Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 71



Toàn bộ sức lực của Mạnh Hoan sớm đã cạn kiệt, cậu biết rõ vị trí của mình, bèn ôm lấy cánh tay lạnh buốt, tự giác ngồi xuống góc tường, lặng lẽ vắt nước trên áo, cố gắng làm khô nhanh hơn, đồng thời giảm thiểu sự hiện diện của mình.

 

Bọn họ bắt đầu nói chuyện.

 

Ông lão nghi hoặc nhìn Mạnh Hoan: "Điện hạ định trốn khỏi nội thành thế nào? Giả trang thành dân thường hay thương nhân thì được, nhưng còn phải mang theo hắn. Bên ngoài đâu đâu cũng có người kiểm tra, chỉ cần hắn kêu cứu một tiếng là bại lộ ngay. Chi bằng g.i.ế.c quách đi?"

 

Mạnh Hoan khựng tay lại.

 

An Thùy đang ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ, áo ngoài đã cởi, để lộ tấm lưng tráng kiện. Cái bóng đen của hắn lắc lư theo ánh lửa, khuôn mặt lạnh lùng suy tư.

 

"Không được. Hắn có giá trị hơn mấy mạng các ngươi nhiều. Nếu có thể, ta thà để các ngươi chết, còn hơn để hắn chết."

 

Những người đi theo hắn thoáng chán nản.

 

Có kẻ to gan hỏi: "Vậy rốt cuộc chúng ta cần giả tạo lá thư gì?"

 

An Thùy vẫn lạnh lùng: "Chuyện này càng ít người biết càng tốt."

 

Nói xong, hắn đứng lên từ chiếc ghế chật hẹp.

 

"......"

 

Mạnh Hoan nhận ra điều chẳng lành, ngừng động tác vắt áo, rụt tay vào ống tay áo, cúi đầu xuống, làm bộ ngoan ngoãn không dám nói lời nào.

 

Trên đỉnh đầu cậu, tờ giấy thư khô ráo và mực nước được lấy ra từ lớp áo bên trong, "keng!", cùng với tiếng d.a.o đập vào bàn, rơi xuống trước mặt cậu.

 

An Thùy nhìn cậu chằm chằm, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi chưa học được cách sao chép ấn chương à?"

 

Mạnh Hoan biết rõ nếu nói mình chưa học được, e là sẽ bị hắn chặt ngón tay, bèn gật đầu: "Học thì có học, nhưng..."

 

"Vậy thì bây giờ vẽ đi!"

 

An Thùy hai tay chống lên con dao, khớp xương trắng bệch vì siết chặt, một luồng áp lực dữ tợn trào lên.

 

Nửa câu sau của Mạnh Hoan nghẹn lại trong cổ họng, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống bàn. Vì lạnh mà tay cậu run lên không ngừng, vừa cầm lấy bút lông, thân bút đã lắc lư, vết mực lẫn nước rơi tứ tung.

 

Ấn chương của Lệnh Bạc Chu có vết nứt đặc biệt để chống làm giả, tuyệt đối không thể khắc lại, vì vậy bọn họ mới nghĩ đến cách vẽ tay, nhưng đây là một việc đòi hỏi sự tinh tế cực cao, An Thùy vừa nhìn thấy đôi tay run rẩy của Mạnh Hoan là biết hôm nay có lẽ lại không thể sao chép được.

 

Thế nhưng Mạnh Hoan vẫn cúi đầu, chăm chú vẽ từng nét một trên tờ thư.

 

"......"

 

An Thùy chửi thề: "Khốn kiếp!"

 

Hắn nghiến răng đầy bực bội, quay đầu về phía lò sưởi, cơ thể mệt mỏi đến rã rời cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

 

Dưới ánh sáng leo lét của chiếc đèn dầu nhỏ, đợi khi mọi người ngủ say, Mạnh Hoan cố gắng kiềm chế cơn run rẩy nơi cổ tay, tỉ mỉ vẽ lại con dấu của Lệnh Bạc Chu giống hệt bản gốc. Cậu chỉ muốn kiểm tra xem bản thân có thể làm được hay không. Giờ đây, cậu đã chắc chắn rằng mình có thể.

 

Mạnh Hoan dùng bút chu sa xóa đi dấu ấn vừa vẽ.

 

Một cơn choáng váng đột ngột ập đến, cậu không kìm được mà tựa cằm xuống mặt bàn. Khi tỉnh lại, cơn đau nhức như kim châm lan khắp đầu, toàn thân bắt đầu nóng bừng như bị lửa thiêu đốt.

