Lời hắn nói dứt, âm thanh vang vọng trong tâm trí từng người.
Ngọn nến trên bàn lay động, suýt chút nữa bị dập tắt.
Một lúc lâu sau, gã nam nhân giận dữ rút lại loan đao, gật đầu: "Ta nguyện ý ra tự thú. Tương lai của Chu Lý Chân nằm trong tay hai người các ngươi chứ không phải bọn ta."
Những người khác rơi nước mắt: "Có lẽ đây là số phận, nhưng mong rằng sau này, khi đội thiết kỵ của thủ lĩnh tiến vào kinh thành, sẽ thu nhặt hài cốt của chúng ta."
Cuộc tranh luận chấm dứt.
Trên bàn, con dấu đỏ tươi khắc ba chữ "Lệnh Bạc Chu" dường như không còn chỉ là một con dấu đơn thuần nữa, mà đã trở thành một biểu tượng của quyền lực, của âm mưu, hoặc của điều gì đó khác.
...Thì ra, lúc trước nguyên chủ đánh cắp con dấu, chính là để giúp An Thùy chặn lấy số quân lương mà triều đình gửi đến Liêu Đông.
Dù rằng nguyên chủ không trực tiếp đưa tiền cho ngoại tộc mà giữ trong tay để tự chiêu binh mãi mã, nhưng hắn đã cướp đi số tiền vốn dĩ dành cho binh sĩ trấn thủ biên cương, khiến quân đội suy yếu, tạo cơ hội cho ngoại tộc nhân đó tấn công và chiếm lấy Liêu Đông.
Bóng dáng nguyên chủ dường như trở nên mơ hồ hơn.
Mạnh Hoan cúi đầu, cơn sốt khiến đầu óc cậu choáng váng, như thể cậu đang mắc kẹt trong một giấc mộng hỗn loạn, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Bên cạnh…
"Phịch!"
An Thùy bước tới, đặt bút và giấy lên bàn, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng nhìn chằm chằm vào cậu.
"Bây giờ, đến lượt ngươi viết thư tuyệt tình gửi cho Lệnh Bạc Chu rồi."
Một ngày sau, quân lính tuần tra trong thành được rút đi.
Hai ngày sau, số lính gác cổng giảm đi một nửa, thái độ kiểm tra cũng trở nên qua loa.
Trong căn nhà đơn sơ, chỉ còn lại An Thùy và Mạnh Hoan đang yếu ớt ngồi đó. Mạnh Hoan che miệng ho khan dữ dội, một tay chống đầu, ngón tay luồn vào mái tóc, cài lên một cây trâm gỗ.
"Thu dọn xong chưa?" An Thùy bước vào.
Ngay lúc này, cậu và An Thùy sắp rời khỏi thành, cả hai đều thay đổi y phục, cải trang thành dân thường, định lẩn trốn qua cửa thành.
Mạnh Hoan yếu ớt đáp một tiếng, tâm trí trôi dạt đâu đâu.
Bức thư viết rằng cậu tự nguyện rời đi đã được gửi cho Lệnh Bạc Chu.
Mỗi ngày, lão già đều ghé vào báo tin rằng lệnh giới nghiêm trên các con phố đã được dỡ bỏ, lính canh cổng thành cũng không còn nghiêm ngặt như trước.
Mạnh Hoan không chắc Lệnh Bạc Chu đang nghĩ gì.
Cũng không chắc, liệu có phải hắn thực sự muốn để mình rời đi hay không.
Mạnh Hoan cuối cùng cũng cài chặt trâm cài tóc, An Thùy xách bọc hành lý lên, dẫn cậu ra khỏi phòng.
Nói thật, Mạnh Hoan cảm thấy mình thể hiện cũng không tệ. Ít nhất, cậu không lén trộm ấn chương khiến Lệnh Bạc Chu mất đi quân lương một cách dễ dàng, cũng không để đám người từng g.i.ế.c ông chủ quán trọ thoát thân.
Mạnh Hoan chỉ đơn giản là mặc kệ mọi chuyện, thì ra làm một kẻ vô dụng nhưng vẫn có giá trị, một kẻ ăn bám hữu dụng, lại có cảm giác dễ chịu đến thế.
