Nửa đêm, trong chăn có chút nóng. Bên ngoài điện, tiếng gõ canh vang lên.
Mạnh Hoan và Lệnh Bạc Chu chân gác lên nhau, đầu tựa vào lòng hắn, ngủ một giấc rồi tỉnh dậy.
"......"
Trong đầu lướt qua những hình ảnh bị trêu chọc, Mạnh Hoan nhìn về phía gối, nơi Lệnh Bạc Chu đang nằm.
Hắn ngủ say, y phục trắng tinh mở rộng, để lộ xương quai xanh in hằn dấu răng, lông mi phủ một lớp bóng nhạt, dáng ngủ an ổn tĩnh lặng.
Ký ức đêm qua bắt đầu tua ngược.
Lệnh Bạc Chu nói: "Chỉ là Hoan Hoan ở dưới ánh mặt trời quá lâu, vừa đến nơi tối, mắt vẫn chưa kịp thích nghi."
Nhưng câu nói này lại khiến Mạnh Hoan nhớ đến tuyến truyện của Lệnh Bạc Chu trong nguyên tác.
Nguyên tác là một bộ truyện ngược lẫn nhau, mở đầu viết về sự tàn nhẫn của công, về sau nguyên chủ thụ bắt đầu ngược công, ngược đến cực điểm.
Có một phân cảnh, nguyên chủ nhân lúc công tái phát bệnh mắt mà bỏ trốn. Hộ vệ không kịp ngăn cản, công tức giận cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng lại ngã khỏi lưng ngựa, bị giẫm đạp đến m.á.u me be bét, tái hiện cảnh tượng rơi ngựa lúc nhỏ.
Khi đó, nguyên chủ Lệnh Bạc Chu hai mắt bịt vải trắng, m.á.u thấm đẫm y phục, vốn dĩ luôn lạnh lùng lý trí, vậy mà phát điên gào lên:
"Đừng đi..."
"Bản vương bảo ngươi đừng đi!"
"Nếu còn để bản vương bắt được ngươi, nhất định sẽ xé xác ngươi, đánh gãy chân ngươi, trói trong vương phủ, cả đời này đừng hòng trốn thoát!"
...Đáng sợ vô cùng.
Nhưng người càng nói lời độc ác, kết cục lại càng thê thảm. Sau khi nguyên chủ chạy thoát, nguyên chủ Lệnh Bạc Chu không chỉ bị mù mà còn bị quần thần triều đình bao vây công kích, thê lương đến cực điểm, nhiều lần phun ra m.á.u tươi.
Thảm nhất vẫn là mất đi ánh sáng. Hắn vốn có lòng tự tôn cao ngất, nay mù lòa chẳng khác gì phế nhân, ăn cơm cần người đút, đi lại cần người dìu, không nói chuyện, cũng chẳng cười, giống như một cái xác không hồn.
Khi ấy, hắn không còn là vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ, chỉ là một kẻ mù đáng thương mà thôi.
...Lệnh Bạc Chu còn sẽ bị mù sao?
Nghĩ đến đây, Mạnh Hoan không kiềm được mà bắt đầu tự kiểm điểm.
Lúc hắn bị mù, có vẻ là cơ hội hiếm hoi để bằng hữu của nguyên chủ đến cứu.
Vậy bản thân có bị họ mang đi không?
Nhìn trần nhà tối đen, Mạnh Hoan im lặng một lúc rồi quyết định không nghĩ nữa. Cậu lặng lẽ muốn chui vào chăn ngủ tiếp, nhưng đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị một bàn tay lớn nắm lấy, bàn tay nóng rực, sức lực mạnh mẽ, kéo cậu về phía chăn.
"…Hả?"
Mạnh Hoan như búp bê vải bị kéo vào trong chăn.
Sau đó, cậu đụng vào thân thể ấm áp của nam nhân, đôi chân vô định đặt lên đùi hắn, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt thẫm màu trong bóng tối của Lệnh Bạc Chu.
"Muộn thế này, Hoan Hoan không ngủ, đang làm gì vậy?" Giọng Lệnh Bạc Chu khàn khàn.
"......"
Mạnh Hoan bị hắn ôm vào lòng, lắc đầu: "Ta chỉ tỉnh dậy một chút, lập tức ngủ tiếp đây."