 

Trước đó cậu còn cảm thấy lạnh buốt, nhưng giờ lại thấy ấm áp vô cùng. Cậu bị sốt rồi.

 

Mí mắt nặng trĩu, gần như không thể mở ra nổi. Mạnh Hoan mê man gục xuống bàn. Khi trời vừa hửng sáng, đám người dị tộc cũng lần lượt tỉnh dậy. Ông lão vội vã bước từ bên ngoài vào, giọng điệu gấp gáp: “Không ổn rồi, trong thành bắt đầu lục soát từng nhà một. E rằng chẳng mấy chốc sẽ tìm tới đây, nhất định phải nghĩ cách rời khỏi thành ngay, nếu không chỉ còn đường chết!”

 

Bầu không khí chùng xuống nặng nề, không ai tìm ra cách thoát thân.

 

Dùng vũ lực xông ra là điều không thể, bởi đám Cẩm Y Vệ và quân đội kinh thành canh giữ ở cổng thành sẽ b.ắ.n họ thành cái sàng ngay lập tức. Nhưng nếu cứ tiếp tục trốn trong căn nhà này, sớm muộn gì cũng bị phát hiện trong cuộc truy quét.

 

Giữa bầu không khí c.h.ế.t lặng, sự tuyệt vọng dần lan tỏa trong đám người dị tộc.

 

Bỗng nhiên, có kẻ liếc nhìn Mạnh Hoan: “Hay là…chúng ta cắt một bên tai của hắn gửi cho Lệnh Bạc Chu, buộc hắn mở cổng thành? Nếu không, chúng ta sẽ g.i.ế.c thê tử hắn!”

 

Mạnh Hoan ngơ ngác nhìn kẻ đó, đôi môi khô khốc, không thốt nên lời.

 

Team Hạt Tiêu

“Không thể.” An Thùy chống hai tay xuống bàn, ánh mắt sâu thẳm: “Các ngươi không hiểu Lệnh Bạc Chu đâu. Hắn tuyệt đối không chấp nhận điều kiện ngu ngốc này. Dù có đồng ý, hắn cũng sẽ giở trò sau lưng, khiến chúng ta không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.”

 

An Thùy nhếch môi cười khinh bỉ: “Hơn nữa, kẻ cầm quyền của người Hán rất ngạo mạn và kiêu căng. Dù mỹ nhân có nghiêng nước nghiêng thành, trong mắt bọn họ cũng chỉ là món đồ chơi. Bảo hắn hy sinh vì một món đồ chơi ư? Hoàn toàn là chuyện viển vông.”

 

Phải nói rằng, An Thùy đã nhìn thấu bộ mặt của triều đình phong kiến, nhưng hắn không biết rằng - đây là một cuốn tiểu thuyết tình cảm. Nếu họ thực sự dùng cách này, có khi Lệnh Bạc Chu sẽ nổi điên mà thả họ đi mất - chỉ có điều, tai của Mạnh Hoan sẽ chẳng còn nguyên vẹn.

 

Cảm ơn An Thùy, ít nhất Mạnh Hoan tạm thời vẫn giữ được đôi tai của mình.

 

Hốc mũi cay xè, nhịp thở nặng nề, cậu im lặng lắng nghe bọn họ bàn bạc, nhưng vẫn không kìm được mà ho khẽ hai tiếng.

 

Bị phát hiện, ông lão bước tới xem xét sắc mặt tái nhợt của cậu lo lắng nói: “Không ổn rồi, hắn còn bị bệnh nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đám tộc nhân đã mất hết kiên nhẫn: “Vậy càng không thể dẫn hắn theo, hắn sẽ chỉ là gánh nặng! Chi bằng g.i.ế.c hắn đi, rồi vứt xác ra ngoài. Khi Lệnh Bạc Chu tìm thấy, cảnh giới ở cổng thành nhất định sẽ lỏng lẻo hơn.”

 

Lúc này, chỉ cần có cơ hội sống sót, họ chẳng ngại đề xuất bất cứ điều gì, nhưng ngay khi kẻ đó vừa dứt lời, một lưỡi d.a.o đã cắm phập vào bụng hắn. Máu tươi phun ra, mắt hắn trợn trừng, không tin vào những gì vừa xảy ra.

 

Gương mặt An Thùy bị vấy m.á.u nóng, hắn rút con d.a.o đẫm m.á.u ra, đặt mạnh lên bàn, ánh mắt sâu thẳm khó lường: “Mạng của hắn, ta nhất định phải giữ lại! Ai còn nhắc đến chuyện g.i.ế.c hắn, đừng trách ta vô tình!”

