Mấy ngày nay Mạnh Hoan vẫn hồi tưởng cảm giác được hắn hôn trước kia, trong ký ức là nóng bỏng và dễ chịu, nhưng bây giờ thật sự được hôn lại, Mạnh Hoan mới nhận ra ký ức của mình chưa đủ chân thực.
Mạnh Hoan nghiến răng, thì thầm bên tai hắn: “Sao… còn dễ chịu hơn trước nữa?”
Lệnh Bạc Chu tựa trán vào cậu, hơi thở khàn khàn chứa đầy ý cười, hôn lên má cậu: “Không phải, là Hoan Hoan quá nhớ phu quân rồi.”
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Ngọn đèn mờ trong phòng chỉ sáng một lát, Mạnh Hoan liền tắt, nghĩ rằng nên tiết kiệm dầu một chút.
Trong bóng tối, ánh sáng của những ngôi sao từ cửa sổ chiếu xuống, bên ngoài vang lên tiếng ve kêu mùa hè.
Trước đây, khi ở trong cung của Lệnh Bạc Chu, mỗi lần làm chuyện riêng tư, nếu có tiếng động, hạ nhân cũng không dám nói gì, họ chỉ im lặng, giữ tâm trạng kín đáo. Nhưng trong khuôn viên của Trần An thì khác, mọi người đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu lại gặp, có nhiều người hay nói chuyện râm ran.
Mạnh Hoan cố gắng không phát ra tiếng động, cắn chặt môi.
Đêm nay hình như dài hơn bất cứ lúc nào.
……
……
……
Mạnh Hoan được Lệnh Bạc Chu bế dậy, dùng nước ấm rửa sạch thân thể.
Đêm đã khuya, Lệnh Bạc Chu ôm cậu ngồi trong sân, dường như cả hai đều không muốn ngủ, cũng không muốn rời đi.
“Có thể quay về rồi.” Mạnh Hoan nói.
Lệnh Bạc Chu xoa đầu cậu: “Không vội.”
“Sao chàng dính người quá vậy?” Mạnh Hoan cũng nhỏ giọng nũng nịu: “giờ quay về vẫn còn ngủ được mấy canh giờ mà, sáng mai còn phải rời thành ra thao trường nữa mà?”
“Chê ta dính người à?” Lệnh Bạc Chu hôn mí mắt cậu: “Mai ta sẽ dặn Trần An, để em ngồi trong xe ngựa, đừng đi bộ với mọi người, sợ em đi lại không tiện.”
Lệnh Bạc Chu nhéo mặt cậu, giọng trầm thấp: “Hửm?”
Mạnh Hoan hôn lên má hắn, bản thân cũng không nhận ra giọng mình mềm đến vậy: “Phu quân lợi hại quá.”
“…"
Một khoảng lặng ngắn, như thể hắn chưa phản ứng kịp.
Hàm dưới của cậu bị nhéo nhẹ, Lệnh Bạc Chu nhướng mày: “Lợi hại? Là cái ý ta nghĩ đúng không?”
Mạnh Hoan không nhịn được cười, lộ ra hàm răng trắng muốt, cực kỳ đáng yêu: “Ừm, ý là… ngủ cùng phu quân rất thoải mái.”
“…"
Trong bóng tối, Lệnh Bạc Chu khẽ nghiến răng, vẻ như buồn cười lắm.
Những lời này, lúc ở trên giường hắn mong cậu nói thì cậu lại không chịu, giờ thì cứ thủ thỉ không ngừng.
Lệnh Bạc Chu bất lực, thật sự cảm thấy tim mình từng mảnh bị cậu giữ chặt: “Hoan Hoan theo quân sau này phải ngoan, biết chứ? Quân lệnh như núi, phu quân sẽ không chăm sóc em được, phải nghe lời Trần An, không gây chuyện, hắn sẽ không để em bị bắt nạt đâu.”
“Ừm ừm.”
“Phải ngoan ngoãn, nhớ chưa?”
Cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó.
Mạnh Hoan cảm thấy hắn giống ông bố già lo cho con đi học đại học.
Gật đầu: “Biết rồi mà.”
“Vi phu rất lo cho em, nhưng đến lúc đó vi phu bận quân chính…”
Lệnh Bạc Chu nhíu mày, còn định nói tiếp, Mạnh Hoan ngắt lời: “Được rồi được rồi, phu quân mau đi đi, ta nhất định sẽ ngoan mà, không khiến chàng phải lo đâu.”
Không khí mờ nhòe, như có thứ tình cảm quyến luyến khó dứt.
