Phía trước cậu, Lệnh Bạc Chu ngồi trên chiếc ghế, chống một tay lên trán, đôi mắt hẹp dài rơi xuống nhìn cậu, hơi thở mang theo hương rượu nhàn nhạt.
Hắn cứ thế ngồi nhìn Mạnh Hoan ăn cơm, ánh mắt dịu dàng đến mức như muốn nhấn chìm người ta.
“……” Bị ánh mắt ấy bao phủ, Mạnh Hoan có phần ngượng ngùng, lùa cơm bằng đũa một cách chậm rãi, khẽ hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”
Lệnh Bạc Chu giọng điệu nhàn nhạt: “Yến tiệc không thấy em, đoán em một mình ở viện sau, sợ em cô đơn nên đến.”
Phủ trước thì tiệc rượu tưng bừng, thức ăn đưa lên không ngớt, nghĩ đến Mạnh Hoan chỉ có thể lẻ loi một mình ở hậu viện, Lệnh Bạc Chu cũng không biết tại sao, còn khó chịu hơn cả lúc đêm khuya nổi dục vọng, liền chào qua Trần An rồi đến đây.
Mạnh Hoan cúi đầu ăn cơm.
Lận Bạc Chu cúi mắt nhìn cậu ăn, lát sau hỏi: “Hành lý mang theo quân đội em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.”
Lệnh Bạc Chu đi vào phòng ngủ của Mạnh Hoan, mở gói hành lý mà cậu đã buộc sẵn ra kiểm tra. Bên trong là dụng cụ vẽ và giấy, vài bộ y phục, áo bông dày hơn thì đã dặn Trần An đến lúc đó chuyển lên xe hành lý, còn gói này thì cậu tự mang.
Bài trí trong phòng cũng đơn sơ mộc mạc.
Lệnh Bạc Chu đứng nhìn một lúc rồi kéo cổ tay Mạnh Hoan, ôm cậu vào lòng: “Gần đây có mệt không?”
“Không mệt, ta không phải là cành vàng lá ngọc.” Mạnh Hoan sợ hắn lo Lệnhg: “Ta ở viện của Trần thúc cũng quen rồi.”
Lệnh Bạc Chu hơi cau mày, ánh mắt dưới hàng mi khẽ d.a.o động. Mạnh Hoan vốn quen sống đơn giản, trước khi xuyên sách cậu là người bình thường, trong sách này cũng xuất thân từ một gia đình quan nhỏ, không giống Lệnh Bạc Chu sinh ra đã là hoàng thân quốc thích, quen với xa hoa lụa là, cứ tưởng Mạnh Hoan sẽ không quen.
Mạnh Hoan đưa tay lên chạm vào mặt hắn: “Phu quân uống say có khó chịu lắm không?”
Lệnh Bạc Chu: “Không.”
Mạnh Hoan vẫn kiên trì nói: “Nhưng mà chẳng phải phu quân thấy ta rồi sao? Vậy về nghỉ đi, không cần ở lại đây đâu.”
Cậu nghĩ Lệnh Bạc Chu không quen, có thể quay về…
Nhưng lại nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
“Em nỡ để vi phu về à?” Lệnh Bạc Chu cúi đầu, đôi mắt đen nhìn vào mắt cậu: “Ngày mai xuất chinh rồi, đến quân doanh gặp nhau càng khó hơn, đêm nay là đêm tốt cuối cùng, cứ thế để vi phu đi sao?”
Giọng hắn mang chút men say, dịu dàng vô cùng, như có hàm ý gì đó.
“A.”
Mạnh Hoan dường như hiểu ra điều gì.
Cậu thử hỏi: “Tối nay Trần thúc có về không?”
“Vi phu đã bảo ông ta đừng về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mạnh Hoan hiểu, nói: “Ta đi tắm đã.”
Nói xong liền chạy ra sân, đến bên giếng kéo nước.
Lệnh Bạc Chu đứng tại chỗ nhìn một lúc, khóe môi vô thức nhếch lên cười, bước đến giúp cậu kéo gàu nước. Trong phòng có lát đá, có thể tắm ngay trong đó, Mạnh Hoan sau khi đóng cửa liền lấy khăn sạch: “Trời nóng, trên người có mồ hôi, để ta lau mồ hôi trước.”
Lệnh Bạc Chu ngồi bên giường, thấy Mạnh Hoan cởi chiếc áo dài bằng vải bông, lộ ra làn da trắng ngần nơi cổ, xương bả vai gầy gò đẹp đẽ, bên dưới n.g.ự.c là đường eo lõm xuống, da cậu trắng đến mức trong căn phòng tối này như phát sáng, đẹp đến mức không hợp cảnh vật.
Mạnh Hoan chỉ lau người sơ qua, đến lúc chuẩn bị cởi bên dưới thì không hiểu sao quay lại nhìn Lệnh Bạc Chu một cái.
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu dừng lại nơi eo cậu, nặng nề, như ngọn lửa lướt qua, hắn chống cằm nhìn: “Sao thế?”
Mạnh Hoan nhỏ giọng nói: “…Mấy hôm không ngủ cùng, thấy hơi ngại.”
Khóe môi Lệnh Bạc Chu không nhịn được mà cong lên.
Đáng yêu quá chừng.
Hắn rời giường, bước đến gần, ánh mắt rơi xuống: “Ngại đến mức không tắm được sao?”
Mạnh Hoan cũng không nói rõ được cảm giác ấy, quá thân thiết với Lệnh Bạc Chu, ban ngày đối mặt trực diện lại thấy xấu hổ. Dạo gần đây không gặp nhau mấy, ít tiếp xúc, giờ tự nhiên lại gần gũi, cần chút dũng khí.
Mạnh Hoan cau mày, không hiểu sao mình lại thấy thế.
Lệnh Bạc Chu mỉm cười, tay đặt lên eo cậu: “Không sao, ngủ một đêm lại quen thôi.”
Nói rồi, những ngón tay dài liền lướt đến, nhéo nhéo má cậu.
Mạnh Hoan bị hắn nhéo khẽ kêu một tiếng, giống hệt lúc mới ngủ cùng hắn, xấu hổ đến mức cắn môi, vùi đầu vào lòng hắn, giấu mặt đi. Cậu co người lại như một quả cầu nhỏ, để lộ ra đôi tai trắng mịn.
Lệnh Bạc Chu giúp cậu lau người.
Sau đó, bế Mạnh Hoan lên giường đã trải chiếu mát.
Trong phòng, ánh sáng dần tối lại, ánh hoàng hôn nghiêng chiếu vào nhà, phủ lên mọi thứ một màu u ám dịu nhẹ.
Đầu giường đặt một ngọn đèn lờ mờ, ánh sáng chập chờn.
Mạnh Hoan bị hắn hôn đến mức thở không nổi, mặt đỏ bừng, ngạc nhiên nhìn hắn: “Phu quân.”
Team Hạt Tiêu
“Hửm?” Lệnh Bạc Chu giọng trầm thấp.
Mạnh Hoan: “Trước kia chúng ta cũng thân mật vậy sao?”
Tai Mạnh Hoan đỏ đến mức không tưởng, đường nét nơi vai cổ căng ra, eo gần như cong thành một cây cung đẹp đẽ, cả người rúc vào lòng Lệnh Bạc Chu. Cậu cứ thế ôm lấy hắn, giấu mặt đi.
Cậu rất thích được Lệnh Bạc Chu hôn, cũng thích hắn dịu dàng vuốt ve mình, đó là điều chỉ những người yêu nhau thân mật nhất mới làm, khiến cậu cảm nhận được tình yêu sâu sắc của hắn.