Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 40: “Hu Hu…Vương Gia, Ngài Như Vậy Sẽ Đột Tử Mất."



Nếu nói thích, gánh hát sẽ ở lại, bằng hữu của nguyên chủ trà trộn trong đó liệu có nhân cơ hội đưa cậu đi không?

 

Nếu nói không thích sẽ thế nào đây?

 

Mạnh Hoan ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng trả lời: “Cũng bình thường.”

 

Sau chuyện của Hứa Nhược Lâm, Mạnh Hoan đã mất đi sự tin tưởng đối với đám bằng hữu của nguyên chủ. Lỡ như ra khỏi phủ rồi bị kéo đi bán, bị ép làm lao động khổ sai, thậm chí bị bán vào lầu xanh thì sao? Quá rủi ro.

 

Lệnh Bạc Chu dường như không ngờ rằng cậu lại nói không thích, hắn khựng lại trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Được, vậy khi nào Hoan Hoan thấy hứng thú, chúng ta sẽ đi xem.”

 

Mạnh Hoan vội vàng “ừ” một tiếng, lập tức cầm lấy bát cháo tiếp tục chăm sóc Lệnh Bạc Chu ăn cơm.

 

Một ít cháo dính lên môi hắn, Mạnh Hoan đưa tay, tự nhiên lau đi.

 

Lệnh Bạc Chu ngước mắt nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên, cười đầy ẩn ý.

 

Sau bữa ăn, Lệnh Bạc Chu nắm tay Mạnh Hoan trò chuyện thì trưởng sử Trần An bước vào, mang theo một chồng thư từ cần xử lý.

 

“Hoan Hoan đi ăn đi, chỗ này không cần Hoan Hoan bận tâm.” Lệnh Bạc Chu nói.

 

“Ừm.”

 

Mạnh Hoan đáp, rồi quay lại bàn đối mặt với ba mươi món lớn của mình.

 

Lệnh Bạc Chu khoác thêm một chiếc áo choàng, được Du Cẩm đỡ, bước ra bàn đọc thư, lắng nghe Trần An đọc tin tức.

 

Trần An nói: “Đầu năm sau sẽ có đợt kinh sát. Trước đó, vụ đàn hặc của Thanh Lưu đã công khai hóa tranh đấu phe phái. Năm nay, triều đình lại sắp rối ren rồi.”

 

Lệnh Bạc Chu khẽ “ừ” một tiếng, hơi thở bình tĩnh đến mức ngay cả Trần An cũng nhíu mày lo lắng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không gợn sóng.

 

“Hiện tại triều đình đã rối ren lắm rồi, còn tranh đấu không ngừng, cứ mãi như vậy thì loạn mất thôi.” Trần An thở dài nặng nề.

 

Nhưng Lệnh Bạc Chu, khi xử lý chính sự, luôn mang dáng vẻ quen thuộc của hắn: “Chẳng qua là giãy giụa trước khi c.h.ế.t thôi. Cứ để bọn chúng đấu, ai nhảy cao nhất, kẻ đó c.h.ế.t sớm nhất, tiết kiệm cho bổn vương khỏi phải tìm lý do để diệt trừ sau này.”

 

“……”

 

Mạnh Hoan lặng lẽ bỏ một miếng thịt kho tàu vào miệng.

 

Quả nhiên, Lệnh Bạc Chu không hề khác với tưởng tượng của cậu.

 

Bề ngoài ôn hòa, nhưng bản chất lại thích đấu đá, người khác gặp khó khăn thì than vãn, còn hắn chỉ càng hưng phấn hơn khi tìm cách giải quyết vấn đề.

 

Nghe bọn họ bàn chuyện triều chính, Mạnh Hoan chợt nhớ đến cơn ác mộng lớn nhất mà Lệnh Bạc Chu đã gây ra cho nguyên chủ.

 

…Hắn từng g.i.ế.c ba vạn người.

 

Có lẽ chính là trận thanh trừng liên quan đến kinh sát và tranh đấu phe phái mà họ đang nhắc đến?

 

Trong nguyên tác có viết:

 

Phe phái là việc quan lại kết bè kết đảng trong quan trường, dựa trên địa vị, lý tưởng hay lợi ích chung, hình thành một thế lực mạnh hơn so với việc đơn độc. Đồng thời, họ cũng loại trừ những kẻ không thuộc phe mình ra khỏi nhóm lợi ích.

 

Lúc này, những cuộc tranh đấu với các nhóm lợi ích khác được gọi là đảng tranh, chẳng hạn như bây giờ là Thanh Lưu và Trọc Lưu.

 

Trước đây là Lận Đảng và Yêm Đảng.

 

Lệnh Bạc Chu đã lật đổ Yêm Đảng mới có thể thu hồi quyền lực mà bọn chúng nắm giữ về tay mình.

