Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 436



Ngay khi vừa nhận được hồi âm của cô, người nọ lập tức chuyển khoản năm mươi nghìn tệ.

"Cô Kỷ, đây là tiền đặt cọc."

"Ngày mai cô có rảnh không? Tôi gặp chút chuyện lạ, muốn mời cô đến nhà xem thử. Nói qua mạng không rõ ràng, nếu cô giúp tôi giải quyết, tôi sẽ hậu tạ thêm."

Không nói gì mà đã chuyển hẳn năm chục nghìn tệ, xem ra người này có tiền.

Kỷ Hòa trả lời ngắn gọn:

"Có thể. Gửi địa chỉ qua đi."



Sáu giờ tối hôm sau, theo địa chỉ đối phương gửi, Kỷ Hòa đến nơi đúng hẹn.

Vừa nhìn thấy căn nhà trước mắt, cô liền biết mình đoán không sai—người này đúng là giàu có.

Trước mặt cô là một căn biệt thự ba tầng, xa hoa đến mức lóa mắt.

Cô bấm chuông cửa, không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra mở cửa.

Anh ta trông khá nho nhã, đeo một cặp kính gọng bạc, gương mặt tuấn tú nhưng lại mang theo vài phần u ám.

Thấy cô, anh ta nở nụ cười lịch sự:

"Là cô Kỷ phải không? Tôi chính là người đã liên lạc với cô hôm qua, tên tôi là Mạnh Phi Thanh."

Mạnh Phi Thanh khách sáo mời cô vào nhà, đưa cô đến ghế sô pha ngồi rồi tự mình pha trà.

Hành động cẩn thận, thái độ lại vô cùng tốt.

Kỷ Hòa không khách sáo với anh ta, trực tiếp nói:

"Không cần vòng vo. Anh gặp phải chuyện gì?"

Mạnh Phi Thanh hơi khựng lại, rồi bật cười:

"Đại sư Kỷ đúng là người thẳng thắn. Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn."

Anh ta chỉnh lại cổ áo, sau đó nhìn thẳng vào cô, giọng nói có chút trầm thấp:

"Người gặp chuyện… chính là tôi."

"Không biết vì sao, suốt một tháng nay, cứ đến nửa đêm lại có một người phụ nữ mặc áo đỏ xuất hiện trong phòng tôi. Cô ta nói muốn thành thân với tôi, bảo rằng tôi nợ cô ta, theo lý phải trả lại."

"Thành thân?" Kỷ Hòa khẽ nhíu mày.

Cách dùng từ này... thật lạ.

Người thời nay có ai còn nói hai chữ "thành thân"?

Cũng đâu phải đang đóng phim cổ trang.

Mạnh Phi Thanh lắc đầu, giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ:

"Tôi cũng không hiểu nữa, nhưng chính miệng cô ta đã nói như vậy. Còn nữa, cô ta bảo tôi nợ cô ta… nhưng rốt cuộc tôi nợ gì chứ? Tôi là người ngay thẳng, trước nay chưa bao giờ thiếu nợ ai."

Một tháng qua, hễ anh vừa ngủ, chỉ cần tỉnh lại giữa đêm là chắc chắn sẽ thấy cô gái áo đỏ kia.

Cô ta cứ như không thể từ bỏ ý định lôi kéo anh thành thân.

Mạnh Phi Thanh sợ đến mức không dám ngủ.

Kỷ Hòa chậm rãi nói:

"Dương khí của anh nặng, nên cô ta chỉ có thể tiếp cận lúc anh ngủ—khi đó dương khí của con người suy yếu nhất."

Ngay khi lời cô vừa dứt, phía sau bất chợt vang lên tiếng bước chân.

Hai người đàn ông xuất hiện trước cửa.

Một trong số họ là một chàng trai trẻ tuấn tú, chỉ là sắc mặt có chút u ám, khiến người ta cảm thấy bầu không khí quanh anh ta lúc nào cũng vẩn đục, khó tan đi.

Nhìn kỹ, có thể thấy người này có vài phần giống Mạnh Phi Thanh.

Đây là em trai của anh—Mạnh Phi Văn.

Người còn lại thì thấp béo, khoác đạo bào, hai tay ôm ngực, lặng lẽ đánh giá Kỷ Hòa.

Vừa nhìn thấy cô, Mạnh Phi Văn đã cau mày:

"Anh, người phụ nữ này là ai?"

Mạnh Phi Thanh lập tức đứng lên, nghiêm mặt nói:

"Không được vô lễ, đây là đại sư mà anh mời đến, cô Kỷ Hòa."

"Không phải đã nói để em mời đại sư sao?" Mạnh Phi Văn tỏ vẻ không hài lòng. "Em đã mời một vị cao nhân, vậy mà anh lại mời thêm một người nữa. Giờ anh bảo em ăn nói với người ta thế nào đây?"

"Lúc trước anh cũng không trông mong gì nhiều, chỉ tiện tay nhắn tin. Không ngờ đại sư Kỷ lại thật sự hồi âm."

"Thôi được rồi, hai vị đại sư thì hai vị đại sư, đông người thêm sức, biết đâu có thể nhanh chóng giải quyết xong chuyện này."

Thế là trong căn biệt thự nhỏ của nhà họ Mạnh, thoáng chốc đã có hai đại sư cùng tụ họp.

Mạnh Phi Văn nhìn Kỷ Hòa từ trên xuống dưới, trong giọng nói lộ rõ sự hoài nghi:

"Anh, cô ấy thực sự là đại sư mà anh mời?"

Dù nhìn thế nào... cô cũng không giống một đạo sĩ.

