Ánh sáng trong rừng u ám, hai bóng người tựa sát vào nhau. Mạnh Hoan khẽ co người lại trong lòng hắn, gương mặt trắng trẻo ngước nhìn Lệnh Bạc Chu bằng đôi mắt đen láy, tay nhẹ nhàng cử động.
Bàn tay Lệnh Bạc Chu to và dài hơn, phủ lên bàn tay của cậu, gần như kiểm soát toàn bộ động tác.
Sau một lúc, Lệnh Bạc Chu cắn lên cổ tai cậu, mới thở phào thả lỏng.
Hắn hờ hững, lấy khăn tay ra lau sạch ngón tay Mạnh Hoan. Mũi Mạnh Hoan lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt ngẩn ngơ khi bị lau, rồi khe khẽ thở dài.
Mạnh Hoan mặt đầy lo âu: “Vậy rồi chúng ta còn đi đánh trận kiểu gì nữa?”
Đến lúc đó, hai người đêm nào cũng dục hỏa đốt người, cứ muốn gặp nhau, vụng trộm, chẳng phải khác hẳn với kế hoạch ban đầu của Lệnh Bạc Chu sao?
Lệnh Bạc Chu cụp mắt, khoé môi cong lên.
Giọng nói nghe chẳng nghiêm túc gì cho cam:
“Ừ, vi phu sẽ tự kiểm điểm.”
Vừa nói vừa tiếp tục lau tay cho cậu, Mạnh Hoan nhíu mày nhìn hắn: “Phu quân bảo Trần An gửi thư gọi ta đến chỉ để gặp ta à?”
“Không hẳn.” Hắn lấy lá thư trong lòng Mạnh Hoan, nhét vào tay áo: “Thư cũng rất quan trọng, Hoan Hoan đã vất vả rồi.”
Đây là danh sách người theo quân lần này. Chẳng ai thật lòng muốn đánh giặc, nhưng đi theo Lệnh Bạc Chu xuất chinh lại là cơ hội cầu công danh, vì vậy số người đăng ký không hề ít.
Tên trên danh sách dày đặc, chỉ liếc qua nét chữ trên tờ giấy ngả vàng thôi, tim Mạnh Hoan đã khẽ thắt lại.
“Không chỉ có người trong vương phủ, còn cả người bên ngoài nữa?”
“Dĩ nhiên rồi.” Lệnh Bạc Chu nói: “Người trong phủ có thể mang binh đánh trận có hạn, vi phu có thể cầm ấn tướng, nhưng cũng không phải thành đồng vạn người không phá được. Để mỗi người trong quân doanh đều làm đúng chức trách, phát huy sở trường mới là việc vi phu cần làm.”
Mạnh Hoan chăm chú xem danh sách, rồi hỏi: “Sao còn có trấn quan hầu? Là cha của Hứa Nhược Lâm sao?”
Con trai trấn quan hầu trước đó bị phế cả đôi chân, xét theo lý thì trấn quan hầu chắc gì đã thực lòng phục Lệnh Bạc Chu?
Nhưng việc này lại cho thấy hắn dùng người theo năng lực.
Tuy nhiên, nỗi lo của Mạnh Hoan cũng có lý.
Bởi theo nguyên tác, khi Lệnh Bạc Chu xuất chinh, đủ loại hạng người hỗn tạp, từ đồng đội ngu ngốc đến đối thủ đáng gờm đều xuất hiện, khiến hắn thất bại ở Liêu Đông, rơi khỏi thần đàn, từ vị nhiếp chính vương che trời một tay thành tù binh của dị tộc, suýt nữa mất mạng. Vì thế, Mạnh Hoan mới cẩn thận với từng người bên cạnh hắn
Lệnh Bạc Chu véo má cậu: “Tuy Trấn Quan hầu khác chính kiến với vi phu, nhưng đánh giặc rất dũng mãnh, có kinh nghiệm chiến trường thực tế với tộc Chu Lý Chân, có thể lập được công lớn. Mọi việc đều có hai mặt, lúc này không thể vì thù riêng mà bỏ qua đại cuộc. Huống hồ, cho dù ông ta ghét vi phu, vi phu vẫn dùng được ông ta.”
Lệnh Bạc Chu xưa nay ít khi tự khen mình như thế, nhưng lần này lại nói ra những lời to gan ấy chỉ để trấn an Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan: “Ồ…”
Cậu nghiêm túc nói: “Chàng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Vi phu biết rồi.” Lệnh Bạc Chu nói chuyện với cậu luôn đầy dịu dàng.
Hai người không trò chuyện bao lâu thì một tiểu thái giám ở lối rẽ bỗng giơ cao đèn lồng ra hiệu có người đi tới. Mạnh Hoan giật mình buột miệng chửi thề, kéo tay Lệnh Bạc Chu định trốn: “... Hay là chúng ta trốn đi?”
Lệnh Bạc Chu thản nhiên giữ tay cậu lại: “Trốn gì mà trốn? Không cần.”
Nói đến đây, giọng hắn đã thay đổi, trở nên xa cách, trầm ổn, là khí chất cao quý của kẻ bề trên với kẻ dưới. Hắn lật lật bức thư trong tay: “Thư bản vương đã nhận, quay về đi, bảo thúc phụ ngươi nghỉ ngơi mấy hôm, ở nhà bầu bạn với thẩm thẩm ngươi, vài ngày nữa là xuất quân.”