Lệnh Bạc Chu "ừ" một tiếng, cánh tay từ eo cậu lần lên lưng, kéo nhẹ một cái, ấn Mạnh Hoan vào lòng.
Cậu nghe thấy hơi thở nặng nề, một bàn tay theo lớp vải áo vuốt ve, tựa như chạm lên lưng cậu.
Mạnh Hoan căng chặt lưng, không dám thở mạnh, nghĩ rằng hắn lại muốn làm gì vào nửa đêm. Nhưng bàn tay ấy chỉ đơn thuần ôm lấy cậu, khẽ chạm vào lưng, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán: "Ngủ đi."
Nụ hôn nhẹ nhàng, hòa lẫn hơi thở mát lạnh của hắn.
Mạnh Hoan ngây người, cảm thấy hắn giống như đang hôn một đứa trẻ.
Tư thế ôm nhau này cũng thân mật đến không thể thân mật hơn.
Thật ra, Mạnh Hoan không quen ngủ chung giường với người khác. Nếu nằm cạnh một người bạn, có lẽ cậu sẽ trằn trọc cả đêm.
Nhưng Lệnh Bạc Chu lại trực tiếp ôm cậu vào lòng, khiến chút xa cách ngại ngùng kia tan biến, bắt buộc phải tựa vào nhau, mũi còn có thể ngửi thấy hương thơm từ cổ hắn.
Trong bóng tối, Mạnh Hoan mở mắt ra một chút.
…Cảm giác này giống như có bạn trai vậy.
…Cũng không tệ lắm.
Cậu miên man suy nghĩ một hồi mà Lệnh Bạc Chu đã ngủ mất, đến khi Mạnh Hoan đỏ mặt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Giấc này cậu ngủ rất yên ổn, đến khi ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ, cậu cảm thấy nóng mà tỉnh dậy.
Vừa thức giấc vì nóng, thì bên cạnh lại có một bàn tay lạnh băng áp vào người cậu.
Mạnh Hoan mở mắt ra, nghe thấy một hơi thở gấp gáp.
Cậu phát hiện không biết từ khi nào, trán Lệnh Bạc Chu đẫm mồ hôi, môi nhợt nhạt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, thoạt nhìn có vẻ bệnh trạng.
Mạnh Hoan gọi hắn: "Vương gia?"
Lệnh Bạc Chu cúi đầu, mày hơi nhíu lại, môi khẽ thở ra từng luồng khí yếu ớt.
Mạnh Hoan theo bản năng chạm vào trán hắn, phát hiện rất nóng, hình như đang sốt.
Mạnh Hoan lại gọi: "Vương gia?"
Lệnh Bạc Chu ngước mắt nhìn cậu: “Hoan Hoan tỉnh rồi?”
“Ngài hình như phát sốt rồi.”
“Vậy sao?” Giọng hắn vẫn còn yếu ớt.
Trên cổ hắn lộ ra những đường gân xanh nhàn nhạt, nổi bật trên làn da trắng. Mạnh Hoan bò dậy, eo lập tức truyền đến một cơn đau nhức, như nhắc nhở cậu rằng đêm qua đã quá kịch liệt. Cậu đưa tay chống thắt lưng: “...Ta đi tìm thái y.”
Vẫn là Chu thái y lần trước chữa mắt cho Lệnh Bạc Chu.
Mạnh Hoan không nhận ra trong giọng mình có phần lo lắng: “Đại phu, vương gia thế nào rồi?”
Chu thái y đáp: “Phong hàn của vương gia nặng hơn rồi.”
“Sao lại nặng hơn được?”
Vừa dứt lời, Mạnh Hoan thấy Lệnh Bạc Chu thản nhiên quét mắt nhìn mình, dường như còn khẽ bật cười.
“……”
Trong đầu Mạnh Hoan lóe lên cảnh tượng đêm qua.
Không hổ là nam chính có tố chất biến thái, chân còn chưa khỏi hẳn mà đã gợi tình nằm trên giường, câu một câu “chơi trò chơi” rồi đè cậu xuống. Hắn ra rất nhiều mồ hôi, nhưng không lau đi ngay mà để mồ hôi khô trên da, rồi lại tiếp tục đổ mồ hôi lần nữa.
“……” Không thể nào.
Mạnh Hoan giật giật mí mắt, trong lòng có chút bất an.
Chu thái y nghiêm túc hỏi: “Hôm qua đã dặn vương gia uống thuốc, vậy có làm theo lời dặn không?”
Lệnh Bạc Chu: “Đã uống.”
“Dặn vương gia không được ra ngoài trúng gió, vậy có ra ngoài không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không có.”
“Vậy, đã dặn vương gia không được lao lực quá mức, phải nghỉ ngơi thật tốt…”
“……”
Mạnh Hoan ngồi trên tháp, cảm thấy vô cùng lúng túng.
Dưới lớp y phục trắng như tuyết, xương quai xanh gầy guộc của Lệnh Bạc Chu lộ ra, ngón tay thon dài đặt bên môi ho khẽ, dường như còn cười nhẹ một tiếng, nụ cười ấy chẳng hề mang theo chút tự kiểm điểm nào.
Chu thái y quả nhiên tinh ý, quét mắt nhìn Mạnh Hoan đang đứng một bên với vẻ mặt thấp thỏm, khẽ thở dài: “Vương gia vẫn nên giữ gìn sức khỏe thì hơn, chuyện trong phòng, lúc chưa khỏi bệnh nên tiết chế một chút.”
Bị đại phu nhắc nhở chuyện này ngay trước mặt, vành tai Mạnh Hoan lập tức nóng bừng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ông.
Ngược lại, Lệnh Bạc Chu chẳng chút biến sắc: “Bản vương biết rồi.”
Hắn là người có tâm lý vững vàng, làm gì cũng có vô số ánh mắt dõi theo, nếu không phải Mạnh Hoan dặn dò đặc biệt, có khi ngay cả lúc hai người gần gũi cũng bị hạ nhân vây quanh nhìn chằm chằm.
Nghe nói có những vị hoàng đế còn quá đáng hơn, đến mức vào lúc động phòng cũng cần thái giám đỡ vào, quý tộc đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Chu thái y để lại đơn thuốc, nói một câu “Thần cáo lui” rồi biến mất ngoài cửa điện.
Mạnh Hoan cuối cùng cũng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lệnh Bạc Chu.
Cậu chần chừ nói: “Ta cũng cảm thấy nên tiết chế.”
Dù sao thì nhìn Lệnh Bạc Chu thế này, ngoài chỗ kia là sắt thép ra, hình như cơ thể chẳng có chỗ nào khỏe mạnh cả.
Lệnh Bạc Chu khẽ bật cười.
Hắn vốn tính tình tùy hứng, cũng chẳng mấy quan tâm đến sức chịu đựng của bản thân, không biết có nghe lọt tai lời dặn không, chỉ tiện thể đổi chủ đề: “Hoan Hoan, đút cho vi phu bát thuốc nào.”
Thế nhưng, Mạnh Hoan vốn luôn ngoan ngoãn phối hợp đút thuốc cho hắn trước đây, lúc này lại không hề nhúc nhích, hàng mi rũ xuống, bộ dạng hờn dỗi không muốn hợp tác.
Lệnh Bạc Chu: “Hửm?”
“Vương gia còn chưa đáp ứng ta.”
Giọng Mạnh Hoan có chút bướng bỉnh.
“……”
Không khí bỗng trở nên trầm mặc.
Ai mà ngờ được, lại có thể cãi nhau chỉ vì số lần hành phòng.
Lệnh Bạc Chu rũ mắt xuống, ánh nhìn tối thẫm dừng lại trên người Mạnh Hoan, thử hỏi: “Hoan Hoan lo lắng cho vi phu sao?”
Mạnh Hoan cúi đầu, hít sâu một hơi mà không nói gì.
Nghĩ đến việc Lệnh Bạc Chu mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, gần đây lại dầm mưa, sốt cao, đầu gối còn đập đến rớm máu, vậy mà vẫn như bị quỷ ám, cứ quấn lấy cậu không tha, trong lòng Mạnh Hoan bỗng dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.
Có thể là bản năng làm cá mặn, cũng có thể là…lo lắng.
Cậu thực sự cảm thấy, Lệnh Bạc Chu không hề biết quý trọng bản thân.
Một người chẳng biết tự chăm sóc mình như vậy, nghĩ đến thôi cũng khiến người ta khó chịu.
Mạnh Hoan tức giận, không muốn để ý đến hắn, chỉ hừ một tiếng từ trong mũi.
“……”
Một tiếng hừ này khiến ánh mắt Lệnh Bạc Chu càng trở nên thâm trầm, bầu không khí cũng dường như yên lặng hơn.
Một lúc sau, khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch lên, bất chợt cười một tiếng.
“Hoan Hoan là đang lo lắng cho vi phu, đúng không?”
“……”
Mạnh Hoan giận dỗi, không muốn nói chuyện.
Tay cậu bị Lệnh Bạc Chu nắm lấy, hắn khẽ siết lại, trong đôi mắt vốn băng lãnh chợt lóe lên tia sáng dịu dàng: “Hoan Hoan không giận nữa nhé? Trước đây chưa từng có ai quản được vi phu, vi phu cũng không bao giờ nghe lời ai, đã quen làm theo ý mình rồi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.
“Nhưng bây giờ, vi phu đã có Hoan Hoan rồi, thân thể này không chỉ thuộc về vi phu, mà còn thuộc về Hoan Hoan nữa. Nếu có chuyện gì, vi phu nhất định sẽ nghe lời Hoan Hoan, được không?”
Những lời nói dịu dàng đến tận xương, cuối cùng cũng khiến sự ngang bướng của Mạnh Hoan tan đi một chút.
“Nếu Hoan Hoan không muốn hành phòng nhiều, vậy thì không, nghe lời Hoan Hoan.”
Nghe được câu này, tâm trạng Mạnh Hoan cuối cùng cũng tốt hơn.
Cậu dùng đầu ngón tay trắng nõn khẽ gẩy miệng bát thuốc: “Vậy vương gia uống thuốc trước đã.”
Lệnh Bạc Chu khẽ “ừ” một tiếng, ngón tay thon dài nâng bát thuốc lên, uống cạn trong một hơi.
Mạnh Hoan cuối cùng cũng dịu lại, chậm rãi đứng dậy, còn lẩm bẩm: “Thế này thì còn tạm được.”
Sau đó, lại hừ một tiếng đầy bực bội.
…Như thể đang trách hắn chịu thua quá muộn vậy.
“……”
Lệnh Bạc Chu không nhịn được mà cong môi cười.
Pussy Cat Team
Thật đáng yêu.
Được nâng niu, để tiểu thiếu niên này đứng trên đầu mình mà giận dỗi, cảm giác cũng không tệ.
Chỉ có công công Du Cẩm đứng cạnh nghe toàn bộ quá trình, cảm thấy như đang đi đường thì bị ai đó đá một phát, còn bị chửi là con chó.
Trong phòng, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, từng muỗng cháo được chậm rãi đưa lên miệng.
Lúc này, Sơn Hành đột nhiên bước vào.
“Vương gia, gánh hát đã được sắp xếp xong, đến chiều có thể bắt đầu diễn. Hôm nay vương gia không lên triều, có muốn đi xem không?”
“Gánh hát?” Mạnh Hoan quay đầu nhìn lại.
“Đúng vậy, vương gia nghĩ rằng vương phi ở trong phủ sẽ buồn chán, nên đã đón một gánh hát về, cho vương phi nghe hí khúc giải khuây.”
Tay chân Mạnh Hoan bỗng chốc lạnh buốt.
Cậu không ngờ, tình tiết này lại đến nhanh như vậy.
Khi nguyên chủ trốn đi, chính là nhờ có người trong gánh hát tiếp ứng, nguyên chủ mặc y phục của đào hát, theo đoàn rời khỏi vương phủ, bắt đầu hành trình bỏ trốn.
Mà Lệnh Bạc Chu vốn là người nghiêm cẩn, không lui tới thanh lâu, cũng không chuộng nghe hát, lại càng không nuôi dưỡng danh kỹ, chỉ có vài người ở trang viện bên ngoài, hoàn toàn xa rời những thứ phong lưu này.
Lần duy nhất hắn cúi đầu trước những thú vui phù phiếm ấy, chính là khi mời gánh hát đến phủ. Nhưng đổi lại, hắn nhận được kết cục là nguyên chủ cưỡi ngựa bỏ trốn.
Tâm trạng Mạnh Hoan lập tức trùng xuống.
Bên tai, giọng nói của Lệnh Bạc Chu vẫn kiên trì vang lên, dịu dàng mà cố chấp.
“Hoan Hoan có thích không?”