ra, hỏi: "Trấn Quan Hầu?"
"Hoan Hoan không thích tiểu hầu gia kia." Lệnh Bạc Chu luồn tay vào tay áo thường phục, nói, "Cha hắn rất nhanh sẽ đến."
Mạnh Hoan vốn định về chính điện, nhưng nghe vậy, lại muốn xem thử Hứa Nhược Lâm sẽ có kết cục thế nào, nên ngồi lại bên cạnh Lệnh Bạc Chu.
Chờ không bao lâu, Sơn Hành vội vàng bước vào: "Vương gia, đến rồi, còn khiêng theo cáng. Tiểu hầu gia Hứa Nhược Lâm bị đánh gãy hai chân, khiêng đến vương phủ tạ tội, hiện đang bị vứt ở tiền viện."
Gãy hai chân?
Tàn nhẫn vậy sao?! Bị chính cha ruột đánh à?!
Mạnh Hoan đứng bật dậy, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn về phía Lệnh Bạc Chu.
Hắn còn chưa truy cứu, cha ruột đã ra tay đánh gãy chân con mình, chuyện này cũng quá đáng rồi đi, thật sự tức giận đến mức đó sao?
Lệnh Bạc Chu thần sắc bình thản, khôi phục vẻ trầm ổn thường ngày, nghe vậy, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không hổ là Trấn Quan Hầu từng cầm binh quyền, ra tay dứt khoát, như vậy bổn vương cũng không tiện truy cứu nữa."
"……"
Mạnh Hoan bỗng nhiên hiểu ra.
Trong lòng "ồ" một tiếng, thì ra là để dập tắt cơn giận của Lệnh Bạc Chu, tránh đắc tội hắn.
Quả nhiên, nhân vật tàn nhẫn trong truyện quyền mưu không lừa ta mà.
"Vậy có để Trấn Quan Hầu vào không?" Sơn Hành hỏi.
Lệnh Bạc Chu ừ một tiếng: "Bổn vương không tiện xuống giường, để hắn vào đi."
Nghe vậy, Mạnh Hoan biết mình nên đi rồi. Lệnh Bạc Chu bàn chuyện với người khác, cậu luôn có ý thức tự giác, không cần ai nhắc cũng sẽ tự rời đi.
Không ngờ, sau lưng, Lệnh Bạc Chu lại gọi cậu: "Trấn Quan Hầu lần này đến là để xin lỗi, Hoan Hoan sao lại không ở lại?"
Mạnh Hoan thật ra cảm thấy đánh gãy chân đã là đủ, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người cha đầy toan tính này: "Hứa Nhược Lâm gãy chân xem như đã tạ lỗi rồi. Còn lại ta không muốn nghe."
Nói xong, Mạnh Hoan rời khỏi tẩm điện.
Bóng lưng cậu gầy gò, chiếc bóng kéo dài trên mặt đất.
Bên trong đại điện yên tĩnh một lúc, Sơn Hành nói: “Vương phi hình như không thích người tàn nhẫn độc ác.”
Lệnh Bạc Chu gõ nhẹ ngón tay lên mép giường, hỏi: “Bổn vương tàn nhẫn độc ác lắm sao?”
Sơn Hành: “……”
Hắn im lặng một lúc rồi đáp: “Vương gia, tiểu nhân cũng không dám nói đâu.”
Lệnh Bạc Chu khẽ cười nhạt.
Hắn nhắm mắt lại, nói: “Cho Trấn Quan Hầu vào đi.”
Một nam nhân trung niên cao lớn vạm vỡ, khí thế hùng dũng, sải bước vội vã vào trong điện.
Khi lướt qua Mạnh Hoan, cậu liếc nhìn đối phương, đoán được đây chính là phụ thân của Hứa Nhược Lâm.
Hứa Nhược Lâm là nhi tử của vị phu nhân được Trấn Quan Hầu sủng ái nhất. Mẫu thân hắn tính tình nhu nhược, dung mạo kiều diễm, mà nhi tử cũng giống hệt mẫu thân , tuấn tú yếu ớt, tính cách kiêu căng.
Mạnh Hoan vòng quanh tẩm điện đi qua đi lại mấy lần, cuối cùng không nhịn được mà đi về phía chiếc cáng nơi Hứa Nhược Lâm đang nằm.
