Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 38: Bồi Vi Phu Chơi Một Lát



Gió mát thổi qua đình, khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết.

 

Thiếu niên nói câu này, hai má đỏ bừng, giọng điệu kiên định, như thể trước đây đã chịu ấm ức gì to lớn, hôm nay phải trút hết một lần cho hả.

 

Du Cẩm kinh ngạc: “Vương phi…”

 

Mạnh Hoan hít vào một hơi thật sâu: “Đừng gọi ta là vương phi, hôm nay, gọi tên ta đi.”

 

Trong lời nói ẩn chứa sự chán ghét đối với hai chữ "vương phi".

 

Du Cẩm và tỳ nữ Phong Chi liếc nhìn nhau, không khuyên can nữa, chỉ lặng lẽ lùi lại, đi về hướng tẩm điện của Lệnh Bạc Chu.

 

Pussy Cat Team

Mạnh Hoan không thể nói rõ nguyên nhân khiến tâm trạng mình không tốt. Cậu cảm thấy bản thân không thuộc về thế giới quyền mưu này, luôn là một kẻ xông vào đầy lỗ mãng, như một con cừu non lạc vào bầy sói, mà trong bầy sói ấy, ai nấy đều khoác da cừu, khiến cậu chẳng thể phân biệt ai là đồng minh thực sự. Khi cậu hao tâm tổn trí để tìm kiếm, tất cả đều đã cởi bỏ lớp ngụy trang.

 

Mạnh Hoan là một con cừu nhỏ cô độc, dễ dàng sinh ra cảm giác mơ hồ.

 

Nếu ở thời cổ đại trong một gia đình bình thường, có lẽ cậu còn có thể sống sót nhờ vào nỗ lực của mình. Nhưng ngay khi vừa đến đây đã ở giữa chốn cung đình hầu tước, cậu không thể không liên quan đến những kẻ định đoạt thế cục của thế giới này, mỗi ngày đều phải sống trong căng thẳng. Khi liên tục căng thẳng quá lâu, sự mệt mỏi liền ập đến.

 

Mạnh Hoan tựa trán lên bức tường đá lạnh lẽo, mí mắt dường như đã nhiễm hơi men.

 

Cậu mê man, cho đến khi cảm giác có người nhấc mình lên, đặt vào kiệu, rồi lại rơi xuống một lớp chăn ấm áp mềm mại.

 

“Vương gia.”

 

“Lấy một chậu nước ấm, tất cả lui xuống đi.”

 

“Vâng.”

 

Mạnh Hoan vùi trong chăn, cảm giác có thứ gì đó mềm mại, ấm nóng lướt qua má, mang theo chút hương thơm nhàn nhạt, hơi nóng áp lên mặt thật dễ chịu. Khi chiếc khăn lau sạch mặt cậu và sắp bị lấy đi, cậu bỗng đưa tay giữ chặt lại.

 

Cổ tay cầm khăn gầy gò nhưng mạnh mẽ, khựng lại, nhìn thấy Mạnh Hoan bỗng chốc phồng má như cá nóc, hơi thở nhẹ nhàng bỗng hóa thành gấp gáp, ngay sau đó, cả chiếc khăn in hằn đường nét ngũ quan của cậu.

 

“……”

 

Lệnh Bạc Chu khẽ cong môi, tựa hồ thấy buồn cười.

 

Hắn lấy khăn ra, Mạnh Hoan vẫn nhắm mắt, gấp gáp tìm kiếm: “Lau tiếp đi.”

 

Lệnh Bạc Chu chân không tiện, chỉ có thể ngồi bên mép giường, nhúng khăn vào nước, lại cẩn thận lau từng đường nét trên mặt cậu.

 

Thiếu niên rõ ràng vừa uống rượu, gió lạnh thổi qua làm mặt cậu lạnh buốt, lúc này lại thích được thứ gì đó ấm áp áp lên. Khi hắn lau mặt cho cậu, cậu giống như một con mèo nhỏ, khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn.

