Sáng sớm hôm sau, tin tức trong vương phủ truyền ra, hai ngày nữa sẽ chính thức xuất chinh, trước tiên đến doanh trại luyện binh ngoại thành Kinh Kỳ tập hợp, sau khi Lệnh Bạc Chu điểm binh sẽ khởi hành đi Liêu Đông.
Trong ngày hôm đó, toàn bộ hạ nhân theo quân trong vương phủ đều được miễn trừ công việc, để ở nhà nghỉ ngơi, dành thời gian bên vợ con.
Lệnh Bạc Chu còn mở tiệc tiễn chân những người sắp xuất chinh. Tuy nhiên vì tình hình chiến sự căng thẳng nên không tổ chức linh đình, không có âm nhạc hay tiệc rượu xa hoa, chỉ có vài món ăn nóng hổi để khích lệ tinh thần trước giờ lên đường.
Yến tiệc được tổ chức ở tiền viện. Mạnh Hoan biết những người sẽ theo quân không nhận ra mình, nhưng không rõ đám hạ nhân thì sao, nên không tham dự, lặng lẽ ở sân viện nấu ăn một mình.
Trần An không có con, sắp ra trận, thê tử ông đã về nhà chăm sóc mẹ già nên viện cũng trống vắng.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, là một thiếu niên khá tuấn tú, mặc áo bông thường, thò đầu vào như đang tìm ai.
Vừa nhìn thấy Mạnh Hoan, y lập tức cười: “Là ngươi à!”
“...” Mạnh Hoan lập tức nhận ra, đây chính là người đêm đó bắt gặp mình với Lệnh Bạc Chu.
Cậu dừng tay, giả vờ hỏi: “Ngươi là...?”
“Ta là biểu đệ của Sơn Hành, đêm đó chúng ta gặp rồi đó, ta tên là Chúc Đông.” Tính cách của y dường như rất cởi mở, có phần nghịch ngợm giống Sơn Hành, “Ngươi cũng theo quân đúng không? Sao không ra dự tiệc?”
Mạnh Hoan lắc đầu: “Bỏ đi, ta không thích lắm.”
Chúc Đông: “Ngươi chắc là người hay ngại ngùng nhỉ?”
“...” Mạnh Hoan ngẩng mặt nhìn y.
Chúc Đông nói tiếp: “Ta nghe ngóng rồi, trong đám người chúng ta, chỉ có ta với ngươi là còn trẻ, chưa trưởng thành, lần này đi chắc chắn sẽ thành huynh đệ tốt, nên ta đến làm quen trước.”
Tính cách y đúng là rất dễ mến, Mạnh Hoan tò mò ngẩng lên: “Được, vậy dọc đường nhờ ngươi chiếu cố.”
Cậu cũng không nhớ cái tên này trong nguyên tác, chắc là một nhân vật làm nền mà thôi, nhưng thật ra Mạnh Hoan rất thích người có tính cách tốt.
Chúc Đông cười tít cả mắt: “Lúc đó ta sẽ che chở ngươi. Ta không giống cái tên vô dụng chỉ biết làm thơ như biểu ca ta đâu, ta biết binh pháp, lần này ra trận là để lập công đấy. Ngươi theo ta đảm bảo sẽ nổi danh.”
Y nhìn quanh rồi nói: “Đừng nấu ăn ở đây nữa.”
Lại mở nắp nồi ra: “Vẫn là cháo loãng à.”
“...”
Mạnh Hoan cũng cảm thấy buồn cười.
Lẽ nào ta không biết mình mới là nam chính xuyên sách à?
Nhưng cậu cũng không vạch trần, chỉ cười hí hửng mà thêm củi vào bếp.
Chúc Đông nói vài câu rồi đứng dậy: “Vậy ta đi nhé, ngày mai gặp! Có chuyện gì thì giúp nhau.”
Mạnh Hoan gật đầu: “Ừm ừm.”