Bị mấy gia nhân trông chừng, hắn nằm bẹp trên cáng, hai chân mềm nhũn bất lực, mái tóc rối tung, nửa thân trên gắng gượng chống lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Mạnh Hoan.
“Ngươi vui chưa?” Hắn hỏi.
Mạnh Hoan biết mình phải đối mặt với sự thù địch của hắn, bèn đáp: “Bình thường.”
Hứa Nhược Lâm cười lạnh: “Đừng mừng vội. Cha ta là đại tướng quân, ông ấy biết cách đánh gãy chân ta, cũng biết cách làm cho chúng lành lại.”
Mạnh Hoan ngồi xuống bên cạnh hắn, im lặng không nói gì.
“Một cơ thể bị thương có thể hồi phục, nhưng một ý chí bị hủy hoại thì coi như bỏ đi.” Hứa Nhược Lâm vẫn lẩm bẩm.
Mạnh Hoan hỏi: “Ngươi đang nói xiên ta à?”
“Đúng!” Hứa Nhược Lâm nói, “Ta cứ tưởng ngươi vào vương phủ sẽ trở thành một nghĩa sĩ, nhưng ngươi lại biến thành một kẻ tham sống sợ chết!”
Mạnh Hoan quay mặt đi: “Ta đã phản bác lại cái đạo lý hai mặt của ngươi rồi. Ngươi hạ dược ta, đó không phải hành vi của một quân tử, nên ngươi không có tư cách trách ta.”
“Phi! Ngươi càng không có tư cách!” Hứa Nhược Lâm nghiến răng, “Từ một nam thiếp mà trèo lên thành vương phi, Mạnh Hoan, không biết ngươi đã nịnh bợ Lệnh Bạc Chu thế nào đây!” Hắn lẩm bẩm, “Ngươi phản bội bọn ta rồi.”
Ban đầu, Mạnh Hoan không để tâm lắm đến lời trách móc của hắn. Nhưng khi nghe hai chữ “phản bội”, trong lòng lại gợn sóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cậu có chút lo lắng rằng mình chưa thực hiện được tâm nguyện của nguyên chủ. Dù sao cậu cũng đang chiếm lấy cơ thể này, nếu đi ngược lại hoàn toàn với ý chí của người ấy thì có vẻ cũng là một kiểu phản bội.
Mạnh Hoan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta có thể hỏi ngươi một câu không?”
“Nói đi.”
“Tại sao ngươi nhất quyết muốn g.i.ế.c Lệnh Bạc Chu?”
“Ngươi nghĩ sao?” Hứa Nhược Lâm lặp lại như thể đã nói câu này vô số lần: “Hoàng đế bị hắn thao túng trong tay, triều chính bị hắn một mình khống chế, việc bổ nhiệm hay cách chức quan lại đều do hắn quyết định theo ý muốn, tài chính quốc gia cũng bị hắn nắm giữ, tiền bạc chi dùng đều do hắn định đoạt. Hắn chính là kẻ tham quyền cố vị!”
Trong lòng Mạnh Hoan dâng lên một cảm giác khó tả.
Cậu từng đọc sách, hiểu rõ đây là gì.
Kẻ tham quyền cố vị, bạo quân độc đoán, tất cả đều là những từ ngữ mang ý nghĩa tiêu cực, không phải người tốt.
Lệnh Bạc Chu chỉ là một thần tử, quyền thế ngang ngửa hoàng đế, đã đảo lộn luân thường giữa vua và tôi. Vậy nên nhiều người căm ghét, mắng chửi hắn cũng không có gì lạ.
Mạnh Hoan không nhịn được mà cảm thấy bối rối: “Nhưng hắn làm những việc này, có phải là chuyện xấu không?”
“Tất nhiên là chuyện xấu rồi! Hắn khuynh đảo triều chính, cổ chúng ta như bị d.a.o kề sẵn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta. Chúng ta sống rất hoang mang sợ hãi!”
Mạnh Hoan nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu dùng khớp ngón tay ấn mạnh vào thái dương.
Sau đó, cậu thăm dò hỏi: “Vậy với bách tính là tốt hay xấu?”
Hứa Nhược Lâm im lặng một lúc.
Hắn nhìn Mạnh Hoan với vẻ mặt kinh ngạc, như thể đang nhìn một kẻ điên.
