"Dạo này không phải mấy nghề như blogger kiếm được rất nhiều tiền sao? Tôi cũng muốn thử xem mình có thể trở thành blogger hay không."
Kỷ Hòa gõ một dòng:
"Cô định làm về lĩnh vực nào?"
Dã Tiểu Dã im lặng vài giây, rồi nhắn lại:
"Làm blogger ẩm thực đi! Tôi chẳng có sở trường gì đặc biệt, cũng không biết xem bói như chị, nên chỉ có thể... ăn thôi."
"Nhưng mà muốn trở thành blogger ẩm thực thì cũng phải đầu tư rất nhiều. Tôi không muốn bỏ công bỏ sức rồi cuối cùng mất trắng. Chị Kỷ Hòa, chị có thể xem giúp tôi được không? Tôi có thể phát triển trong lĩnh vực này không? Sau này có kiếm được tiền không?"
Chuyện này cũng bình thường.
Không ít người trước khi làm ăn lớn đều muốn xem quẻ để yên tâm hơn.
Kỷ Hòa bấm đốt ngón tay tính toán.
Không cần biết Dã Tiểu Dã có thể nổi tiếng hay không, nhưng trước mắt cô ấy sắp gặp một kiếp nạn.
Cô hơi cau mày, rồi gõ một dòng:
"Ngày mai cô định ghé quán trà sữa đúng không?"
Dã Tiểu Dã lập tức phản hồi:
"Đúng vậy! Tôi đang định làm một video với chủ đề 'Quán trà sữa phù hợp với học sinh nghèo'. Chọn mấy quán giá bình dân thì dễ tiếp cận khán giả hơn! Chị Kỷ Hòa, chị thấy có được không?"
Cô ấy đang hào hứng trình bày thì Kỷ Hòa thẳng thừng ngắt lời:
"Tốt nhất là cô đừng đi vào ngày mai."
Dã Tiểu Dã: "?"
"Là do tôi chọn chủ đề không hay à? Chắc là tôi không có tư chất để làm blogger ẩm thực rồi..."
Giọng điệu cô ấy dần trùng xuống, rõ ràng có chút hụt hẫng.
"Thật ra gia đình và bạn bè tôi đều khuyên tôi từ bỏ. Bọn họ nói suy nghĩ muốn trở thành blogger của tôi đúng là viển vông. Trên mạng có biết bao nhiêu người, có mấy ai thật sự kiếm được tiền?"
"Tôi cũng đang suy nghĩ có nên tiếp tục hay không... Giờ ngay cả chị cũng nói vậy, có lẽ tôi nên từ bỏ sớm thì hơn..."
Kỷ Hòa lắc đầu:
"Không phải vì lý do đó, mà là do cô chọn nhầm quán trà sữa."
Dã Tiểu Dã ngớ người:
"Hả? Sao lại vậy?"
Cô ấy khá khỏe mạnh, chưa từng bị dị ứng hay ngộ độc thực phẩm. Sao lại nghiêm trọng đến mức phải kiêng một quán trà sữa chứ?
Kỷ Hòa gõ một dòng chậm rãi:
"Trong danh sách quán cô định đi ngày mai có quán Cầu Vồng Ngôi Sao đúng không? Nếu cô uống trà sữa ở đó, hôm sau cô sẽ bị nôn mửa, tiêu chảy, phải nhập viện truyền dịch, còn gặp rất nhiều phiền phức."
Dã Tiểu Dã trợn mắt:
"Thật hay giả vậy?"
"Thật. Bởi vì bọn họ dùng sữa hết hạn."
"Cái này… sao có thể chứ?"
Dã Tiểu Dã theo phản xạ lùi lại một bước, ánh mắt đầy kinh ngạc. Cô gần như không tin nổi những gì mình vừa nghe, vội vàng phản bác:
"Không có đâu, không thể nào!"
Cầu Vồng Ngôi Sao là một tiệm trà sữa nổi tiếng bậc nhất ở thành phố S. Họ gây dựng danh tiếng bằng nguyên liệu tươi ngon, quy trình pha chế công khai, minh bạch.
Toàn bộ khu vực pha chế đều có tấm kính trong suốt để khách hàng tận mắt chứng kiến từng bước làm trà.
Thế mà bây giờ, Kỷ Hòa lại nói bọn họ sử dụng sữa hết hạn?
Nếu người của tiệm trà sữa Cầu Vồng Ngôi Sao nghe thấy lời này, chắc chắn họ sẽ lập tức gửi đơn kiện mất!
Kỷ Hòa thản nhiên đáp:
"Đây là kết quả tôi tính được. Nếu không tin, cô có thể tự mình tìm hiểu xem sao."
Dã Tiểu Dã há hốc miệng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Không thể nào?
Hay là… thật sự có vấn đề?
Kỷ Hòa nhìn cô một lát, rồi đột nhiên nói thêm:
"Ngoài ra, tôi khuyên cô có thể thử theo đuổi con đường blogger ẩm thực. Nhưng nhớ cẩn thận một chút. Sau khi lượng người theo dõi cô đạt đến một trăm nghìn, cô sẽ gặp một kiếp nạn khác."