 

Mạnh Hoan nhớ mang máng một chút, lặng lẽ gắp thêm một đũa thịt, hai má căng phồng.

 

Kẻ ăn thịt tự tính kế, kẻ thường dân chớ nên xen vào.

 

Ánh trời chiếu qua ô cửa sổ đã trở nên nhạt dần, có vẻ đã đến hoàng hôn.

 

Một cơn gió xuyên qua đại điện, mang theo hơi ẩm lành lạnh sau cơn mưa.

 

Suốt buổi chiều, Mạnh Hoan ở trong tẩm điện của Lệnh Bạc Chu, hắn thì đọc sách, viết thư, còn cậu vẽ tranh, vẽ mấy nhân vật nhỏ.

 

Đến chiều muộn, Du Cẩm khom lưng bước vào, trên tay cầm một bát thuốc: “Vương gia, đến giờ uống thuốc rồi.”

 

Sáng nay Lệnh Bạc Chu đã chịu nghe lời cậu, Mạnh Hoan cũng trở nên tích cực hơn. Cậu đặt bút xuống, chạy đến bên hắn, tự tay bưng bát thuốc, giọng hớn hở: “Uống thuốc nào~”

 

“Hoan Hoan chờ một chút…”

 

Lệnh Bạc Chu còn chưa dứt lời, Mạnh Hoan đã hất đống giấy tờ trước mặt hắn sang một bên.

 

“……” Du Cẩm cũng khựng lại.

 

Khi xử lý công văn, Lệnh Bạc Chu không thích ai làm phiền, vì có thể phá hỏng mạch suy nghĩ của hắn. Nhưng lúc này, hắn chỉ mỉm cười, không nói gì, đặt bút lông xuống.

 

“Ừ, uống thuốc.”

 

Mạnh Hoan cầm thìa, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.

 

Trước mắt cậu, Lệnh Bạc Chu rũ mi mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo vẻ lạnh nhạt, như mặt hồ lạnh lẽo đầu xuân, sâu không thấy đáy.

 

Nhưng giờ phút này, hắn chỉ ngoan ngoãn để mặc Mạnh Hoan đút từng thìa thuốc, thu lại tất cả sự sắc bén và nguy hiểm, im lặng uống từng ngụm.

 

Cảm giác này…sao mà ngoan thế chứ?

 

Uống được nửa chén, Mạnh Hoan mới nhận ra, Lệnh Bạc Chu hiện tại vẫn khỏe mạnh ngồi xử lý công văn, không còn yếu ớt như buổi sáng nữa. Việc cậu đút thuốc dường như có phần dư thừa.

 

Cậu hỏi: “Vương gia, thật ra ngài có thể tự uống mà, đúng không?”

 

“Đúng.” Lệnh Bạc Chu không hề thấy phiền, bình thản nói: “Nhưng vì Hoan Hoan đã đút rồi thì cứ tiếp tục đi.”

 

“……”

 

Mạnh Hoan nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngài không thấy đắng sao?”

 

Lệnh Bạc Chu thản nhiên: “Đắng.”

 

“……”

 

Hóa ra thật sự rất đắng.

 

Vậy mà chỉ vì muốn cậu đút thuốc nên hắn vẫn nhịn sao? Mạnh Hoan chớp mắt, cúi đầu khuấy chén thuốc.

 

Sau một lát, cậu đề nghị: “Vương gia, hay là ngài uống một hơi hết đi, ta rót nước ấm, rồi sẽ đút từng ngụm cho ngài, được không?”

 

“……”

 

Không gian bỗng nhiên trở nên im lặng.

 

Đôi mắt đen láy của Lệnh Bạc Chu nhìn cậu, dường như vô cùng bất ngờ trước câu nói này.

 

Bị hắn nhìn chăm chú, Mạnh Hoan cũng nhận ra đề nghị của mình hơi kỳ quái, nhất thời không biết bản thân đang nói cái gì. Cậu chọt nhẹ vào thành chén, giải thích: “Đắng.”

 

Lại nhìn Lệnh Bạc Chu: “Chỉ là…uống thứ đắng ngắt sẽ rất khó chịu, ta không muốn ngài…uống thuốc đắng.”

 

Bầu không khí còn tĩnh lặng hơn ban nãy.

 

Dù sao thì, sáng nay Lệnh Bạc Chu cũng đã nói sẽ nghe lời cậu. Nghĩ theo chiều hướng đó, Mạnh Hoan cũng muốn suy nghĩ cho hắn một chút.

 

Ai lại muốn uống thứ đắng chứ?

 

Sóng nước trong mắt Lệnh Bạc Chu khẽ gợn, hắn thở dài một tiếng, nhận lấy chén thuốc: “Là ta ngang ngược rồi.”

