Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 435



Cuộc đời như một vở kịch, năm nay ba mươi lăm tuổi, nhưng mái tóc đã điểm đầy sợi bạc.

Là vì lo lắng cho người cha bệnh nặng, cũng vì dốc sức làm việc, thức khuya triền miên.

Tư tưởng của ông ấy rất rõ ràng—ân dưỡng dục lớn hơn ân sinh thành.

Đôi khi, có chung huyết thống hay không cũng không quan trọng.

Những năm qua, người cha ấy một mình nuôi nấng ông nên người, chịu không ít khổ cực.

Nếu như đó không được tính là tình cha, vậy thì được tính là gì?

...

"Không, ngược lại tôi rất tò mò. Sau khi biết chân tướng, chú có thể lựa chọn cứu cha mình hay không?"

Đôi mắt Kỷ Hòa ánh lên tia hứng thú hiếm thấy.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tò mò về lựa chọn của người nhờ xem quẻ.

"Bởi vì... chú bị người cha hiện tại bắt cóc."

???

Quả nhiên, Cuộc đời như một vở kịch sững người.

Kỷ Hòa tiếp tục nói:

"Ba mươi lăm năm qua, bố mẹ ruột của chú vẫn luôn tìm chú."

Cuộc đời như một vở kịch lắp bắp:

"Nhưng mà... nhưng mà nếu tôi bị bắt cóc, vậy chẳng phải bố là người xấu sao? Tại sao ông ấy lại nuôi tôi khôn lớn?"

Trong trí nhớ của ông, người cha ấy luôn dịu dàng, chu đáo, thậm chí còn có phần nhẫn nhịn như một người mẹ hiền hậu.

Dáng vẻ của ông ấy, chẳng giống kẻ xấu chút nào.

Kỷ Hòa bình thản đáp:

"Tôi nhìn thấy trong quá khứ của chú... Khi đó, chú trông khá xấu, nên không bán được cho gia đình kia như thỏa thuận."

Cuộc đời như một vở kịch: "..."

"Vậy nên chú vẫn tiếp tục sống cùng ông ta." Kỷ Hòa chậm rãi nói tiếp, "Hai tháng sau, có một người mua mới muốn nhận chú. Nhưng trong khoảng thời gian đó, ông ta đã dần dần yêu thương chú, không nỡ mang đi bán nữa. Thế là cuối cùng, ông ta quyết định rửa tay gác kiếm, bỏ nghề buôn bán trẻ em, rồi tiếp tục nuôi dưỡng chú."

Thời đó, tin tức và giao thông chưa phát triển. Thêm vào đó, người đàn ông này rất giỏi lẩn trốn, nhiều năm qua vẫn luôn thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát.

Sau khi rửa tay gác kiếm, hai người cứ thế sống bên nhau như bao cha con bình thường khác.

"..."

Hóa ra... trông xấu cũng có lợi thế này sao?

Cuộc đời như một vở kịch lộ ra vẻ mặt khó tả, giống như đang bị táo bón vậy.

Ban đầu ông ấy còn có chút dở khóc dở cười, nhưng rồi nhanh chóng trầm mặc.

Bởi vì...

Giờ đây, ông ấy phải đối mặt với một lựa chọn còn khó khăn hơn.

Người cha đã nuôi nấng ông lớn khôn, lại chính là một kẻ phạm tội bắt cóc trẻ em.

Tội ác chồng chất.

Ông ấy từng lừa bán một đứa trẻ—chính là ông.

Nhưng ông cũng là người đã tận tụy nuôi dưỡng ông suốt ba mươi lăm năm qua.

Ông ấy đã hủy hoại cuộc đời của ông, nhưng cũng chính ông ấy là người cứu rỗi cuộc đời ông.

Nếu như đây chỉ đơn thuần là một kẻ thù, vậy thì dễ rồi.

Nhưng bây giờ, người ấy lại là "bố"—đang hấp hối trên giường bệnh.

Nếu muốn báo thù, chỉ cần ngừng chu cấp tiền thuốc men, người đó sẽ chẳng thể nào qua khỏi.

Ngoại trừ ông, "bố" không còn người thân nào khác.

Ông có thể dễ dàng khiến ông ấy phải trả giá.

Nhưng mà...

Trong đầu Cuộc đời như một vở kịch, từng ký ức lại hiện lên rõ ràng.

Bố dắt ông đi học, đứng giữa đám đông vẫy tay gọi ông.

Bố lặng lẽ để dành từng đồng, khi ông vừa ra trường, còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, bố đã rút hết số tiết kiệm gửi ngân hàng, đưa toàn bộ cho ông.