 

Thi thể đổ gục xuống đất, căn phòng chìm trong im lặng đến đáng sợ.

 

Không ai có thể hiểu nổi, tại sao An Thùy lại g.i.ế.c tộc nhân của mình chỉ để bảo vệ một kẻ ngoại tộc?

 

Mạnh Hoan chậm rãi ngẩng đầu, lồng n.g.ự.c tê rần, cơn sợ hãi dâng tràn. Ngọn đèn leo lét trong phòng khẽ lay động, sự im lặng ngột ngạt khiến ai nấy đều rợn tóc gáy.

 

Mùi m.á.u tanh nồng nặc lan ra khắp căn phòng.

 

An Thùy nhắm mắt một lát rồi nói: “Ta nghĩ ra cách trốn khỏi đây rồi.”

 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn, không ai lên tiếng.

 

An Thùy ngồi lại xuống ghế, cầm một chiếc khăn lau vết m.á.u trên mặt. Lời hắn nói có trọng lượng nhất trong đám người này, gần như là mệnh lệnh: “Kẻ đã g.i.ế.c chủ quán tửu lầu hôm đó, hãy đi đầu thú đi.”

 

Nói xong, đôi mắt sắc như chim ưng của hắn chậm rãi hướng về phía Mạnh Hoan: “Còn ngươi, viết một bức thư gửi Lệnh Bạc Chu, nói rằng ngươi tự nguyện bỏ trốn, chứ không phải bị bắt cóc.”

 

Như vậy, sợi dây liên kết giữa Châu Lý Chân Nhân và Mạnh Hoan sẽ bị cắt đứt, việc truy lùng của nha môn sẽ chững lại, không còn lục soát từng nhà nữa. Đồng thời, Lệnh Bạc Chu cũng sẽ bận tâm một vấn đề khác.

 

Hắn sẽ suy nghĩ, rốt cuộc Mạnh Hoan đã bỏ trốn hay bị bắt cóc?

 

Nếu Mạnh Hoan chủ động chạy trốn, rất có thể cậu đã ra khỏi thành ngay trong đêm. Khi đó, việc canh giữ cổng thành trở nên vô nghĩa, lỏng lẻo hơn, tạo cơ hội cho An Thùy và Mạnh Hoan tìm cách lẩn trốn trong thành thêm vài ngày trước khi đào thoát.

 

Nhưng…

 

Đám tộc nhân thì thào: “Vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị bỏ rơi sao? Nếu ra đầu thú, chẳng khác nào tự tìm đường chết.”

 

Ánh nến lay động trong phòng.

 

“Đúng vậy.” sống mũi cao của An Thùy hắt bóng dưới ánh đèn, vẻ mặt u tối, “Nhưng chính các ngươi đã gây ra họa này khi uống say, các ngươi phải trả giá.”

 

“Nhưng mà…”

 

“Choang!” Một người tức giận rút đao, ánh mắt phẫn nộ xen lẫn bi thương: “Tổ tiên đã dạy rằng, tuyệt đối không được từ bỏ đồng bào của mình! An Thùy, ngươi thà bảo vệ một tên người Hán còn hơn cứu chúng ta, ngươi phản bội rồi!”

 

An Thùy: “Đây không phải phản bội.”

 

Dường như đã quá mệt mỏi, hắn đưa tay khép lại đôi mắt vô thần của đồng bào đã chết. Sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm, nếu hắn không đưa ra lý do, hắn sẽ bị chính tộc nhân của mình xé xác.

 

An Thùy chậm rãi cất giọng: "Ta muốn dùng ấn tín của Lệnh Bạc Chu để giả mạo một phong thư. Đúng vậy, Lệnh Bạc Chu quyền thế ngút trời, tay chân vươn khắp Đại Tông, bất kỳ lúc nào, chỉ cần con dấu của hắn điểm nhẹ, liền có thể mang uy lực sánh ngang thánh chỉ."

 

Mọi ánh mắt dõi theo từng bước chân của hắn.

 

"Thời gian cấp bách, hiện tại, ta không tìm được ai khác có thể vẽ lại con dấu của Lệnh Bạc Chu ngoài Mạnh Hoan. Thế nên, ta nhất định phải giữ mạng hắn, không phải vì mạng hắn quý giá hơn các ngươi." Ánh mắt An Thùy nhìn khắp tộc nhân, trong thoáng chốc như ẩn hiện chút ẩm ướt: "Mà bởi vì ta muốn dùng ấn tín của Lệnh Bạc Chu, chặn lấy số quân lương đã được vận chuyển đến Liêu Đông."