 

Ngửa đầu, yết hầu chuyển động, hắn uống cạn chén thuốc.

 

Thấy chén đã trống không, Mạnh Hoan nghĩ mình và hắn đã đạt được thỏa thuận, liền cầm chén đứng dậy: “Ta đi lấy nước đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lệnh Bạc Chu: “Hửm?”

 

Giọng điệu của hắn rõ ràng là muốn ngăn lại, Mạnh Hoan có chút mơ hồ: “Chẳng phải nói rồi sao? Ngài uống xong thuốc, ta sẽ đút thứ khác cho ngài mà?”

 

“…………”

 

Lệnh Bạc Chu nhướng mày, khóe mắt giật giật, bây giờ mới nhận ra suy nghĩ của cậu và hắn thật sự không cùng tần số.

 

Hắn chống lưỡi lên răng, dường như có chút bất lực.

 

Sau một lúc, hắn rốt cuộc không nhịn được mà bật cười, giọng cười khẽ khàng như tiếng gió lướt qua: “Được rồi, Hoan Hoan, lại đây.”

 

Mạnh Hoan vẫn cầm chén trên tay, còn chưa hiểu gì: “Không uống nữa sao?”

 

“Lại đây đi.”

 

Giọng điệu của Lệnh Bạc Chu vẫn ôn hòa, nhưng dường như ẩn chứa điều gì đó khác thường.

 

Mạnh Hoan không hiểu rõ lắm, đặt chén xuống, đi đến gần. Hắn nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình. Cậu vừa định cúi đầu nhìn vết thương trên đầu gối hắn, cằm đã bị bàn tay hắn giữ chặt, xoay mặt cậu đối diện hắn.

 

Môi hắn ấn xuống, mang theo dư vị đắng của thuốc, vừa nóng vừa trằn trọc, nhẹ nhàng lướt qua môi cậu. Đầu lưỡi hắn khẽ chạm vào, xâm nhập vào khoang miệng.

 

“……”

 

Nói một câu không hợp ý liền hôn người ta sao?

 

Mạnh Hoan bị bất ngờ, ngã nhào vào lòng hắn, tư thế không hề có chút hình tượng nào, vì nụ hôn này quá đột ngột, cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.

 

Nhưng chẳng bao lâu, eo cậu liền mềm nhũn, bị hắn ôm chặt vào lồng ngực, cằm bị giữ chặt, nụ hôn vừa ngang tàng lại vừa cuồng nhiệt.

 

Mạnh Hoan cảm nhận được mùi vị đắng chát của thuốc, nhíu mày, bàn tay nhỏ bấu lấy vạt áo hắn. Nhưng lưng cậu bị đè vào mép bàn, không thể nhúc nhích, đành để mặc hắn cướp đoạt bờ môi.

 

“Không cần uống nước nữa.”

 

Giọng nói trầm thấp của Lệnh Bạc Chu mang theo ý cười, thừa dịp khoảng trống mà cất lời.

 

Mạnh Hoan lập tức hiểu ra ẩn ý của hắn, mặt đỏ bừng.

 

Ngay sau đó, hắn cúi đầu, cười nhẹ: “Uống của Hoan Hoan cũng vậy thôi.”

 

***

 

Vì vết thương ở chân, Lệnh Bạc Chu khiến Hoàng đế Tuyên Hòa đau lòng, ra lệnh ép buộc hắn về phủ nghỉ ngơi một ngày. Đây nhất định sẽ là một đêm không yên tĩnh.

 

Sau bữa tối, hắn theo thói quen nghe đọc sách một canh giờ, sau đó ra lệnh cho tất cả lui xuống.

 

Khi nghe hắn nói “Tất cả lui ra đi”, lưng Mạnh Hoan lập tức lạnh toát.

 

Lệnh Bạc Chu chậm rãi cởi áo ngoài, ánh mắt thâm trầm phủ bóng tối, giọng nói mang theo sự mê hoặc khó cưỡng:

 

“Hoan Hoan, chẳng phải nên đi ngủ rồi sao?”

 

Giấc ngủ này…không phải chỉ đơn giản là ngủ.

 

“……”

 

 

Mạnh Hoan co người trong góc giường, chui vào chăn, nhìn Lệnh Bạc Chu từng bước tiến lại gần.

 

Cậu thật sự hoang mang, cảm thấy mình hoàn toàn không chống đỡ nổi một nam nhân vừa mới "khai trai".

 

Cũng không biết tại sao quan hệ giữa cậu và Lệnh Bạc Chu lại phát triển đến mức này. Giờ dù có bắt đầu niệm A Di Đà Phật cũng chẳng ai có thể cứu nổi cậu.