Nếu không có cái danh "tội phạm bắt cóc", người đó chính là một người cha tốt.

Ông ấy nên lựa chọn thế nào đây?

Dù là con đường nào, cũng là đau đớn khôn cùng.

Cớ sao... cuộc đời của ông lại giống như cái ID của chính mình đến vậy?

Tựa như một vở kịch đầy trớ trêu.

"... Đại sư, rốt cuộc tôi nên làm gì đây?"

Kỷ Hòa lắc đầu, giọng điềm tĩnh:

"Tôi không phải chú, cũng không thể quyết định thay chú. Hãy lắng nghe trái tim mình."

Cuộc đời như một vở kịch trầm mặc.

Lắng nghe trái tim của chính mình...

Ông ta lặng lẽ suy nghĩ rất lâu, rồi như đã hạ quyết tâm, chậm rãi nói:

"Bố nuôi tôi đã già rồi, tôi vẫn sẽ lo tiền viện phí cho ông ấy. Xem như trả ơn những năm qua đã nuôi nấng tôi."

Dừng một chút, ông ta hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định hơn:

"Nhưng từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy nữa."

Bố mẹ, dù bị bệnh hay không, vẫn luôn mong muốn con cái có thể ở bên chăm sóc.

Cuộc đời như một vở kịch trước giờ cũng chưa từng rời đi. Nhưng từ hôm nay, ông ta sẽ không làm vậy nữa.

Ngay cả khi "bố" sắp lìa đời, ông ta cũng sẽ không quay đầu.

Ông ta nắm chặt bàn tay, giọng trầm xuống:

"Tôi sẽ… tố giác hành vi của ông ấy với công an."

Dù sao đi nữa, "bố" đã từng nuôi ông ta trưởng thành. Nhưng cũng chính ông ta hiểu rõ, có rất nhiều đứa trẻ đã mất đi cả cuộc đời vì người đàn ông ấy.

Ông ta may mắn thoát ra được, nhưng còn những đứa trẻ khác thì sao?

Ông ta không thể giả vờ không thấy.

Kỷ Hòa yên lặng quan sát, rồi chỉ nhẹ nhàng nói:

"Nếu chú đã quyết định rồi, vậy tôi sẽ giúp chú tìm bố mẹ ruột của mình."

Dừng một chút, cô bổ sung:

"Bố chú chỉ còn chưa đến nửa năm để sống. Đợi đến khi ông ấy ra đi, chú có thể an tâm đi tìm gia đình thật sự của mình."

Cuộc đời như một vở kịch trầm mặc giây lát, rồi cúi đầu:

"Cảm ơn đại sư Kỷ."

Dù đã có được câu trả lời mong muốn, nhưng giọng nói của ông ta vẫn nặng trĩu.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Kỷ Hòa ngồi yên trên ghế, lòng có chút cảm khái.

Con người… thật sự không thể chỉ đơn giản dùng hai chữ "thiện" hoặc "ác" để đánh giá.

Cô thu lại suy nghĩ, kéo chuột xuống. Phía sau vẫn còn vô số tin nhắn riêng, dài đến mức nhìn không thấy điểm cuối.

Lúc này, Kỷ Hòa đột nhiên cảm thấy có chút đồng cảm với Lương Nhất Hủ.

Cô chỉ là một đại sư nhỏ bé mà tin nhắn đã nhiều đến mức đọc không xuể, vậy thì Lương Nhất Hủ phải làm thế nào?

Dù có là thần tiên đi nữa thì cũng có giới hạn.

Người người đều muốn xem quẻ, mà tiết lộ thiên cơ quá nhiều thì chính cô cũng sẽ gặp phải báo ứng.

Vậy nên… chỉ chọn thêm một người cuối cùng thôi.

Nghĩ vậy, Kỷ Hòa tùy ý mở một hộp thoại nào đó, rồi lười biếng trả lời bằng một icon.

Không lâu sau, người nọ vội vàng nhắn lại. Trong giọng nói tràn đầy sự kích động lẫn kinh ngạc:

"Cô Kỷ! Không ngờ tôi thật sự nhận được hồi âm của cô!"

Anh ta vốn không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Suy cho cùng, đại sư có chút bản lĩnh thì đều được người khác săn đón.

Những người đó quen thói kiêu ngạo, dù chỉ là chuyện nhỏ như xem phong thủy, nếu không đích thân đến mời ba lần bảy lượt, chưa chắc họ đã chịu nhận lời.

Không ngờ Kỷ Hòa lại trả lời tin nhắn riêng của mình?

Không thể tin được!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com