Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 438



Không phải là muốn hại chết tất cả mọi người đấy chứ?!

Nhưng Kỷ Hòa chẳng buồn để ý, trực tiếp mở cửa ra.

Mạnh Phi Thanh hít một hơi lạnh, theo phản xạ vội vàng đưa tay che mặt.

Nếu nữ quỷ bất ngờ công kích, ít nhất cũng có thể giữ lại gương mặt đẹp trai này… Khi nằm trong quan tài, trông vẫn đỡ khó coi hơn một chút.

Nhưng—

Không có gì cả.

Ngoài cửa chẳng hề có bóng dáng nữ quỷ nào, mà chỉ có… hai con chó hoang đang cắn nhau kịch liệt, vừa sủa vừa cào cấu, tranh giành quyết liệt.

Không phải vì chúng nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.

Mà bởi vì—

Một phần thức ăn!

Mạnh Phi Thanh ho nhẹ một tiếng, có chút chột dạ:

"Ừm… Đúng là tôi có đặt đồ ăn ngoài vào buổi trưa, ăn không hết nên mang phần thừa ra cửa để đó…"

Anh ta vốn định khi nào ra ngoài thì tiện tay vứt đi, ai ngờ lại thu hút hai con chó hoang đến cắn nhau.

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng chó sủa vang vọng, nếu không biết còn tưởng đang xảy ra sự kiện siêu nhiên nào đó.

Tĩnh Huyền: "..."

Mạnh Phi Thanh: "..."

Mạnh Phi Văn: "..."

Sau một thoáng im lặng, Tĩnh Huyền đen mặt, giơ kiếm gỗ đào chỉ vào hai con chó, nghiêm nghị quát:

"Đi! Đi chỗ khác!"

Hai con chó bị dọa chạy mất hút.

Tĩnh Huyền ho khan hai tiếng, nhanh chóng thu kiếm gỗ đào về, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Quá mất mặt!

Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.

Mạnh Phi Thanh trầm mặc một lát rồi quay sang nhìn em trai, hạ giọng thì thầm:

"Không phải em nói đại sư mà em tìm đều có chứng nhận của Hiệp hội Đạo giáo sao? Xem ra cũng không đáng tin lắm."

Mạnh Phi Văn cũng có chút khó xử:

"Chắc… chắc ông ấy chỉ thất thủ một lần thôi…"

Nhưng trước mặt Tĩnh Huyền, hai anh em cũng không tiện nói thêm gì.

Bị một màn kịch này làm phiền, Kỷ Hòa cũng không còn hứng thú quay về phòng tu luyện nữa.

Vậy là bốn người cứ thế ngồi trong phòng khách, tiếp tục chờ đợi.

Thời gian trôi qua, từ tối đến khuya, rồi hơn một giờ sáng.

Nữ quỷ vẫn không có dấu hiệu xuất hiện.

Kỷ Hòa có tu vi trong người nên vẫn tỉnh táo, nhưng ba người còn lại đã ngáp không ngừng.

Thậm chí, Mạnh Phi Văn còn suýt chút nữa ngủ gục lên vai anh trai, nếu không phải bị Mạnh Phi Thanh lay dậy kịp thời.

Mạnh Phi Văn dụi mắt, mơ màng nói:

"Không lẽ đêm nay nữ quỷ không đến?"

"Không thể nào." Mạnh Phi Thanh lắc đầu, khẳng định:

"Từ khi tôi gặp nữ quỷ kia, mỗi đêm cô ta đều xuất hiện đúng giờ, mặc kệ mưa gió, giống như đi làm chấm công vậy."

"Vậy…" Mạnh Phi Văn ngập ngừng, "có khi nào do có đại sư ở đây nên nữ quỷ sợ hãi, không dám xuất hiện không?"

Lúc này, Kỷ Hòa vốn im lặng bỗng nhiên mở miệng:

"Vậy anh cứ chủ động đi ngủ đi, dẫn nữ quỷ ra."

"Tôi? Chủ động đi ngủ sao?" Mạnh Phi Thanh tròn mắt, chỉ tay vào mình, vẻ mặt đầy kháng cự.

Kỷ Hòa đã nói rồi, lúc ngủ là lúc dương khí yếu nhất. Bây giờ đi ngủ chẳng khác nào nằm chờ nữ quỷ tới tìm!

"Không cần lo lắng, yên tâm ngủ đi." Kỷ Hòa thản nhiên nói. "Tôi sẽ bày ra thiên la địa võng ngay trước cửa phòng anh. Tấm lưới này chỉ bắt quỷ, không bắt người. Chỉ cần nữ quỷ dám bén mảng tới gần, cô ta sẽ lập tức bị nhốt lại."

Mạnh Phi Thanh nhìn cô, do dự hỏi: "Đại sư, pháp trận này của cô… thực sự đáng tin chứ?"

Trải qua cú lừa ngoạn mục của Tĩnh Huyền, giờ đây anh ấy không thể không cảnh giác với mấy "đại sư" nữa rồi.

Nếu Kỷ Hòa cũng xảy ra sự cố, lần này có khi chính mạng nhỏ của anh ấy mới là thứ bị mang đi!

Ban đầu nữ quỷ chỉ muốn kết hôn với anh, nhưng nếu cô ta phát hiện anh dám nhờ đạo sĩ đối phó mình, liệu có tức giận mà trực tiếp ra tay giết người hay không?