Bên cạnh đó, vị đại sư mà cậu ta mời đến lại rất có phong phạm cao nhân.

Người nọ khoác trên mình bộ đạo bào đen, sau lưng đeo túi lớn, bên trong chất đầy các vật dụng liên quan đến huyền môn như la bàn, phù triện, kiếm gỗ đào.

Theo lời ông ta, đạo hiệu của ông là Tĩnh Huyền, đã hành nghề hàng yêu trừ quỷ nhiều năm.

Bình thường, ông ta ghét nhất là những thứ không sạch sẽ nơi nhân gian, vì thế luôn ẩn cư tại một đạo quán xa xôi.

Nếu không phải nhà họ Mạnh trả giá quá cao, ông ta vốn chẳng thèm xuất sơn.

Tĩnh Huyền có đủ đồ nghề, lại có khí chất, thực sự mang dáng vẻ của một cao nhân.

Nhìn sang Kỷ Hòa… quả thực cô có phần "non nớt" hơn nhiều.

Cô chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc đen mềm mại buông xuống vai.

Người ngoài nhìn vào, cùng lắm cũng chỉ thấy cô là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, mang theo khí chất đặc biệt.

Ai mà nghĩ cô lại là một đạo sĩ chứ!

Ngồi đối diện Kỷ Hòa, Mạnh Phi Văn vẫn chưa thể gạt bỏ sự nghi ngờ trong lòng.

"Đại sư, hình như trước đây tôi chưa từng nghe đến tên cô."

Suốt một tháng qua, vì muốn giúp anh trai trừ khử nữ quỷ, cậu ta đã tìm đến không ít cao nhân trong Hiệp hội Đạo giáo.

Nhưng lại chưa từng nghe danh Kỷ Hòa bao giờ.

Mạnh Phi Thanh nhíu mày, lên tiếng ngăn em trai mình:

"Phi Văn, không được vô lễ với đại sư."

Một streamer chuyên về hiện tượng siêu nhiên, có lượng fan đông đảo như Kỷ Hòa, chịu đến tận nơi một chuyến đã là may mắn lắm rồi.

Mạnh Phi Thanh nói xong liền quay sang hai vị đại sư, cố gắng trấn an:

"Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, nữ quỷ kia thường xuất hiện vào khoảng nửa đêm."

Anh ta dừng một chút, rồi nghiêm túc tuyên bố:

"Ai có thể bắt được cô ta trước, tôi sẽ thưởng thêm một triệu tệ!"

Một triệu tệ!

Đây không phải con số nhỏ!

Tĩnh Huyền lập tức tỉnh táo hẳn.

Ông ta nhanh chóng đặt túi xách sang một bên, lấy ra tất cả những pháp khí mà mình có.

Chu sa, giấy vàng, máu chó mực… tất cả đều được bày ra trước mặt.

Ngay sau đó, ông ta bắt đầu vẽ một trận pháp phức tạp ngay trước cửa chính nhà họ Mạnh, miệng liên tục lẩm bẩm chú ngữ.

Cuối cùng, khi thu bút, Tĩnh Huyền tràn đầy tự tin nói:

"Đây là trận pháp cảm ứng. Một khi nữ quỷ xuất hiện, trong phòng sẽ phát ra cảnh báo!"

Trận pháp vừa hoàn thành, dưới ánh đèn, những đường vẽ trên giấy vàng dường như lấp lánh ánh kim quang nhàn nhạt.

Thấy vậy, Mạnh Phi Thanh lập tức gật đầu liên tục, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Tốt!

Chỉ cần trận pháp này hoạt động, nữ quỷ kia chắc chắn không thể lẻn vào phòng anh ta mà không ai hay biết!

Trong khi Tĩnh Huyền bận rộn bày bố trận pháp, Kỷ Hòa vẫn ngồi yên trên ghế, bình thản đến mức tạo thành sự đối lập rõ rệt.

Cô xoa cằm, ánh mắt trầm ngâm.

"Nửa đêm sao…"

Ban đêm âm khí nặng, là thời điểm quỷ hồn hoạt động mạnh nhất.

Nhưng một con quỷ có đạo hạnh cao hoàn toàn có thể bỏ qua hạn chế về thời gian và địa điểm.

Lẽ nào nữ quỷ này đạo hạnh không cao?

Nhưng lý thuyết cho thấy, một nữ quỷ ngàn năm không nên có hạn chế như vậy.

Hoặc là… còn có ẩn tình gì khác?

Kỷ Hòa nhíu mày, bấm tay tính toán một lát, sau đó bất chợt đứng dậy, đi thẳng lên lầu.

Mạnh Phi Thanh thấy vậy, vội vàng gọi với theo:

"Đại sư Kỷ, cô đi đâu vậy?"

Kỷ Hòa đáp gọn:

"Đi ngủ."

Mạnh Phi Thanh: "???"

Trước đó anh ta đã nói với Kỷ Hòa rằng nhà họ Mạnh có phòng dành cho khách, nếu cô mệt có thể nghỉ ngơi một lát.

Nhưng đó chỉ là câu nói xã giao thôi!

Ai ngờ cô lại thực sự muốn đi ngủ?

Lúc này, tất cả mọi người đều đang căng thẳng chờ đợi nữ quỷ xuất hiện.

Thời điểm quan trọng như vậy, cô lại đi nghỉ?

Mạnh Phi Thanh nhíu mày, thử hỏi:

"Nhỡ đâu nữ quỷ kia không làm theo lẽ thường mà đến sớm hơn thì sao?"

Kỷ Hòa nhẹ nhàng nhún vai:

"Cô ta đến thì tôi sẽ biết ngay."

"Hả?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com