Mạnh Hoan vội vàng: “Dạ, vâng thưa vương gia.”
Team Hạt Tiêu
Có bóng người đến gần, hình như nghe thấy giọng Lệnh Bạc Chu, từ xa cất tiếng: “Tham kiến vương gia.”
Giọng nghe rất quen.
Mạnh Hoan quay đầu lại, thấy là Sơn Hành và một thiếu niên lạ bên cạnh, hình như đang tản bộ đêm, đứng xa xa.
“………………”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ánh sáng đèn lồng mờ mờ, Sơn Hành rõ ràng đã thấy Lệnh Bạc Chu, cũng thấy luôn Mạnh Hoan, lời đối thoại vừa rồi cũng không lọt khỏi tai hắn, lúc này vẻ mặt thâm sâu.
Hắn lại nhìn Mạnh Hoan. Thiếu niên này mặc áo vải thô, rõ ràng mới mặc vào không lâu, nếu không nhìn kỹ thì không sao, nhưng càng nhìn càng thấy lạ, khiến khoé môi hắn khẽ nhếch lên.
Rồi, Sơn Hành cười cười như không: “Vương gia, tiểu nhân không làm phiền chứ?”
Thiếu niên bên cạnh hắn, khuôn mặt lạ lẫm, lúc này cũng cố ra vẻ bình tĩnh nhìn quanh, vẻ mặt không sao tả nổi.
“…” Mạnh Hoan cứng đờ đến tê cả da đầu.
Lệnh Bạc Chu nhắm mắt, cả đời chưa từng thấy phiền thế này, lạnh lùng nhìn hắn: “Đêm hôm không ngủ, chạy lung tung làm gì?”
Lại còn đúng lúc bắt quả tang hắn đang lén lút gặp mặt thê tử.
Bị người ta bóc trần thì mất mặt lắm, ngươi hiểu không?
Sơn Hành vẻ mặt vui tươi: “Đây là biểu đệ của tiểu nhân vừa từ Cô Châu đến, muốn theo vương gia xuất chinh lập công. Vừa nãy có uống chút rượu, tiểu nhân dắt hắn đi dạo.”
Lệnh Bạc Chu cười lạnh, giọng đầy bất mãn: “Ngươi dẫn biểu đệ gì chứ? Xuất chinh là chuyện đùa sao, còn có tâm trạng đi kết thân kéo họ?”
“Chuyện này…” Sơn Hành cười híp mắt: “Chứ chẳng phải Trần đại nhân cũng đưa người thân vào sao? Vương gia, vậy đâu có công bằng?”
Hắn nói chuyện không cần ám chỉ gì, mà câu nào câu nấy đều đ.â.m vào lòng người.
Biểu đệ hắn cũng mang vẻ mặt thâm sâu khó đoán, hình như hiểu được điều gì, lại như chưa rõ ràng.
Bởi cảnh tượng trước mắt, rất giống việc vương gia đang vụng trộm nói chuyện với một tiểu lang quân xinh đẹp ai biết thì biết, kiểu quyền quý nhìn trúng tiểu quan, cưỡng ép kéo người ta nói chuyện, nói không được thì ép, nói được thì được đằng chân lân đằng đầu, nếu có thể thì… ắt đã sớm “ăn” luôn rồi.
Nhưng… theo lời biểu ca Sơn Hành kể, vương gia và vương phi rất ân ái cơ mà?
Sao mới tiễn vương phi đi, đã nửa đêm lén lút gặp tiểu lang quân rồi?
Biểu đệ của Sơn Hành đầy mặt suy tư.
Mạnh Hoan cúi đầu, đúng là xấu hổ đến chết.
Lệnh Bạc Chu bực bội đến cực điểm: “Sơn Hành, cút ngay cho bản vương!”
“Vậy tiểu nhân xin cút.” Sơn Hành kéo biểu đệ đi, không quên ngoái đầu lại cà khịa: “Vương gia cứ tiếp tục việc của mình, cứ coi như tiểu nhân chưa từng đến.”
“…”
Hai người hấp tấp rời đi.
Mạnh Hoan cúi gằm mặt, chẳng còn tâm trạng nào: “Vương gia, tiểu nhân cũng xin phép lui.”
Mạnh Hoan ỉu xìu: “Tiểu nhân phải về lấy nước, giặt đồ, nấu cơm, ngủ một giấc, vương gia bảo trọng.”
Nói xong, cậu phủi m.ô.n.g một mạch chạy vèo ra khỏi rừng cây nhỏ.
Lệnh Bạc Chu đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng lưng Mạnh Hoan chạy xa. Thật đúng là chẳng có chút lưu luyến nào, chạy như bay, khiến hắn cứ lưu luyến mà nhìn theo, cả khung cảnh thoáng mang chút thê lương.
Hắn lại mím môi, hơi nhíu mày, nhưng dường như cũng chẳng có gì để nói, đành ra hiệu cho tiểu thái giám bên cạnh: “Lần sau chặn người ngay từ ngoài cửa.”
Tiểu thái giám bị vạ lây: “...Tuân lệnh.”
Mạnh Hoan trở về viện, mọi người xung quanh đều đã ngủ, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió.
Cậu mở chăn chui vào, trong lồng n.g.ự.c bồng bềnh cảm xúc, tâm trạng dường như rất tốt.
Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ tức tối của Lệnh Bạc Chu là đã thấy vui trong lòng rồi.