Chúc Đông bước ra khỏi ngưỡng cửa, nhanh chóng rời đi.
Mạnh Hoan vốn lo lắng chuyến đi này sẽ buồn chán, giờ gặp được người cùng tuổi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều. Cậu đi tới bên bếp, lật tìm thấy ít nội tạng dê tươi, liền rửa sạch rồi quay ra tìm gia vị.
Cửa lại vang lên tiếng động.
Mạnh Hoan tưởng Chúc Đông quay lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một thân ảnh mặc áo bào hoa lệ, giày trắng như tuyết, vốn nên chỉ bước trên bậc đá ngọc, giờ lại bị bùn đất bám vào mép. Áo choàng đỏ thẫm vương phủ lướt qua cửa viện đơn sơ nghèo nàn, rực rỡ như lửa, tương phản hoàn toàn với cảnh vật mộc mạc xung quanh.
Mạnh Hoan sững sờ.
Hắn đặt kiếm xuống, bước ra ngoài. Lệnh Bạc Chu xua tay đuổi thái giám, nói: “Mau về nghỉ, sáng sớm mai quay lại, đừng để ai biết bản vương đang ở viện của Trần An, cứ nói bản vương say rượu, về tẩm điện nghỉ rồi.”
Lệnh Bạc Chu cài then cửa gỗ lại, quay đầu, ánh mắt chạm vào Mạnh Hoan đang kinh ngạc.
Trong viện giờ chỉ còn hai người.
Mạnh Hoan theo phản xạ: “Tham kiếm…”
“Không cần đa lễ.” Lệnh Bạc Chu cúi đầu chỉnh tay áo, bước đến gần: “Không có ai khác, chỉ có phu thê chúng ta thôi.”
“...” Mạnh Hoan cảm thấy hắn đang có ý gì đó, như đang trách cậu đêm ấy vừa trêu tức hắn rồi quay đầu bỏ chạy.
Mạnh Hoan bật cười, ngượng ngùng dựa vào lòng hắn, mũi khẽ động, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: “Phu quân uống rượu rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Biên cương chiến sự gấp gáp, trong lòng phiền muộn.” Lệnh Bạc Chu nói: “nghĩ đến tướng sĩ sắp sinh tử nơi sa trường, dâng lên chút hào khí nên uống hơi nhiều.”
Mạnh Hoan gật đầu: “Vâng.”
Lệnh Bạc Chu đưa tay, lòng bàn tay mạnh mẽ siết lấy eo thon của cậu, không nói thêm nhiều, cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn mang theo vị rượu cay nồng: “Một mình trong viện, em có cô đơn không?”
Hắn hôn lên mặt, lên tai, lên môi cậu.
Mạnh Hoan mắt sáng rỡ: “Có phu quân đến thăm ta còn gì?”
Trong mắt Lệnh Bạc Chu không có ý cười, chỉ khẽ cong môi: “Vậy nếu ta không đến thì sao?”
Dường như hắn cảm thấy, mấy hôm nay để Mạnh Hoan ở đây, đã là khiến cậu chịu thiệt.
Mạnh Hoan lại chẳng để tâm: “Thì ta tự ăn cơm thôi.”
Team Hạt Tiêu
Lệnh Bạc Chu nhéo mặt cậu, ánh mắt như sương mù đầy thương xót. Hắn hơi ngà ngà, cả người mang theo hàn khí của rượu, giọng trầm thấp: “Hoan Hoan đã ăn chưa?”
Mạnh Hoan: “Vẫn chưa, nhưng sắp nấu xong rồi.”
“Thế à?” Lệnh Bạc Chu liếc nhìn viện nhỏ đơn sơ, giọng trầm xuống một lát.
Sau đó, hắn vén tay áo rộng của vương phủ lên, đi đến lò bếp, mở nắp nồi ra, bên trong là cháo sơn dược đang sôi lục bục.
Quay đầu lại, thấy trên đĩa là lòng dê đã rửa sạch cùng mấy loại gia vị.
