Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 439



Tĩnh Huyền vốn cho rằng kế hoạch hoàn hảo, nhưng ông ta lại không ngờ rằng mình đã bị Kỷ Hòa nhìn thấu ngay từ đầu.

Cô thuận nước đẩy thuyền, âm thầm thay đổi bố cục trận pháp. Đáng lẽ đây là trận pháp bắt quỷ, nhưng cô đã sửa nó thành trận pháp bắt người, đợi cho Tĩnh Huyền tự chui đầu vào lưới.

Mạnh Phi Văn kinh ngạc: "Tại sao ông ta lại muốn phá hủy trận pháp?"

"Chẳng lẽ ông ta cùng phe với nữ quỷ, không muốn cô bắt được cô ta?"

"Không."

Kỷ Hòa chậm rãi lắc đầu.

"Thay vì nói ông ta không muốn tôi bắt nữ quỷ, chẳng bằng nói ông ta không muốn tôi nhìn thấy nữ quỷ, không muốn tôi biết chân tướng."

Cô vừa dứt lời, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang Mạnh Phi Văn.

Mà sắc mặt của cậu ta cũng đã trở nên khó coi.

"Về phần chân tướng là gì…"

Kỷ Hòa nhàn nhạt nói, ngữ điệu như dòng nước chảy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe không rét mà run.

"Sợ rằng phải hỏi em trai tốt của anh rồi."

"Đừng có nói bậy!"

Mạnh Phi Văn đột ngột quát lên, giọng nói lộ rõ vẻ hoảng loạn.

"Tôi chẳng biết gì hết!"

"Vậy cậu có thể giải thích vì sao cậu vốn là một người què, nhưng năm mười lăm tuổi lại đột nhiên khỏi hẳn, trở thành một người lành lặn không?"

"!!!"

Mạnh Phi Văn cứng đờ người, gương mặt lập tức biến sắc.

Cậu hai nhà họ Mạnh, trước năm mười lăm tuổi đúng là một người tàn tật bẩm sinh, điều này chỉ có những người trong nhà họ Mạnh biết, gần như không lọt ra ngoài.

Nhưng Kỷ Hòa…

Cô là người ngoài, làm sao có thể biết được?

Sự im lặng của Mạnh Phi Văn chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Kỷ Hòa không vội vàng, cô chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta, rồi khẽ thở dài:

"Vì để che giấu sự thật này, cậu đúng là đã tốn không ít công sức. Ngoài miệng thì nói muốn giúp anh trai tìm đại sư trừ quỷ, nhưng thực tế lại âm thầm cấu kết với Tĩnh Huyền, sợ Mạnh Phi Thanh có thể bắt được nữ quỷ."

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.

Mạnh Phi Thanh lùi lại một bước, khó có thể tin nổi:

"Cái… cái gì?!"

Anh ta kinh ngạc nhìn em trai:

"Hóa ra đại sư Tĩnh Huyền tới đây là để đối phó với anh?!"

Chẳng trách Mạnh Phi Văn cứ khăng khăng tìm đại sư giúp mình. Cũng chẳng trách khi anh đưa Kỷ Hòa về nhà, sắc mặt cậu ta lại khó coi như vậy.

Vì sự xuất hiện của Kỷ Hòa có thể phá hỏng kế hoạch của cậu ta.

Nhưng…

"Phi Văn, tại sao em lại làm như vậy?"

Bị chính người thân của mình phản bội, giọng Mạnh Phi Thanh không khỏi run lên.

Nhưng Mạnh Phi Văn chỉ cúi đầu, không nói một lời.

Kỷ Hòa nhìn cậu ta, giọng cô như một lưỡi dao sắc bén xuyên thấu vào lớp vỏ ngoài của sự im lặng:

"Nếu cậu không muốn nói, vậy để tôi nói giúp cậu."

Cô nhìn Mạnh Phi Văn, ánh mắt không có sự chế giễu hay thương hại, chỉ có sự bình thản đến đáng sợ.

"Mạnh Phi Văn từ nhỏ đã là một người què."

Giọng nói của Kỷ Hòa nhẹ bẫng như gió thoảng, nhưng từng chữ lại khiến trái tim người ta chấn động.

"Đó là dị tật bẩm sinh từ trong bụng mẹ, không thể chữa trị."

"Bởi vì điều này, cậu ta đã chịu không ít ánh mắt khinh miệt và lời chế giễu."

Tuy rằng bọn họ đều là trẻ vị thành niên, nhưng đôi khi, sự ác ý trong lời nói của thiếu niên còn sắc bén hơn cả người trưởng thành.

Dù Mạnh Phi Văn đi đến đâu, những ánh mắt soi mói vẫn luôn bám theo cậu.

Không chỉ thế, xung quanh còn vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý:

"Nhìn kìa, cậu ta đi khập khiễng trông thảm hại thật."

"Cười chết mất, có tiền thì sao chứ? Cuối cùng vẫn chỉ là một thằng què!"

"Đúng là số đỏ, đầu thai giỏi mới được sinh vào nhà họ Mạnh! Nếu không, với bộ dạng đó thì đời này còn ai chịu để mắt tới cậu ta?"

