"Cô đừng hòng! Tôi sẽ không bao giờ nói cho cô biết đâu!"
Hắn biết cuộc đời mình coi như đã kết thúc. Với những gì đã làm, Kỷ Hòa và Giang Tinh Luật chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Nếu đã vậy, hắn nhất định phải kéo Kỷ Hòa xuống nước, khiến cô phải nếm trải sự tuyệt vọng!
"Cô muốn biết ai là người đưa mê hồn hương cho tôi sao? Ha! Nhưng tôi sẽ không nói đâu!"
Hắn cười, vẻ mặt đầy đắc ý, như thể đang nắm trong tay con át chủ bài.
Chỉ cần hắn không nói ra, mãi mãi Kỷ Hòa cũng không thể biết được chân tướng!
Nhưng… trái với sự mong đợi của hắn, Kỷ Hòa chẳng những không tức giận mà còn bật cười.
"Đùa anh thôi." Cô cười nhạt. "Anh nói hay không cũng chẳng quan trọng. Vì tôi vẫn có cách tìm ra kẻ đó."
Hơi thở từ linh lực của mỗi người đều là độc nhất.
Bên trong cây nến này có lưu lại dấu vết của kẻ đứng sau. Bây giờ nó đã rơi vào tay cô.
Chỉ cần người đó xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ lập tức nhận ra ngay.
Nghĩ vậy, Kỷ Hòa liền bẻ cây nến trắng thành hai phần.
Một phần giữ lại, phần còn lại cô sẽ gửi cho Lin.
…
Chiều hôm đó, không có cảnh quay nào, Kỷ Hòa tranh thủ thời gian rảnh để điều chỉnh máy tính, chuẩn bị livestream.
La Dặc đi ngang qua, tò mò ghé đầu nhìn: "Kỷ Hòa, cô định livestream sao?"
"Ừm."
"Hu hu… Tôi cũng muốn xem!" La Dặc tha thiết nhìn cô, ánh mắt long lanh đầy hy vọng.
Kể từ lần được Kỷ Hòa giúp giải quyết Thái Dương cổ, anh đã bắt đầu âm thầm theo dõi livestream của cô.
Đương nhiên, anh chỉ dám dùng tài khoản phụ để vào xem.
Livestream là sân nhà của Kỷ Hòa, nếu anh lộ diện bằng tài khoản chính, lỡ như bị fan bắt gặp rồi gây náo loạn thì phiền lắm.
Giang Tinh Luật đi ngang, nghe vậy liền phán một câu không chút thương tiếc: "Xem cái gì mà xem? Anh phải đi quay phim đấy."
Nói xong, anh lập tức nắm lấy cổ áo La Dặc, kéo đi xềnh xệch.
La Dặc: "???"
Vừa đi, Giang Tinh Luật vừa lén liếc sang màn hình máy tính của Kỷ Hòa.
Sau đó, không nhịn được nữa mà thốt lên: "... Tôi cũng muốn xem."
Từ khi tiếp xúc với Kỷ Hòa, tận mắt chứng kiến những gì cô làm được, anh ta đã không ít lần kinh ngạc.
Bây giờ, anh ta rất muốn biết, rốt cuộc Kỷ Hòa còn che giấu bao nhiêu tài năng nữa.
Nhưng còn chưa kịp tiến thêm bước nào, La Dặc đã lạnh lùng phản đòn: "Anh không được xem, anh là đạo diễn, phải đi chỉ đạo mọi người."
Vừa nói, La Dặc vừa khoác tay lên vai Giang Tinh Luật, đẩy anh ta ra xa.
Nào, đến đây nào! Đến đây mà tổn thương nhau đi!
Kỷ Hòa: "..."
Sao hai người này cứ như hai con gà trống, hễ gặp nhau là đấu đá vậy?
An Nhiễm vừa nghe tin liền chạy đến, ngẩng đầu cười lớn: "Ha ha ha! Hai người cứ bận đi nhé! Livestream của Kỷ Hòa chỉ có một mình tôi được xem thôi!"
Tính cách của cô nàng này quả thực rất kỳ quái.
Khi ở cạnh người lạ thì nhát như thỏ, nhưng khi đã quen thân rồi thì lại vô cùng… điên rồ.
Lúc mới quen An Nhiễm, Kỷ Hòa từng nghĩ cô gái này dịu dàng y như những gì người ta đồn.
Nhưng sau khi thân thiết rồi, cô lại chỉ có một cảm giác duy nhất: ???
Đây là kẻ điên từ đâu chui ra vậy?!
Bình thường, nếu không vì công việc, An Nhiễm gần như chẳng bao giờ xem livestream, đến cả ứng dụng còn chẳng thèm cài đặt.
Vậy mà bây giờ, cô nàng lại xách một chiếc ghế xếp đến ngồi ngay bên cạnh Kỷ Hòa, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Rốt cuộc là livestream cái gì mà hấp dẫn đến mức này chứ?!
Phòng livestream vừa mở, lượng lớn fan hâm mộ đã chờ sẵn từ lâu. Bình luận nhảy liên tục như bão.
"Đến rồi! Cuối cùng chị Kỷ Hòa cũng livestream!"
"Khoan… cảnh này lạ quá. Hình như không phải ở chỗ cũ của chị ấy?"
Kỷ Hòa nhìn lướt qua màn hình, mỉm cười giải thích:
"Đây là phim trường của ‘Hồng Trang’."
"Tui muốn khóc quá! Chị đi quay phim mà vẫn nhớ đến bọn tui!"