Ánh nắng hơi chói mắt, phản chiếu trong đồng tử màu nâu của cậu. Mạnh Hoan khẽ nhắm mắt lại, không kìm được mà ho vài tiếng.
Cằm cậu gầy đến nhọn hoắt, khẽ lắc đầu một chút liền bị An Thùy đẩy mạnh một cái. An Thùy bực bội: "Sao thân thể ngươi lại yếu như vậy?"
Những ngày qua, Mạnh Hoan sốt cao, chảy m.á.u mũi, nôn mửa, ngất xỉu, cơn đau bệnh hành hạ cậu dữ dội. Nhưng bề ngoài, cậu vẫn vô cùng phối hợp với An Thùy, thực ra trong lòng thì vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Mặc dù bệnh tật rất khổ sở, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc An Thùy tức giận mà không làm được gì, Mạnh Hoan lại thấy sảng khoái, nhưng trên mặt cậu vẫn giữ nguyên vẻ yếu ớt, đáng thương, ngoan ngoãn nghe lời.
Team Hạt Tiêu
An Thùy nhìn cậu chằm chằm, trong lòng không khỏi tự hỏi, đặt cược toàn bộ hy vọng vào Mạnh Hoan, chờ cậu vẽ ra ấn chương, liệu có phải là một quyết định ngu ngốc hay không?
Cung đã giương lên thì không thể quay đầu.
Hắn giắt một thanh đao bên hông, đỡ lấy cổ tay Mạnh Hoan. Lưỡi đao lạnh lẽo lướt qua eo cậu, An Thùy cười cười: "Đệ đệ à, ta dìu ngươi."
Đây là lời cảnh cáo. Dù An Thùy có chạy không thoát thì hắn vẫn có thể kéo Mạnh Hoan c.h.ế.t chung.
Mạnh Hoan mỉm cười: "Đa tạ nhị ca."
Hai người vừa mới kết thành huynh đệ, lúc này chậm rãi bước đi trên đường phố. Trời vừa hửng nắng, trên mặt đất còn đọng lại vô số vũng nước, lá cây bị mưa cuốn rơi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, gợn sóng lăn tăn.
Quả nhiên, như lão già thăm dò tin tức đã nói trước, tuần tra lỏng lẻo hơn rất nhiều. Có lúc đi rất xa mới gặp được một trạm kiểm soát và quan binh, nhưng không ai trong số họ cản hai người lại.
Bước chân chậm rãi dịch chuyển, Mạnh Hoan chớp chớp mắt, trong lòng không kìm được mà tự hỏi.
Lệnh Bạc Chu…từ bỏ việc tìm cậu rồi sao?
Trong nguyên tác, nguyên chủ phát điên mà tìm kiếm khắp nơi, thậm chí còn đình triều mấy ngày, khiến kinh thành lúc ấy vô cùng hỗn loạn.
Nhưng… Mạnh Hoan nhìn quanh, sao lại có cảm giác kinh thành đã trở lại yên bình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lệnh Bạc Chu… không tìm cậu nữa, mà quay lại thượng triều rồi sao?
Bức thư đó được An Thùy giám sát khi cậu viết, nội dung gần như giống hệt lý do rời đi của nguyên chủ. Trong thư viết rằng cậu hận Lệnh Bạc Chu, chưa từng thích hắn, đối tốt với hắn chỉ là lời nói dối ngon ngọt. Thực ra trong lòng cậu luôn muốn chạy trốn, cuối cùng cũng có cơ hội, thế nên vô cùng vui vẻ mà bỏ đi, mong Lệnh Bạc Chu đừng dây dưa với cậu nữa, sẽ rất phiền phức.
Lúc viết, trong lòng Mạnh Hoan chua xót đến mức khó chịu, suýt nữa diễn không nổi, suýt nữa khóc ngay trước mặt An Thùy.
Lệnh Bạc Chu khi đọc bức thư này…sẽ nghĩ gì đây?
Hắn có thực sự… để cậu rời đi không?
Mạnh Hoan mím chặt đôi môi tái nhợt.