Sau đó, hắn nói: “Bách tính cái gì? Chúng ta làm việc cho hoàng đế, tất nhiên phải nhìn vào hoàng đế! Lệnh Bạc Chu còn chưa chết, hoàng đế vĩnh viễn sẽ không tỉnh ngộ! Hắn lừa gạt hoàng đế, khiến người không phân biệt được trung thần hay gian thần, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không nhận ra được?”
“……”
Mạnh Hoan nhíu chặt mày, vẻ mặt trông rất đau khổ.
Không ổn rồi, đọc sách bao nhiêu năm, cậu chỉ nhớ mỗi câu vì dân phục vụ, thế nên cũng chỉ có thể dựa vào điều đó để đánh giá Lệnh Bạc Chu.
Hứa Nhược Lâm cười khẩy: “Ngươi bị cuộc sống trong vương phủ làm cho tha hóa rồi à? Ngươi xem, Nhiếp Chính Vương giàu có cỡ nào, xa hoa cỡ nào, hắn còn đích thân dẫn ngươi đi săn bắn, được sủng ái ghê gớm quá nhỉ.”
Nghe đến đây, Mạnh Hoan liền hỏi: “Hôm đó tại sao ngươi lại xuất hiện ở ngôi chùa đó?”
Thật kỳ lạ, đó là trang viên tư nhân của Nhiếp Chính Vương, ngôi chùa đó cũng không phải danh lam thắng cảnh, sao lại trùng hợp gặp được Hứa Nhược Lâm ở đó?
Hứa Nhược Lâm thản nhiên đáp: “Ngươi nghĩ xem, tất nhiên là để khảo sát địa hình cho kế hoạch ám sát rồi.” Hắn rất thoải mái thừa nhận, sau đó lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Hoan: “Ta chưa bao giờ xem ngươi là người ngoài. Nếu ngươi để lộ chuyện này với Lệnh Bạc Chu, chúng ta sẽ cùng nhau c.h.ế.t chung.”
Mạnh Hoan: “…… Biết rồi.”
Hứa Nhược Lâm quay đầu nhìn sang hướng khác: “Ngươi cũng đừng quá ngây thơ. Lệnh Bạc Chu vui thì ban cho ngươi cái danh vương phi vài ngày, nhưng đến giờ, hắn còn chưa đón phụ thân ngươi từ Phượng Tường về, cái chức vương phi này đáng giá bao nhiêu?”
“……”
Thật ra Mạnh Hoan cũng không quá để tâm đến danh vị vương phi, nhưng nghe Hứa Nhược Lâm nói vậy, trong lòng cậu lại có chút cảm xúc.
Đúng vậy, khởi nguồn tình cảm giữa cậu và Lệnh Bạc Chu là gì, cậu vẫn chưa nghĩ ra.
Mạnh Hoan ôm gối, tựa đầu ngồi đó, phóng tầm mắt nhìn quanh phủ Nhiếp Chính, nơi vốn không thuộc về mình.
Cậu không định tiếp tục đôi co với Hứa Nhược Lâm nữa, liền đứng dậy phủi phủi áo định rời đi. Nhưng ngay lúc đó, sau lưng vang lên một câu nói.
“Còn ngươi, nếu g.i.ế.c được Lệnh Bạc Chu thì g.i.ế.c đi, không g.i.ế.c được thì cũng mau tìm cách tự bảo vệ mình đi. Nếu Lệnh Bạc Chu bị lật đổ, cả vương phủ này không một ai có thể sống sót.”
“Ta nói cho ngươi biết, Lệnh Bạc Chu chắc chắn phải chết.”
Bước chân Mạnh Hoan khựng lại, quay đầu nhìn hắn.
Hứa Nhược Lâm tiếp tục nói: “Hoàng đế mười ba tuổi, qua năm mới là mười bốn, đã đến lúc thân chính rồi. Đầu năm sau là kỳ Kinh sát, trong vòng nửa năm này, bằng mọi giá, chúng ta phải lật đổ Lệnh Bạc Chu.”
Mạnh Hoan nghi hoặc ngẩng lên: “Kinh sát?”
Hứa Nhược Lâm trừng mắt đầy kinh ngạc, giọng bỗng dưng cao vút: “Ngươi rốt cuộc bị làm sao trong vương phủ vậy? Kinh sát! Sáu năm một lần! Ảnh hưởng đến toàn bộ quan viên trong kinh thành, một cơ hội tuyệt vời để lật đổ bè lũ Lận Đảng! Ngươi quên rồi sao?!”