 

Cọ đến mức thỏa mãn rồi, đầu mũi hơi ửng đỏ, mí mắt cũng đỏ lên vì rượu, trông chẳng khác nào vừa mới khóc.

 

Lệnh Bạc Chu cúi mắt xuống, thả khăn vào chậu nước, rồi bắt đầu lau tay cho cậu.

 

Sau khi bận rộn xong, vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy Mạnh Hoan chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Lệnh Bạc Chu: “Hoan Hoan tỉnh rượu rồi?”

 

Mạnh Hoan nghiêm túc lắc đầu, chầm chậm ghé sát lại, thổi một hơi: “Ta có uống rượu à?”

 

“……” Mùi rượu nồng nặc.

 

Lệnh Bạc Chu bị mùi men xộc vào mũi đến mức khẽ nhướn mày, còn chưa kịp nói gì, Mạnh Hoan đã tự bĩu môi, lẩm bẩm đầy khó hiểu: “Ta không vui.”

 

Cậu vòng tay ôm lấy chính mình, đôi môi hơi chu lên, trông chẳng khác nào một đứa trẻ đang giận dỗi.

 

Lệnh Bạc Chu suy nghĩ một chút về những chuyện xảy ra hôm nay, hỏi: “Vì sao không vui?”

 

“Ta không vui.” Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

 

Lệnh Bạc Chu cảm thấy tim mình như bị ai đó gãi nhẹ một cái, nhưng vẫn kiên nhẫn: “Vì sao không vui?”

 

Mạnh Hoan dường như suy nghĩ mấy giây, sau đó, ủ rũ đáp: “Không vui.”

 

Cứ thế mà lặp đi lặp lại.

 

Lệnh Bạc Chu không nhịn được khẽ cong khóe môi, rồi bật cười.

 

Thật đúng là, khả năng diễn đạt của nương tử hắn trước nay vẫn chẳng tốt chút nào.

 

Nhưng đã nói là không vui, thì chắc chắn là không vui thật rồi.

 

Lênh Bạc Chu giơ tay, dịu dàng xoa mái tóc cậu: “Hoan Hoan có thể nghĩ xem tại sao mình không vui. Nói ra đi, vi phu có thể giúp ngươi giải quyết thì sẽ giúp, không thể thì…Hoan Hoan ngủ một giấc, sáng mai thức dậy sẽ thấy tốt hơn thôi.”

 

“Ồ.”

 

Mạnh Hoan vò đầu, dường như đang cố gắng suy nghĩ lý do mình không vui.

 

Thế nhưng trong đầu bị men rượu làm cho trống rỗng, chẳng thể nghĩ ra gì cả, nhưng lại cứ nhớ mãi rằng mình đang không vui, như thể có một mảnh ghép nào đó bị mất.

 

Mạnh Hoan bỗng bĩu môi: “Ta không nhớ ra được.”

 

Giọng nói mang theo nức nở.

 

Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, nhìn vào đôi mắt nai con ướt át ấy, dỗ dành như đang dỗ trẻ con: “Không nhớ ra thì ngủ đi, đợi khi nào nhớ ra hãy nói cho vi phu biết, được không?”

 

Nhưng Mạnh Hoan lại nhíu mày, vẻ mặt càng thêm u sầu, cắn chặt môi dưới: “Ta không nhớ ra, có phải ta rất ngốc không?”

 

“……”

 

Lệnh Bác Chu khẽ rũ mắt xuống.

 

Hắn cảm thấy nương tử mình dường như có bóng ma tâm lý nào đó, bị đả kích không nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giọng điệu Mạnh Hoan càng trở nên chắc chắn, cậu mạnh mẽ gật đầu: “Ta nhớ ra rồi, ta không vui là vì ta ngốc.”

 

Ngón tay cậu siết chặt lấy góc chăn, dùng sức đạp xuống, phát ra một tiếng than thở tuyệt vọng: “U a…”

 

“……”

 

Trông hệt như kiểu học sinh đi thi bị điểm kém, không còn nghi ngờ bản thân chưa cố gắng đủ, mà thật lòng tin rằng đầu óc mình có vấn đề, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.