“Chắc em đói lắm rồi nhỉ?” Hắn khẽ hỏi.
Mạnh Hoan: “Cũng hơi đói thật.”
Lệnh Bạc Chu ngắt lời cậu, giọng kiên quyết: “Vậy Hoan Hoan ngồi nghỉ đi, ăn chút trái cây, phu quân sẽ nấu cơm cho em.”
“……?????”
Mạnh Hoan nhìn bộ vương phục lộng lẫy, đôi tay trắng thon dài quen viết tấu chương chứ chưa từng động vào bếp núc, khí chất đoan chính như ngọc, hiển nhiên là người sinh ra đã được người khác hầu hạ, vậy mà giờ lại nói muốn nấu cơm?
Mạnh Hoan kinh ngạc: “Phu quân biết nấu sao?”
Lệnh Bạc Chu trầm giọng: “Hồi ở Cô Châu ta từng vào núi săn bắn, khi đó để hạ nhân dựng bếp nấu lẩu, thịt dê hầm củ cải, thịt nướng, nên ta cũng biết chút ít.”
Nhưng đó là lúc hào khí tuổi trẻ chứ không phải thứ cơm nước lặt vặt trong bếp!
Mạnh Hoan nghĩ thầm, lại không biết nên ngăn thế nào, đành nhìn Lệnh Bạc Chu mang khí chất cao quý đi vào bếp, ánh mắt trầm tĩnh, tìm được gạo dầu rồi bắt đầu nấu.
Mùi thịt xào dần lan ra, khói bếp mờ mịt, bóng dáng đoan chính trong bộ vương phục đỏ thẫm ẩn hiện giữa làn khói.
“...”
Mạnh Hoan ngồi ở bàn đá, rửa một rổ mận, từng quả một, cho vào miệng, vị chua ngọt thanh mát.
Mùi thịt xào càng lúc càng đậm đà. Còn Lệnh Bạc Chu mặc vương phục đỏ thẫm đứng trước bếp lò, lông mày đen rậm, mắt nhìn xuống, không còn thân phận cao quý hay địa vị, chỉ còn lại dáng vẻ một người chồng bình thường, đang toàn tâm nấu cho vợ một bữa cơm nóng hổi.
Mạnh Hoan chống cằm, ánh mắt dịu dàng.
Từ trước đến giờ, cậu luôn là người thiếu cảm giác an toàn. Điều cậu mơ ước nhất trong tình yêu không phải vẻ ngoài hay khả năng trên giường, mà là có một người đàn ông thật lòng đối xử tốt với cậu, không cần hoàn hảo, chỉ cần coi cậu là trẻ nhỏ, chăm sóc thật tốt, cho cậu một mái nhà ấm áp.
Mạnh Hoan từ nhỏ đã không có gia đình nên khao khát ấy vô cùng mãnh liệt.
Ban đầu, cậu thực sự không thích kiểu người như Lệnh Bạc Chu, khoảng cách thân phận quá xa, hắn sẽ không bao giờ hạ mình, càng không thể cho cậu thứ bao dung và tình yêu lý tưởng.
Nhưng...
Mạnh Hoan lấy thêm quả mận, cắn một miếng. Vị có chút chua, nhưng ăn lại thấy rất ngọt.
Cậu nhận ra, nhận định trước kia của mình không hoàn toàn đúng.
Không bao lâu sau, Lệnh Bạc Chu bưng ra một đĩa lòng dê xào, một đĩa thịt dê, còn có một bát canh rau chân vịt. Trong bộ vương phục rườm rà, hắn vẫn đoan trang bước đến trước mặt Mạnh Hoan, lần lượt đặt từng món xuống.
Ngón tay thon dài lộ ra từ tay áo thêu họa tiết, cúi người, múc một bát cơm trắng.
Đặt lên bàn, giọng mang hơi men, trầm ổn mà quyến rũ: