Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 70



Mạnh Hoan hoàn toàn không ngờ tới việc Thôi Lãng sẽ xuất hiện ở đây.

 

An Thùy là dị tộc sắp phản bội.

 

Thôi Lãng lại quen thân với hắn.

 

Nhà họ Thôi có hành vi thông đồng với kẻ địch, bán nước sao?

 

Mạnh Hoan ngẩng đầu lên, sững sờ. Bị giam giữ mấy ngày, cậu chưa từng được chăm sóc, tóc tai rối bù, nhưng đôi mắt dưới mái tóc đen vẫn sáng rực. Làn da trắng trẻo, trông giống hệt màu xanh mướt mát của mùa hè.

 

Ngay khi vừa có suy đoán này, Thôi Lãng bỗng nhiên “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ:

 

“Vương phi, tiểu bối đến cứu giá muộn!”

 

…Sao lại quỳ xuống rồi?

 

Mạnh Hoan chớp mắt, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thôi Lãng quay đầu quát lớn:

 

“Còn không mau cởi trói cho vương phi! Lá gan của ngươi thật to đấy!”

 

Xem ra, chuyện An Thùy bắt cóc cậu không hề được thông báo cho Thôi Lãng, và y cũng không đồng tình với chuyện này.

 

Tuy nhiên, Mạnh Hoan cũng không vì thế mà ngay lập tức có thiện cảm với Thôi Lãng.

 

Đám người này có thể đơn giản chỉ là chưa thương lượng xong giá cả, trong bụng vẫn đang ôm ý đồ xấu xa. Dù thế nào đi nữa, nhà họ Thôi chắc chắn không thể trong sạch.

 

Trên mặt Thôi Lãng đầy mồ hôi, có thể thấy rõ y thực sự sợ hãi:

 

“Mấy ngày nay Nhiếp Chính Vương sắp phát điên rồi! Cửa thành đóng chặt, kiểm tra gắt gao, tin đồn lan ra nói rằng thân quyến của một trọng thần trong triều đã mất tích. Không chỉ điều động quan sai của huyện nha, hộ vệ trong vương phủ, mà còn huy động cả Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Ty!”

 

“Ngươi thật sự không cần mạng nữa sao? Lại dám bắt cóc thê tử của hắn!”

 

An Thùy bị mắng xối xả, sắc mặt trở nên hung dữ:

 

“Bắt thì cũng đã bắt rồi.”

 

“Vậy sao còn chưa thả người!”

 

“Thả ra làm gì?” An Thùy xoay cây roi da trong tay, nhún vai thờ ơ: “Vừa hay có thể dùng hắn để uy h.i.ế.p Lệnh Bạc Chu.”

 

“Uy h.i.ế.p Lệnh Bạc Chu?” Thôi Lãng như sắp hộc máu, mắt tối sầm lại, nghiến răng nói rõ từng chữ:

 

“An Thùy, ngươi tuy là nghĩa tử của Mao Thành Xương, nhưng bị đưa đến nhà họ Thôi thực chất chỉ là con tin! Những năm qua ta đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại muốn đẩy ta và nhà họ Thôi vào chỗ c.h.ế.t sao?”

 

Lời nói vừa bi thương vừa nặng nề, An Thùy im lặng một lát, sắc mặt dịu xuống:

 

“Ta nói ta muốn lấy mạng ngươi khi nào?”

 

“Vậy ngươi đã từng nghĩ đến nhà họ Thôi chưa?” Thôi Lãng gằn giọng: “Nhà họ Thôi chịu ơn triều đình, làm việc vì triều đình, nhưng giờ, con tin mà phủ chúng ta thu nhận lại bắt cóc thê tử của Nhiếp Chính Vương! Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị gán tội danh thông đồng với địch, phản quốc sao?!”

 

“An Thùy! Ngươi ở phủ của ta bao năm nay, ngươi hiểu rất rõ, nhà họ Thôi không thể gánh nổi tội danh này!”

 

Cả người Thôi Lãng run rẩy khi nói ra những lời này.

 

Với tư cách là người đứng ngoài quan sát, Mạnh Hoan có chút hoang mang. Cậu cảm thấy Thôi Lãng vẫn mang vẻ chính trực, tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, không giống một kẻ gian nịnh thực sự.