 

“Không ngốc,” Lệnh Bạc Chu vươn tay vòng qua dưới cánh tay cậu, ôm cả người vào trong lòng, siết chặt thân thể gầy gò ấm áp của thiếu niên. Trong đầu hắn chợt lóe lên hình ảnh lần trước trong xe ngựa, Mạnh Hoan đã nhẹ nhàng hôn lên mí mắt hắn, gọi hắn là bảo bối.

 

Lệnh Bác Chu chậm rãi nói từng chữ một: “Chỉ là Hoan Hoan đã ở dưới ánh mặt trời quá lâu, bây giờ đi vào bóng tối, mắt vẫn chưa kịp thích ứng.”

 

Nghe câu này, Mạnh Hoan, người vừa rồi còn giãy giụa dữ dội trong lòng hắn, bỗng dưng dừng lại.

 

Lệnh Bạc Chu khẽ cười, giọng nói ôn hòa: “Phu quân đây là người hiểu rõ nhất cảm giác không thích ứng khi từ ánh sáng bước vào bóng tối. Vì vậy, Hoan Hoan đừng buồn, phu quân sẽ nắm tay dắt ngươi đi thật tốt.”

 

Mạnh Hoan ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm.

 

Trong lòng cậu như có thứ gì đó trở nên yên bình, từ khi đến thế giới này đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy một sự tĩnh lặng từ sâu thẳm bên trong.

 

Ánh mắt Mạnh Hoan dần từ mờ mịt trở nên sáng rõ, cậu nhìn Lệnh Bạc Chu, giơ tay lau khóe mắt: “Hu hu hu……”

 

Lệnh Bạc Chu nở nụ cười trong mắt: “Ừm?”

 

“Ta…” Trong đầu Mạnh Hoan vụt qua một số ký ức hỗn loạn, cậu miễn cưỡng nhớ được một vài điều vụn vặt. Cậu vốn định kể lại một cách bình tĩnh, nhưng càng nói lại càng lộn xộn: “Ta, ta là kẻ xấu, ta…”

 

Ta còn muốn g.i.ế.c ngươi…

 

Biết cậu định nói gì, Lệnh Bạc Chu đưa một ngón tay lên chặn môi cậu lại: “Ừm, Hoan Hoan đúng là kẻ xấu, vừa nãy chỉ lo uống rượu, nghe phu quân đau đầu cũng không đến an ủi, thật sự rất xấu.”

 

Mạnh Hoan khựng lại, ngẩng đầu, hơi thở mang theo hương rượu ngọt ngào.

 

Cậu hơi ngơ ngác: "Đầu của ngài còn đau không?"

 

Lệnh Bạc Chu: "Một chút."

 

Mạnh Hoan đưa tay lên, hai ngón tay trắng nõn đặt lên huyệt thái dương của hắn.

 

Cậu bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi: "Giờ còn đau không?"

 

Có thể cảm nhận được giọng hắn có chút say và nghẹn ngào chưa tan hết, cậu vội vàng, chỉ muốn xoa huyệt cho hắn.

 

Hai ngón tay của thiếu niên mềm mại và lạnh lẽo, khi chạm vào da, khiến Lệnh Bạc Chu cảm thấy toàn thân mình như đang bốc cháy.

 

Thực ra, từ nhỏ đến giờ, Lệnh Bạc Chu không phải là người dễ gần. Khi còn là thế tử, vì bệnh về mắt, tính cách hắn trầm mặc, khép kín. Nữ nhi của thương gia giàu có mà hoàng hậu tìm cho hắn lại đúng lúc bị mất hôn ước do hắn bị tái phát bệnh mắt, trở thành trò cười.

 

Lệnh Bạc Chu là người có lòng tự trọng cao, bị xúc phạm một lần sẽ không bao giờ để lần thứ hai xảy ra. Khi là tể tướng dưới triều đình, ban đầu hắn chỉ là con rối do các quan lớn điều khiển để kiềm chế hoàng đế và phe hoạn quan, nhưng sau hai năm, hắn đã lật đổ phe hoạn quan, cắm người vào tất cả các vị trí quan trọng trong triều, đứng vững và giành lại quyền lực hoàng gia từ tay những kẻ khác.