Lớn lên trong môi trường như vậy, bị vây quanh bởi sự khinh miệt và chế giễu, Mạnh Phi Văn dần hình thành tính cách u ám, mẫn cảm, đa nghi và thờ ơ với mọi thứ xung quanh.

Bước ngoặt xảy ra vào năm cậu mười lăm tuổi.

Năm đó, trường tổ chức một chuyến cắm trại dã ngoại cho học sinh lớp 9.

Buổi tối, theo kế hoạch, bọn họ sẽ dựng lều theo nhóm nhỏ và qua đêm trên núi.

Nhưng ngay từ đầu đã có một vấn đề nảy sinh: không một ai muốn chung nhóm với Mạnh Phi Văn.

Cả lớp né cậu như né tà.

Trong hoàn cảnh hoang dã thế này, một người què hành động bất tiện, chẳng giúp được gì nhiều, nếu không muốn nói là vướng víu.

Chẳng ai muốn phải kéo theo một "quả tạ".

Thầy giáo nhìn quanh lớp, hỏi đi hỏi lại đến ba lần, nhưng vẫn không có nhóm nào chịu nhận cậu.

Cuối cùng, thầy cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp chỉ định:

"Lớp trưởng, hay là em để Mạnh Phi Văn vào nhóm của em đi. Cắm trại không chỉ có dựng lều, mà còn phải nhóm lửa, nướng thịt, một mình bạn ấy không thể làm hết được."

Bị gọi đích danh, lớp trưởng bất đắc dĩ trở thành người "xui xẻo" phải nhận Mạnh Phi Văn.

Bề ngoài, cậu ta không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Trên đường đi, lớp trưởng cố ý hoặc vô tình giữ khoảng cách với Mạnh Phi Văn.

Khi bắt tay vào việc, cậu ta phân toàn bộ những công việc bẩn thỉu, nặng nhọc cho cậu.

Làm không nhanh thì bị phàn nàn.

Làm không tốt thì bị chỉ trích.

Nhưng Mạnh Phi Văn không lên tiếng.

Cậu biết lớp trưởng nhận mình vào nhóm cũng không dễ dàng gì.

Vậy nên, cậu nhẫn nhịn.

Cậu im lặng nhận việc, cố gắng làm nhiều hơn một chút để bù đắp.

Nhưng cậu không ngờ—

Vừa mới vất vả nhóm lửa xong, cả người bị hun đầy khói, cậu định đi tìm việc khác để giúp.

Vừa bước đến khúc quanh, Mạnh Phi Văn đã nghe thấy giọng lớp trưởng vang lên:

"Sao tổ chúng ta lại xui thế, lại còn phải nhận thêm Mạnh Phi Văn chứ?"

"Kẻ tàn phế như nó có giúp gì được đâu, chỉ tổ phiền phức thêm!"

Cả nhóm bật cười ha hả, phụ họa theo những lời mỉa mai đó.

Bọn họ chẳng hề kiêng nể, trắng trợn cười cợt trên khuyết điểm của người khác.

Họ không hề nghĩ, những lời này có thể sắc bén đến mức nào, có thể gây ra tổn thương lớn đến bao nhiêu.

Rốt cuộc, Mạnh Phi Văn không nhịn được nữa.

"Rầm!"

Cậu ném mạnh bó củi trong tay xuống đất.

Tiếng động lớn khiến cả nhóm giật mình quay đầu.

Nhìn thấy Mạnh Phi Văn đứng đó, sắc mặt bọn họ thoáng chốc cứng lại, có chút ngượng ngùng khi bị bắt quả tang đang nói xấu sau lưng người khác.

Lớp trưởng lập tức đứng dậy, cố gắng vớt vát:

"Bạn học Mạnh, cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi không có ý đó..."

Nhưng Mạnh Phi Văn chỉ cười lạnh.

"Tôi cần mấy người nhận sao? Đừng đùa nữa!"

"Một mình tôi cũng làm được, không cần mấy người!"

Nói xong, cậu quay đầu bỏ đi.

Mặc cho phía sau có người lo lắng gọi tên, cậu cũng không dừng lại.

Đi đâu ư?

Chính cậu cũng không biết.

Cậu chỉ biết, mình không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.

Không muốn tiếp tục nhìn thấy những con người ghê tởm đó.

Mạnh Phi Văn cứ đi mãi mà chẳng có mục đích.

Cậu ta vốn nghĩ rằng chỉ cần rời khỏi những kẻ kia, tâm trạng sẽ dần ổn định lại. Nhưng không—càng đi xa, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên mạnh hơn.

Dựa vào cái gì chứ?

Bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với cậu ta như vậy?

Không sai, cậu ta là một người què. Nhưng chẳng lẽ đó là lỗi của cậu ta sao? Chẳng lẽ vì sinh ra đã không may mắn mà cả đời này cậu ta phải sống dưới ánh mắt thương hại hoặc châm chọc của người khác?

Mạnh Phi Văn cúi đầu nhìn chân trái của mình—khuyết điểm khiến cậu ta khác biệt với những người bình thường. Sự phẫn nộ dâng trào, cậu ta nghiến răng mắng một câu:

"Mẹ nó! Thật đáng chết!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com