"???"
Dã Tiểu Dã cảm thấy như sắp suy sụp.
Cô chỉ muốn làm blogger ẩm thực thôi mà, sao nghe như sắp phải vượt qua núi đao biển lửa vậy?
Nhưng mà… một trăm nghìn người theo dõi á?
Cô có thể có nhiều fan vậy sao?
Chuyện này có nghĩa là trong tương lai, cô sẽ thật sự trở thành một blogger ẩm thực nổi tiếng?
"Yên tâm, kiếp nạn lần này cũng không quá lớn. Chỉ cần cô cẩn thận một chút là được. Tốt nhất là mang theo ít nước ớt bên người."
Dã Tiểu Dã lập tức gật đầu:
"Được, được!"
Trong lòng cô nhanh chóng ghi nhớ tất cả những lời Kỷ Hòa dặn dò, đồng thời cũng âm thầm thấy lo lắng.
Nếu tiệm trà sữa Cầu Vồng Ngôi Sao thật sự sử dụng sữa hết hạn… vậy thì chắc chắn sẽ có một cơn bão lớn sắp ập đến!
…
Người thứ hai nhắn tin riêng cho cô có ID là "Cuộc đời như một vở kịch".
Kỷ Hòa bấm yêu cầu gọi video, đối phương rất nhanh đã chấp nhận cuộc gọi.
Trên màn hình hiện ra khuôn mặt của một người đàn ông trung niên. Ông ta trông khá mệt mỏi, hốc mắt thâm quầng, vẻ mặt căng thẳng.
Vừa thấy cô, ông ta lập tức nói ngay:
"Đại sư Kỷ, tôi muốn nhờ cô tính xem… bố tôi còn có thể sống được bao lâu?"
Ông ta nói xong, dừng lại một chút, rồi thở dài:
"Bố tôi bị ung thư, hiện giờ đang nằm trên giường bệnh, phải hóa trị."
"Thật ra ông ấy không muốn tiếp tục điều trị. Ông nói hóa trị quá đắt, không muốn làm khổ gia đình, muốn về nhà chờ chết."
"Nhưng tôi là con trai ông ấy, tôi còn có tiền… sao tôi có thể nhìn bố mình chết mà không làm gì chứ?"
Giọng ông ta nghẹn lại một chút.
"Tôi không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, tôi chỉ muốn biết bố tôi có thể sống được bao lâu… Ít nhất tôi cũng có thể chuẩn bị tâm lý."
Ung thư.
Ai nghe đến căn bệnh này cũng biết chẳng khác nào chờ chết.
Dù có cố gắng giãy giụa thế nào, kết cục cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu.
Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào màn hình, bấm đốt ngón tay tính toán.
Chỉ vài giây sau, cô hơi nhíu mày, biểu cảm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên thấy vậy, lập tức căng thẳng:
"Đại sư Kỷ, có chuyện gì sao?"
Có khi nào… không chỉ bố ông ấy, mà ngay cả chính ông cũng gặp chuyện?
Ông ta vô thức nghĩ đến mấy tình tiết "cẩu huyết" trên phim: Một ngày nọ đi khám bệnh, bất ngờ phát hiện mình cũng mắc ung thư?
Trong lúc ông ta còn đang tưởng tượng viễn cảnh bi kịch, Kỷ Hòa chậm rãi nói:
"Trước khi nói cho chú biết bố chú còn sống được bao lâu, tôi nghĩ có một chuyện chú cần phải biết trước."
"Chuyện gì?"
Giọng ông ta trầm xuống.
Chẳng lẽ… thật sự có chuyện xấu?
Kỷ Hòa dừng một chút, rồi thản nhiên nói:
"Người đàn ông hiện đang nằm trên giường bệnh… không phải bố ruột của chú."
"..."
"Cái gì??"
Cuộc đời như một vở kịch sững sờ.
Nếu là người khác nói ra câu này, chắc chắn ông ta sẽ nghĩ đối phương đang nói nhảm.
Nhưng đây là Kỷ Hòa.
Ông ta đã theo dõi cô từ buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên, từ hoài nghi đến hoàn toàn tin tưởng. Những lời Kỷ Hòa nói, chưa từng sai một lần nào.
Cho dù chuyện có khó tin đến đâu, chỉ cần cô nói, ông ta cũng không thể không tin.
Ngơ ngẩn vài giây, cuối cùng ông ta hít sâu một hơi, nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
"Chuyện này… có thể nói sau đi."
Ngừng một chút, ông ta nói tiếp, giọng nói đầy kiên định:
"Dù là bố ruột hay bố nuôi thì cũng không quan trọng nữa. Chúng tôi đã sống với nhau cả đời, ông ấy chính là bố tôi."
"Dù bây giờ bố mẹ ruột của tôi có xuất hiện, bọn họ cũng chỉ là hai người xa lạ. Còn bố tôi… là người đã nuôi tôi khôn lớn, là người quan trọng nhất với tôi."