Yên tâm." Giọng Kỷ Hòa không cao, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn khó diễn tả.

Cuối cùng, cân nhắc đến màn bắt quỷ trong phòng livestream lúc trước, Mạnh Phi Thanh cắn răng, vẫn lựa chọn tin tưởng cô.

Anh ấy quay về phòng, dù trong lòng thấp thỏm không yên.

Theo lý mà nói, trong tình cảnh này, có căng thẳng đến mất ngủ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng không hiểu sao, mí mắt anh ấy lại cứ từng chút, từng chút trĩu xuống…

Cuối cùng, hoàn toàn mất đi ý thức.

Màn đêm buông xuống.

Tất cả mọi người trong biệt thự đều đã chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, một tiếng thét thê lương xé toạc sự yên tĩnh!

Mạnh Phi Thanh bật dậy khỏi giường, căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa trong bóng tối.

Âm thanh đó… hình như phát ra từ ngay trước cửa phòng anh ấy!

Là nữ quỷ sao?

Thiên la địa võng của Kỷ Hòa thực sự bắt được nữ quỷ rồi?

Nhưng anh ấy không dám mở cửa ngay. Nếu bên ngoài thực sự là nữ quỷ, chẳng phải vừa mở cửa là sẽ trực diện chạm mặt sao?

Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc vang lên: "Mở cửa đi."

Mạnh Phi Thanh hít một hơi sâu, nuốt nước bọt. "Đại sư, cô hàng phục được quỷ rồi sao?"

Sao anh ấy không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào?

Kỷ Hòa kiên nhẫn: "Không sao, mở cửa đi."

Nhưng Mạnh Phi Thanh vẫn không dám. Ai mà biết có phải nữ quỷ đã giả giọng Kỷ Hòa để dụ anh ấy ra ngoài không?

"Đại sư, thật sự là cô sao? Cô nói câu 'người Hoa không lừa người Hoa' xem nào!"

"..."

"Đại sư không nói, tôi thực sự không dám mở cửa đâu!" Anh ấy gần như muốn quỳ xuống.

Bên ngoài trầm mặc một giây, sau đó…

"Mau mở cửa đi, người Hoa không lừa người Hoa."

Lúc này, Mạnh Phi Thanh mới hít sâu một hơi, run rẩy mở cửa.

Anh ấy muốn tận mắt xem thử, nữ quỷ đã giày vò mình suốt một tháng qua, rốt cuộc bị bắt trong bộ dạng như thế nào!

Nhưng khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng trước mặt khiến anh ấy chết sững.

Trước cửa phòng không có nữ quỷ nào cả.

Người bị xích lại, trói gô một cách chật vật… lại là đại sư Tĩnh Huyền!

Sợi xích vàng sáng lên lờ mờ, tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, chắc chắn không phải thứ có thể giải thích bằng góc độ vật lý.

Mạnh Phi Thanh dụi mắt, cứ có cảm giác như mình đang lạc vào một quyển tiểu thuyết huyền huyễn!

"Đại sư Tĩnh Huyền? Chuyện này là sao? Sao cuối cùng người bị bắt lại là ông?" Anh ấy líu lưỡi. "Rõ ràng Kỷ đại sư đã nói, tấm lưới này chỉ biết bắt quỷ, không bắt người mà?"

Một suy nghĩ đáng sợ bất giác lướt qua đầu.

Mạnh Phi Thanh nuốt nước bọt, môi hơi run rẩy: "Không phải… ông mới chính là quỷ đấy chứ?"

"Quỷ thì quỷ…" Anh ấy càng nghĩ càng thấy rợn người. "Nhưng tại sao lại phải giả nữ vào ban đêm, còn muốn kết hôn với tôi? Ông là đồ biến thái sao?!"

Kỷ Hòa và đại sư Tĩnh Huyền: "..."

Mạnh Phi Thanh này đúng là trí tưởng tượng phong phú quá mức.

"Yên tâm đi, ông ta là người, không phải quỷ."

Kỷ Hòa liếc nhìn Tĩnh Huyền, lúc này đang bị trói chặt như bánh chưng, khóe miệng cô hơi nhếch lên một cách ý vị.

"Vừa rồi tôi nói ‘chỉ biết bắt quỷ, không biết bắt người’, thật ra là đang lừa ông ta. Người tôi muốn bắt chính là ông ta."

"Hả?"

Mạnh Phi Thanh hoàn toàn mơ hồ: "Không phải cô nói muốn bắt nữ quỷ sao? Sao lại bắt ông ta?"

"Bởi vì ông ta có vấn đề."

Ánh mắt Kỷ Hòa trở nên lạnh lùng, giọng nói trầm ổn:

"Là một đạo sĩ, dù không phải cao nhân hàng đầu nhưng cũng không đến mức vô dụng như vậy. Khi nãy ở cửa lớn, thực ra ông ta biết rõ bên ngoài chẳng có nữ quỷ nào hết, nhưng vẫn giả vờ bị tiếng chó sủa lừa gạt. Ông ta cố ý làm vậy để tôi nghĩ rằng ông ta chỉ là một hàng dỏm vô dụng, không đáng đề phòng. Như thế, ông ta có thể nhân lúc tôi mất cảnh giác mà lén phá hủy trận pháp của tôi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com