Lệnh Bạc Chu đứng một lúc, mày nhíu chặt: “Vi phu đi đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đi nhanh đi nhanh đi!”
Mạnh Hoan nhìn hắn rất lâu, cuối cùng Lệnh Bạc Chu cũng rời khỏi, thái giám đứng đợi ở gần đó, tắt đèn lồng, dẫn hắn về tẩm điện ở tiền viện.
Xe ngựa dừng trước vương phủ, người ra vào nườm nượp, nghe nói Nhiếp chính vương sắp xuất chinh, bên ngoài vương phủ tụ tập nhiều dân chúng đến tiễn, không khí rất náo nhiệt.
Mạnh Hoan ôm tay nải, còn đang không biết đi thế nào thì Trần An tới: “Hiền điệt, lát nữa ngồi xe ngựa với ta.”
Hiển nhiên là do Lệnh Bạc Chu sắp xếp.
Mạnh Hoan lên xe.
Cậu vừa ngồi yên, bên tai liền vang lên một giọng nói: “Sao ngươi được ngồi xe mà ta phải đi bộ?”
“….” Mạnh Hoan quay đầu, thấy Chúc Đông.
Chỉ đành tìm cái cớ: “Mấy hôm nay ngủ không ngon, cảm lạnh rồi.”
“Ồ!” Chúc Đông đi bên cạnh xe cậu: “Chúng ta đi suốt đến doanh trại, chắc đến nơi cũng là chiều rồi, đúng lúc nghỉ ngơi, đến lúc đó chúng ta ngủ cùng nhau nhé?”
Mạnh Hoan: “Hả?”
“Sao ngươi nhìn ta kiểu đó?” Chúc Đông nói: “Quân doanh thì toàn giường tập thể, một lều ngủ nhiều người, chẳng lẽ ngươi muốn ngủ với người lạ à? Ta thì không, hai chúng ta ngủ cùng còn có thể chăm sóc nhau.”
Mạnh Hoan gật đầu: “Cũng được.”
Chúc Đông tò mò: “Ngươi biết làm gì?”
Mạnh Hoan nói: “Ta biết vẽ tranh.”
“Ta thì biết binh pháp.” Chúc Đông nói: “Sau này ta nhất định sẽ trở thành mưu sĩ đắc lực nhất bên cạnh vương gia.”
Mạnh Hoan cảm thấy y nói chuyện cũng thú vị, liền nghe theo. Chúc Đông suốt dọc đường thỉnh thoảng vén rèm xe, chạy lại nói chuyện với cậu.
Mạnh Hoan vốn có chút lo lắng, nhưng nói chuyện với y lại thấy dễ chịu hẳn.
Trời dần nóng lên, đến trạm nghỉ ngoài thành, xe ngựa dừng lại, vương gia phải vào đình nghỉ ngơi.
Đám mưu sĩ như họ thì tìm gốc cây mát mà chờ, hai người ngồi uống trà, phía sau có tùy tùng phe phẩy quạt.
Chúc Đông ngồi xổm cạnh Mạnh Hoan: “Ngươi biết người kia không? Trấn Quan hầu đó trước kia không hợp chính kiến với vương gia, nhưng bây giờ lại thân thiết như huynh đệ vậy.”
Mạnh Hoan bật cười.
Với cậu, nói chuyện với người thẳng thắn như vậy thật sự rất dễ chịu.
“Vương gia lần này xuất chinh, nhiều người không thuộc vương phủ, chắc chắn có người âm thầm làm trò.” Chúc Đông nói: “Trấn Quan hầu này là một trong số đó.”
Mạnh Hoan gật đầu như lĩnh hội được bài học.
Thời gian nghỉ không lâu, phải tiếp tục lên đường.
“Vương gia, mời.”
“Mời.”
Khách sáo đôi câu, Lệnh Bạc Chu bước ra khỏi đình nghỉ, tùy tùng đỡ hắn lên xe, ánh mắt vô tình đảo qua đám người một lượt.
Người đứng, người ngồi, ăn uống, trò chuyện, phân bố rải rác, tư thế đều rất đoan chính.
Chỉ có hai thiếu niên nép dưới gốc cây, không biết đang nói gì mà vô cùng vui vẻ, Mạnh Hoan không nhịn được bật cười, để lộ hàm răng trắng tinh.
Dường như nói chuyện rất hợp.
“…”
Team Hạt Tiêu
Lệnh Bạc Chu thu hồi ánh nhìn, không để lộ gì.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, có thứ gì đó đang bị đè nén.
“Vương gia.”
Sơn Hành bên cạnh vừa mở miệng, liền bị hắn liếc ngang một cái, không kịp đề phòng.