 

An Thùy trầm mặc một lúc:

 

“Ta làm chuyện của ta, có liên quan gì đến các ngươi? Tội danh này sẽ không rơi xuống đầu ngươi, ta sẽ tự gánh chịu hậu quả.”

 

“Sai! Ta tận mắt nhìn ngươi bắt vương phi mà không ngăn cản đã đủ để bị kết tội phản quốc rồi!” Thôi Lãng chạy đến chỗ Mạnh Hoan: “Mau thả người ra!”

 

Nhưng ngay khi y vừa dứt lời, An Thùy đã túm chặt lấy vai y, kéo mạnh về phía sau khiến y đập lưng vào cửa.

 

Đôi mắt An Thùy u ám, sát khí bốc lên cuồn cuộn:

 

“Ta nói cho ngươi biết, người ta đã bắt rồi, muốn ta thả? Tuyệt đối không thể!”

 

Nói rồi, hắn bước đến, giật lấy sợi xích đang khóa Mạnh Hoan:

 

“Cùng lắm bây giờ ta rời đi, không liên lụy đến nhà họ Thôi nữa!”

 

Thôi Lãng đứng yên tại chỗ, mặt mày bi thương.

 

Sau lưng y, người của An Thùy tiến lên, áp giải Mạnh Hoan ra ngoài.

 

Thôi Lãng giận dữ hét lớn phía sau:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

“Kỵ binh của Nhiếp Chính Vương sắp tới rồi! Ngươi có thể chạy đi đâu được chứ?!”

 

Nghe thấy ba chữ “Nhiếp Chính Vương”, Mạnh Hoan quay đầu nhìn y một cái, nhưng cổ tay cậu lập tức bị siết chặt, An Thùy mạnh mẽ kéo cậu về phía trước, khiến bước chân cậu loạng choạng.

 

Ngoài trời mưa xối xả.

 

Bọn họ vội vàng lên đường, không mang theo áo tơi, chỉ có thể mặc cho cơn mưa điên cuồng trút xuống, làm ướt hết quần áo, nước mưa theo vành tai chảy xuống cổ áo khiến lớp vải dính sát vào da.

 

An Thùy liếc mắt nhìn Thôi Lãng:

 

“Ta ở Thôi phủ ba năm, nhờ ơn ngươi chăm sóc, nhưng ta không bao giờ khuất phục trước người Hán. Khi thời cơ đến, ta sẽ trở về quê hương, dang rộng đôi cánh bị các ngươi bẻ gãy, trở thành đại bàng tung cánh trên bầu trời.”

 

Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

 

“Lần sau gặp lại, có lẽ chính là khi đội kỵ binh của ta công phá kinh thành, nhưng ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

 

An Thùy lôi Mạnh Hoan rời khỏi trong cơn bão táp:

 

“Tạm biệt.”

 

Cuối cùng cũng chấm dứt cuộc đối thoại.

 

Mưa thấm ướt mái tóc, giày ủng của Mạnh Hoan dẫm lên vũng bùn, lắng nghe câu nói ấy, cậu biết An Thùy đã hạ quyết tâm xâm lược Đại Tông.

 

Như vậy, mục đích của hắn lúc này hiển nhiên là rời khỏi kinh thành, quay về bộ tộc Chu Lý Chân Tán ở phương Bắc.

 

Mưa xối xuống thân thể, cái lạnh ngấm vào xương tủy, Mạnh Hoan run rẩy, nhưng cảm giác lạnh lẽo trên người không đáng sợ bằng nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng cậu.

 

Nếu thật sự bị đưa ra khỏi kinh thành, Lệnh Bạc Chu còn có thể tìm thấy cậu không?

 

Cậu còn có cơ hội quay về không?

 

Càng kéo dài thời gian, biến số sẽ càng nhiều, cậu tuyệt đối không thể rời khỏi kinh thành.

 

Nhưng chỉ cần cậu bước chậm một chút, sợi dây trói trên tay lập tức bị siết chặt hơn. Giày cậu giẫm xuống nước tung bùn b.ắ.n lên, làm cả bàn chân trở nên bẩn thỉu, dính nhớp, chuyện đi hay ở không phải do cậu quyết định.