Cậu và An Thùy đã đi đến gần cổng thành. Đội ngũ xuất thành rất dài, những ngày trước, dân chúng bị giữ lại trong nội thành, giờ đây lần lượt chuẩn bị rời đi.
Người quá đông, binh lính chỉ kiểm tra sơ qua rồi nhanh chóng cho đi.
"Nhanh lên!" An Thùy thúc giục.
Lưỡi đao áp sát sau lưng, đầu óc Mạnh Hoan choáng váng, bước chân cũng nhanh hơn, bị dòng người chen chúc đẩy về phía trước, nhưng đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng ngựa hí vang.
An Thùy chửi thầm: "Khốn kiếp, không ngờ lại gặp đội kiểm tra."
Trước đây, mỗi cổng thành đều có quân lính đóng giữ, nhưng bây giờ lại xuất hiện một đội kỵ binh, cưỡi ngựa qua lại giữa các cổng để tuần tra. Chỉ cần chưa bị phát hiện, trà trộn ra ngoài sẽ rất dễ dàng.
Lính gác cổng thấy đội giám sát đến, lập tức nghiêm túc hơn vài phần, lớn tiếng tra hỏi: "Ngươi là người phương nào? Đến kinh thành bao lâu rồi? Đến làm gì?"
Mạnh Hoan khẽ quay mặt đi, ngẩng đầu lên một chút để lộ gương mặt.
Những người kia chỉ quét mắt qua đám đông, dường như chỉ làm qua loa lấy lệ, ánh mắt vô tâm, không hề nhìn kỹ.
"..."
Mạnh Hoan thất vọng mà cúi thấp đầu xuống, nhưng cũng vào lúc này, sau lưng cậu lại vang lên tiếng vó ngựa trầm ổn.
Vị chỉ huy quay đầu nhìn, vội vàng giục ngựa sang hai bên, để lại con đường rộng rãi ở giữa, sau đó tất cả đều xuống ngựa hành lễ: "Bái kiến vương gia!"
Tim Mạnh Hoan thắt lại. Vốn dĩ đầu óc cậu đã mơ hồ vì bệnh, lúc này lại như bị ai đó nắm chặt kéo lên.
Cậu ngước mặt lên, cố gắng nhìn về phía dòng người.
Sau lưng, lưỡi đao của An Thùy ấn mạnh hơn: "Ngoan ngoãn chút đi."
Mạnh Hoan đè nén tiếng gọi mắc kẹt trong cổ họng.
Tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên, bóng dáng cao lớn của nam nhân dần lộ rõ.
Lệnh Bạc Chu vận một thân hành phục gọn gàng, mái tóc được búi cao, ống tay áo bó chặt vào cổ tay. Khác với dáng vẻ nhã nhặn thường ngày, lúc này, trên lưng con ngựa cao lớn, hắn trông vừa xa cách, vừa lạnh lùng, vừa áp đảo tất cả.
Đôi mắt hắn không biết đã hồi phục từ bao giờ, không còn che bằng dải lụa trắng nữa.
Ánh mắt hắn hờ hững quét qua người đi đường gần cổng thành, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Lạnh lẽo, âm trầm, áp lực.
Dân chúng quỳ xuống đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lệnh Bạc Chu siết chặt dây cương, chỉ có thể nhìn thấy những cái đầu cúi thấp.
Bên cạnh, Lạc Quyến nói: "Vương gia, đi thôi."
Lệnh Bạc Chu ngày nào cũng đến cổng thành, đã đến nhiều ngày rồi, cũng không rõ đang tìm kiếm điều gì.
Bức thư đó, với nét chữ vụng về của Mạnh Hoan, viết rõ ràng rằng: Cậu đã đi rồi.
Là tự nguyện rời đi, vì không thích hắn.
Những gì trước đây, đều là giả dối.
Lạc Quyến biết rõ mọi chuyện, hắn khuyên: "Trở về thôi."
Đừng tìm nữa.
Nam nhân trên lưng ngựa khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn không biết mình đang nghĩ gì, quay đầu nhìn lên bầu trời âm u, môi mím chặt.