 

Lúc đó, hắn đã chứng kiến quá nhiều bóng tối, suốt ngày bận rộn, vô tình ngẩng đầu lên mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu.

 

Hắn gặp Mạnh Hoan, như cây khô gặp sấm sét, như ngọn lửa mùa xuân cháy bừng bừng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình người ngoài công việc bận rộn.

 

Hơn nữa, còn là những khát khao đã chôn sâu trong lòng bao năm nay.

 

Lệnh Bạc Chu vốn là một nam nhân khỏe mạnh, bình thường, khi có khao khát thì sẽ tắm nước lạnh, hít gió lạnh để kiềm chế và ngăn chặn. Những người ghét hắn rất nhiều, hắn có lòng tự trọng cao, không thích ép buộc ai phải thích mình.

 

Mạnh Hoan là người đầu tiên tỏ ra quyến rũ trước mặt hắn, đặc biệt là lần đó trong xe ngựa, Lệnh Bạc Chu nhận ra khi Mạnh Hoan bỏ đi lớp phòng bị, vỏ ngoài bị tháo bỏ, bên trong mềm mại vô cùng, thật không may, điều đó làm cho thành trì trong lòng hắn trở nên suy yếu, như thủy triều dâng lên, mất kiểm soát tràn ra.

 

Lệnh Bạc Chu giữ lấy tay Mạnh Hoan đang đặt trên trán mình, đỡ vai cậu, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường: "Hoan Hoan, có mệt không?"

 

Mạnh Hoan ngơ ngác: "Không mệt."

 

"Ở lại chơi với ta một chút được không?"

 

Giọng Lệnh Bạc Chu thấp và khàn.

 

 

Mạnh Hoan vẫn còn hơi bối rối: "Ngài muốn chơi trò gì?"

 

Lệnh Bạc Chu hôn lên tai cậu: "Hôn ta đi."

 

Mạnh Hoan nắm chặt ngón tay, để hắn hôn mình và khiến cậu thốt lên "Ưm~"

 

Lệnh Bạc Chu cười vui vẻ, dùng ngón tay cởi y phục, giọng điệu quyến rũ nói: "Hoan Hoan, chơi trò phu thê với vi phu đi, được chứ?"

 

Mạnh Hoan dường như đã đoán được hắn sẽ làm gì, mặt cậu đỏ bừng, nhẹ nhàng véo ngón tay hắn, sau đó đắp chăn cho hắn.

 

Mạnh Hoan có chút mơ hồ không biết mình đang làm gì, bị Lệnh Bạc Chu bế lên, cuốn vào trong sương mù xám ẩm ướt, toàn thân như bị xông hơi, nóng rực, xương cốt giòn tan, cơ bắp mềm mại.

 

Mạnh Hoan đã uống chút rượu, đầu óc đã bắt đầu choáng váng.

 

Bởi vì có lẽ cậu biết đây là Lệnh Bạc Chu, phu quân của mình, nên cậu không muốn phản kháng, chỉ nằm ở đó.

 

Nhưng các giác quan của cậu không còn minh mẫn như trước nữa mà khá mơ hồ, như thể cậu đang mơ.

 

Cậu nghe thấy tiếng va chạm.

 

Đó là âm thanh mà cậu không thể diễn tả được, một ảo giác, giống như một miếng gỗ bị đập vào trong một cái nồi đá.

 

Mạnh Hoan vẫn luôn nghe thanh âm kỳ lạ này, cảm thấy choáng váng, không biết là thứ gì. Cảm giác có nhịp điệu, lúc thì nặng, lúc thì nhẹ, lúc thì như bão táp dữ dội.

 

Cho đến khi ý thức dần trở nên rõ ràng.

 

Trong lòng cậu kêu lên một tiếng "A", sau đó mới nhận ra đây chính là âm thanh Lệnh Bạc Chu tiến vào bên trong.