“……” Mạnh Hoan nhìn quanh một vòng, xác nhận không có người của Lệnh Bạc Chu.
Trước mắt cậu, Hứa Nhược Lâm giống như một con hà mã há to miệng, phun nước bọt, trút cả tràng chửi rủa lên người cậu.
“Chuyện này mà ngươi cũng không biết? Chuyện này mà ngươi cũng không biết? Chuyện này mà ngươi cũng không biết?!”
Mạnh Hoan bị hắn gào đến đau cả tai, cúi đầu vặn vẹo tay đầy khó chịu.
Cậu biết cái rắm ấy.
……Quá vô lý rồi.
Một sinh viên mười tám tuổi bình thường có ai hiểu hai chữ Kinh sát nghĩa là gì không?
Hơn nữa, cậu đọc truyện không phải để động não.
Mạnh Hoan cảm thấy rất xấu hổ.
Hứa Nhược Lâm gào mệt rồi, đ.ấ.m mạnh một cú xuống đất, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Lệnh Bạc Chu hại ta bị phụ thân đánh gãy chân, ta đã nghĩ xong cách xử lý t.h.i t.h.ể của hắn rồi.”
Mạnh Hoan nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu.
“Hắn bị lật đổ, ta sẽ băm xác hắn ra, treo đầu lên cổng thành, thịt cho chó ăn.” Hứa Nhược Lâm căm hận nói, “Ta hận hắn đến chết.”
Mạnh Hoan lắc đầu, đứng dậy.
Trong lòng cậu có một câu không nói ra.
Nếu phải chọn một người chiến thắng giữa Lệnh Bạc Chu và Hứa Nhược Lâm, dù có dùng chân để chọn, cậu cũng chọn Lệnh Bạc Chu.
Còn Hứa Nhược Lâm, cứ tự cầu phúc đi.
—
Đêm khuya, gió lạnh lướt qua sân viện, làm bóng hoa lay động, phản chiếu xuống chiếc bàn đá giữa sân.
Trên bàn chất đầy chai rượu, có cái nằm nghiêng, có cái dựng đứng.
Pussy Cat Team
Mạnh Hoan nằm bò ra bàn, mặt đỏ bừng, tay vẫn cầm một chai rượu, mí mắt lờ đờ vì say.
Đêm nay cậu chẳng có việc gì làm, đột nhiên lại nghĩ đi nghĩ lại những lời của Hứa Nhược Lâm.
Ban đầu khi xuyên vào sách, cậu chỉ muốn sống sót, giữ lại mạng nhỏ là được. Nhưng bây giờ cậu thực sự có chút lo lắng, triều đình sắp có biến động, thân phận của Lệnh Bạc Chu đang thay đổi, mạng sống của cậu cũng trở nên bấp bênh.
Cậu bỗng chốc cảm thấy hoang mang, cảm giác bản thân chẳng hiểu gì cả, cũng không biết phải tự cứu lấy mình thế nào, càng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Mạnh Hoan lại ngửa đầu tu thêm một ngụm rượu.
Rượu đắng vào họng, lòng đau nhức nhối.
Uống một lúc, cậu vùi đầu lên mặt bàn đá, mí mắt nóng bừng, khẽ thở ra làn hơi rượu mềm mại.
Hu hu hu, muốn về nhà.
Bên ngoài đình, giọng của Du Cẩm vang lên: “Vương phi.”
Mạnh Hoan say khướt ngước nhìn: “Hả?”
“Vương phi sao lại uống rượu một mình ở đây?” Du Cẩm có chút khó hiểu.
Nhìn thấy hắn, Mạnh Hoan liền đoán được, chắc là Lệnh Bạc Chu gọi mình.
Cậu hỏi: “Vương gia tìm ta sao?”
Du Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, vương gia đau đầu, muốn gọi vương phi qua trò chuyện, đêm nay lưu lại nghỉ ngơi.”
Hiếm khi lần đầu tiên, Mạnh Hoan lắc đầu: “Ta không muốn đi.”
Thiếu niên bĩu môi, cương quyết nói: “Ta tâm trạng không tốt, ta muốn tự do, hôm nay ta không hầu hạ ai hết.”