 

Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người đại biến, ai nấy đều kinh ngạc tột độ.

 

"Quân lương?"

 

"Chặn quân lương kiểu gì?!"

 

"Họ đã gửi quân lương đến Liêu Đông rồi sao?"

 

"Đúng vậy." An Thùy đáp: "Tộc người Chu Lý Chân đã làm chó săn cho Đại Tông hơn hai trăm năm nay, chúng ta luôn tìm cách thoát khỏi xiềng xích, giải phóng khỏi sự áp bức của bọn chúng. Không chỉ thế, chúng ta còn muốn báo thù. Tại sao Chu Lý Chân không thể trở thành bá chủ của Đại Tông, khiến dân tộc của chúng ta được hưởng những bữa ăn tinh tế, chăn ấm nệm êm, quần áo đủ đầy, thay vì phải ăn bánh gạo khô khốc, khoác da thú, nằm trên bãi đất hoang lạnh lẽo, mùa đông tới là c.h.ế.t cóng như cỏ cây khô héo?"

 

Mọi người im lặng, như thể họ đã lạc vào ký ức khắc nghiệt của quá khứ.

 

"Cơ hội này, Chu Lý Chân đã đợi hàng chục năm. Chúng ta mỗi năm đều dâng mỹ nhân và châu báu cho tổng binh Liêu Đông, Mao Thành Xương. Tỷ tỷ ta cũng bị dâng lên giường hắn, bị cưỡng bức đến chết. Chúng ta đã nhẫn nhịn hàng chục năm, cam chịu làm chó cho hắn, để rồi nhờ sự hạ mình đó, mới có không gian phát triển. Giờ đây, Kiến Châu đã từ vùng đất nghèo khó hoang vu, trở thành một vùng đất hùng mạnh với binh mã hùng hậu. Và khi Mao Thành Xương giật mình tỉnh ngộ khỏi sự mê muội của hắn, thì đã không thể kiểm soát được nữa."

 

An Thùy quét mắt nhìn mọi người: "Bây giờ, khắp Kiến Châu đều có người của chúng ta, chỉ cần một mệnh lệnh, chúng ta có thể lập tức tập hợp một đội quân thiện chiến, phát động chiến tranh với Đại Tông, báo thù rửa hận. Ta có thể chắc chắn rằng, Liêu Đông sẽ là nơi đầu tiên sụp đổ, bởi vì Mao Thành Xương đã mục rữa từ lâu, hắn chỉ còn là một cái xác thối rữa chờ ngày ngã xuống."

 

Ở góc phòng, Mạnh Hoan cúi đầu, chóp mũi trắng nhợt, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, thậm chí trông như đang không nghiêm túc lắng nghe, nhưng thực ra, cậu đã nghe rõ từng chữ, từng chữ đều khiến sống lưng cậu lạnh buốt.

 

"Nhưng…"

 

An Thùy ngừng lại một nhịp: "Mao Thành Xương đã nhận ra Kiến Châu không còn nằm trong tay hắn, nên hắn điều ta đến kinh thành làm con tin, muốn dùng ta để kiềm chế phụ thân, không cho ông ấy khởi binh tạo phản. Nhưng bây giờ, ngay cả khi ta bị giam cầm ở kinh thành, hắn cũng không thể kiểm soát Kiến Châu nữa. Hắn đã cầu xin triều đình cấp quân lương, muốn ra oai thể hiện bản thân, muốn đàn áp chúng ta, nhưng chuyện đó là không thể."

 

An Thùy cất giọng rành rọt: "Số quân lương cấp cho hắn có thể giúp hắn thu phục lại đám binh sĩ vô dụng, cũng có thể giúp hắn củng cố quân bị, kéo dài hơi tàn thêm một khoảng thời gian. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không để số quân lương đó trở thành chướng ngại cho đại nghiệp của Chu Lý Chân. Cho nên…."

 

Tất cả đều nhìn hắn.

 

An Thùy chống tay lên bàn, quét mắt nhìn mọi người, vẻ mặt không còn ngang tàng kiêu ngạo như trước, mà thay vào đó là một nỗi bi thương: "Vì tương lai của Chu Lý Chân, ta nhất định phải đoạt lấy số quân lương đó, cũng nhất định phải giữ mạng hắn. Còn các ngươi, nhất định phải chết, hiểu chưa?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com