 

Lệnh Bạc Chu lúc này như đang trong kỳ phát tình, y hệt như trong sách đã miêu tả - từ một vị Phật tử thoát tục như gió mát trăng thanh, sa ngã thành một tà ma mỗi đêm đều tìm hoan lạc.

 

Bị vùi sâu vào lớp chăn đệm, Mạnh Hoan nghe thấy tiếng trống canh ngoài điện, cắn răng nói:

 

"Vương gia...ưm...ngày mai ngài còn phải lên triều mà...?"

 

Sương mù trước mắt cậu vừa ướt vừa nặng, dày đặc đến mức không thể xua tan. Giọng nói của Lệnh Bạc Chu hòa lẫn hơi thở nóng bỏng:

 

"Ừm."

 

"Hu hu... vương gia nên đi ngủ rồi." Mạnh Hoan không nhịn được than thở, "Ngài như vậy sẽ đột tử mất đó."

 

Lệnh Bạc Chu tựa trán vào trán cậu, hình như bật cười.

 

"...Ở bên Hoan Hoan, dù đột tử vi phu cũng cam lòng."

 

Đáp lại hắn chỉ là những hơi thở đứt quãng.

 

Sương mù dày đặc vẫn bao phủ lấy cậu, len lỏi vào từng tấc da thịt, thấm sâu tận xương tủy, khiến toàn bộ thân thể Mạnh Hoan như đang ngân vang từng đợt sóng xao động.

 

Từng giọt từng giọt, cơn mưa dữ dội rồi cũng trở thành mưa phùn dai dẳng, đến khi bình minh ló rạng, bầu không khí vẫn đọng lại hơi ẩm ướt của một trận mưa đêm…

 

——

 

Hai giờ sáng, trong đại điện vang lên những tiếng động khe khẽ.

 

Lệnh Bạc Chu chống tay ngồi dậy, hàng mi dài hơi rũ xuống, trong khi Du Cẩm rón rén tiến đến, nhẹ nhàng dâng lên y phục rồi đặt giày xuống chân hắn.

 

"Vương gia…"

 

Lệnh Bạc Chu giơ một ngón tay lên, ra hiệu im lặng.

 

Hắn nghiêng đầu, liếc nhìn bóng người nhỏ bé đang ngủ say trong chăn. Mạnh Hoan cuộn tròn thành một nhúm, hơi thở đều đều. Lệnh Bạc Chu khẽ cong môi, xỏ giày, bước ra sau tấm bình phong.

 

Du Cẩm hạ giọng: "Vương gia, chân ngài khá hơn chút nào chưa?"

 

"Không sao, ở Nội các phần lớn thời gian đều ngồi, không cần dùng đến chân." Lệnh Bạc Chu kéo vạt áo bào màu đỏ thẫm, khẽ nâng tay, vén gọn mái tóc ra sau.

 

Du Cẩm thấp giọng khuyên: "Vương gia vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì hơn."

 

Lệnh Bạc Chu "ừm" một tiếng, sau khi rửa mặt chải đầu liền bước ra khỏi điện, ngồi vào kiệu.

 

Trong màn đêm tăm tối, một đoàn người cầm đèn lồng hối hả rời khỏi phủ Nhiếp Chính Vương. Lệnh Bạc Chu lúc này y phục chỉnh tề, tóc buộc gọn bằng ngọc quan, vẻ tuấn nhã không thể che giấu. Nhưng khi môi hắn mím lại, khí thế vương giả lạnh lùng thờ ơ lại hiện rõ.

 

Lẽ ra lúc này hắn nên suy tính về triều chính hôm nay.

 

...Thế nhưng không hiểu sao, suy nghĩ lại chệch hướng về hình bóng nhỏ bé trên giường ban nãy.

 

Sau một lát, Lệnh Bạc Chu mở mắt, đột nhiên hỏi:

 

"Vương phi vì sao không thích gánh hát?"

 

Du Cẩm đáp: "Có lẽ vì vương phi nghĩ rằng, nếu vương gia mời gánh hát đến phủ, ngài sẽ ngày ngày chìm đắm vào chính sự, không đoái hoài gì đến vương phi nữa!"

 

Lệnh Bạc Chu khẽ cong môi: "Vậy sao?"

 

"Nhất định là vậy," Du Cẩm cười nói, "Chắc chắn vương phi sợ vương gia lạnh nhạt với mình, nên mới cố ý nói không thích gánh hát, để vương gia bớt bận rộn mà dành nhiều thời gian hơn cho vương phi."

Pussy Cat Team

 

Lệnh Bạc Chu bật cười, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt dần dần trở nên ôn hòa.

 

Hắn biết Du Cẩm chỉ nói thế để làm hắn vui, nhưng bản thân hắn lại không khỏi cảm thấy thích thú với cách suy diễn này.

 

Hắn cụp mắt, khẽ giọng nói:

 

"Hy vọng là vậy."