 

Team Hạt Tiêu

Sau khi rời khỏi Thôi phủ, Mạnh Hoan mới nhận ra nơi cậu bị giam giữ hóa ra là một ngôi chùa do Thôi phủ xây dựng.

 

Thê tử của Thôi các Lão tín Phật, lúc sinh thời đã xây dựng ngôi chùa này, nhưng sau khi bà qua đời, nơi này dần trở nên hoang phế.

 

Nhà họ Thôi không còn che chở cho họ nữa, bọn họ cần phải tìm một chỗ ẩn náu mới, nhưng trên đường phố, quan binh tuần tra dày đặc, mặc giáp trụ nặng nề, dù trong mưa bão vẫn không chút lơi lỏng, ráo riết truy tìm.

 

An Thùy khẽ cười khẩy:

 

“Đúng là bắt thê tử của vương gia thật rồi à? Tới kinh thành bao lâu nay, ta chưa từng thấy nhiều binh lính đến vậy.”

 

Ánh mắt hắn chuyển hướng sang Mạnh Hoan, người đang đứng trong cơn mưa lạnh lẽo và ẩm ướt. Dưới cơn mưa xối xả, mái tóc đen của Mạnh Hoan dán chặt lên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, ẩn dưới hàng lông mi dài và dày, đen như lông quạ, cúi đầu lặng lẽ không nói gì.

 

Không biết An Thùy nghĩ gì, hắn bắt đầu lên tiếng: "Ta cực kỳ ghét Lệnh Bạc Chu."

 

"......" Mạnh Hoan điều chỉnh hơi thở, vẫn cúi mắt, để mặc cho mưa rơi vào mắt.

 

Ai mà không ghét Lệnh Bạc Chu chứ?

 

"Nỗi căm ghét của ta khác với người Hán. Thôi Lãng cũng ghét Lệnh Bạc Chu, nhưng y ghét vì hắn áp chế hoàng đế, độc chiếm quyền lực. Còn ta ghét hắn là vì hắn có bản lĩnh. Mấy năm qua, đống hỗn độn của triều đình các ngươi đều do hắn thu dọn, quốc khố dư dả, thậm chí còn có tiền để cấp phát lương bổng cho quân đội ở Liêu Đông."

 

Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt: "Chết tiệt!"

 

Chuyện này chẳng khác nào tạo thêm chướng ngại vật cho bọn họ khi tấn công Liêu Đông.

 

Càng nói càng dễ sai, Mạnh Hoan chọn cách giữ im lặng, nhưng lần này, An Thùy không để yên: "Hắn điều động nhiều người tìm ngươi như vậy, xem ra rất coi trọng ngươi. Ngươi nghĩ sao?"

 

Mạnh Hoan biết rõ, nói tốt về Lệnh Bạc Chu trước mặt hắn chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân, bèn khẽ ho một tiếng, mơ hồ đáp: "Ta là người bị hắn bắt về vương phủ từ trên đường cái."

 

"Ta biết." An Thùy nhìn cậu đầy quái dị, rồi bỗng bật cười: "Vậy chẳng phải ta đã cứu ngươi khỏi hố lửa rồi sao?"

 

Mạnh Hoan im lặng một lúc, không nói gì.

 

"Nhìn hắn tìm không ra ngươi, thật sự sảng khoái." An Thùy đảo mắt nhìn quanh con phố, nhanh nhẹn lách vào một bức tường. Hắn tuy thích khoác lác, nhưng khả năng quan sát lại cực kỳ nhạy bén.

 

Dầm mưa xối xả, cuối cùng bọn họ cũng đến được một hộ gia đình. Một ông lão dường như đã đợi rất lâu, mở cửa: "Mau vào đi."

 

"Bịch!"

 

Lưng Mạnh Hoan bị đẩy mạnh một cái, lảo đảo vào trong. Đôi giày ướt sũng rơi xuống nền đất, cơn đau nhói lên ở lưng. Cậu đứng trong căn phòng đơn sơ, quan sát bốn phía, trong khi An Thùy và đồng bọn cuối cùng cũng được thả lỏng, cởi bỏ lớp áo ngoài ướt sũng, ngồi bên bếp lửa hong khô quần áo.

 

Tạm thời có thể nghỉ ngơi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com