"Hiện tại tâm trạng tui rất mâu thuẫn, vừa muốn xem chị quay phim, vừa muốn chị coi bói. Kỷ Hòa có thể phân thân không, làm cả hai luôn đi! (Đùa thôi mà…)"
"Cái lầu trên tham lam quá rồi! Không phải trẻ ngoan đâu! Nhưng mà tui cũng muốn…"
"Khoan! Vậy có phải La Dặc cũng ở đó không? Mau gọi anh ấy ra đi!"
"An Nhiễm đâu? Tui muốn gặp An Nhiễm!"
Kỷ Hòa khẽ cười:
"La Dặc đang quay phim, e rằng đạo diễn Giang không cho anh ấy gặp mọi người đâu. Còn An Nhiễm…"
Cô quay sang bên cạnh, hỏi:
"Fan muốn gặp cô đấy. Cô có muốn chào hỏi không?"
An Nhiễm hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ:
"Ồ… Được, được chứ!"
Ban đầu, cô vốn không định xuất hiện trước ống kính.
Dù sao đây cũng là livestream của Kỷ Hòa, cô không muốn cướp đi sự chú ý của chủ nhà. Trong giới giải trí, chuyện ai nổi bật hơn ai luôn là vấn đề nhạy cảm. Nếu cô vô tình thu hút quá nhiều ánh nhìn, e rằng sẽ khiến một số người khó chịu.
Trước đây, An Nhiễm từng có một bài học đắt giá.
Khi cô còn là nữ phụ, chỉ vì nhan sắc quá nổi bật mà trong các bữa tiệc hay ảnh chụp chung, cô luôn vô tình lấn át nữ chính. Sau đó, nữ chính kia không vui, thậm chí còn đăng Weibo bóng gió.
Kết quả, An Nhiễm bị antifan công kích suốt một thời gian dài, đến mức cô mắc chứng rối loạn căng thẳng nhẹ.
Nhưng Kỷ Hòa thì khác.
Cô không hề để tâm đến những chuyện so đo vặt vãnh đó. Ngược lại, cô còn rất hào phóng, chủ động xoay camera hướng về phía An Nhiễm.
An Nhiễm hơi lo lắng rằng fan sẽ tranh cãi xem ai đẹp hơn, nhưng điều bất ngờ là… họ hoàn toàn không làm vậy.
Fan của Kỷ Hòa cũng giống như cô ấy, rất thân thiện.
Họ chưa bao giờ gây chiến trên mạng, càng không kéo người khác xuống để nâng thần tượng của mình lên. Trừ khi có antifan khiêu khích, còn lại họ luôn hòa nhã.
"Hai người đẹp chung một khung hình, tuyệt quá!"
"Phải cảm ơn An Nhiễm chuyện lần trước đã đăng Weibo giúp chị Kỷ Hòa! Nếu không, chắc chị ấy còn bị oan uổng lâu lắm."
"Đúng rồi! Hôm đó ai là người bóng gió chị Kỷ của tụi tui thế hả? Xui thật sự! Nhưng may mà mọi chuyện cũng được giải quyết rồi!"
Nhìn thấy những dòng bình luận ấm áp, An Nhiễm bật cười:
"Chuyện nên làm thôi mà."
Ban đầu, cô giúp Kỷ Hòa phần lớn là vì nể mặt La Dặc.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cô nhận ra Kỷ Hòa thật sự rất tốt. Cô gái này không có bệnh ngôi sao, cũng không kiểu cách, hoàn toàn khác xa với những tin đồn ác ý trước đây.
Cô không hiểu… tại sao có người lại ghét Kỷ Hòa đến mức đó?
Thấy bầu không khí vui vẻ, An Nhiễm nhanh chóng lùi lại, cười nói:
"Được rồi, được rồi! Không quấy rầy nữa. Kỷ Hòa, cô mau livestream đi. Mọi người có thể không vội, nhưng tôi thì có đấy!"
Nói xong, cô vẫy tay chào rồi tránh sang một bên, lập tức trở lại dáng vẻ của một ngôi sao nổi tiếng mà các học sinh tiểu học yêu thích.
Kỷ Hòa bật cười, thoải mái nói:
"Vẫn như mọi khi, quy tắc cũ. Ba quẻ, ai giành được thì là của người đó. Không làm trò mờ ám, không lừa già dối trẻ."
Màn hình livestream nhảy số liên tục, sau một hồi cạnh tranh gay gắt, cuối cùng một cô bé giành được suất xem quẻ.
Cô bé trông khá nhỏ, mặc đồng phục học sinh, vừa nhìn đã biết ngay là học sinh cấp ba.
Những người xin quẻ trước thường đã chuyển tiền ngay trong lúc kết nối, nhưng cô bé này thì chưa. Cô có vẻ hơi bối rối, giọng nói cũng mang theo chút ngập ngừng:
"Chị Kỷ Hòa, hiện tại em không có đủ tiền, có thể trả từng đợt cho chị không?"
"Chị yên tâm, em sẽ không lừa đâu! Em có thể gửi tên, lớp, trường, số điện thoại phụ huynh, thậm chí cả chứng minh thư cho chị!"
Đối với một học sinh cấp ba, hai nghìn tệ đúng là một con số khổng lồ.
Kỷ Hòa nhìn cô bé, ánh mắt trong veo, suy nghĩ đơn thuần, không giống kiểu người xảo trá hay trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng chẳng sợ ai quỵt tiền mình.
Cô thu tiền xem quẻ, một phần để nuôi sống bản thân, một phần để sớm trả lại khoản tiền vi phạm hợp đồng.
Quan trọng hơn, xem bói là tiết lộ thiên cơ, mà tiết lộ thiên cơ sẽ mang đến báo ứng. Người bình thường không có tu vi, nếu mệnh cách yếu, có thể sẽ không chịu nổi loại báo ứng này.
Kỷ Hòa lấy tiền, cũng là đang chịu báo ứng thay cho khách hàng. Với tu vi của cô, loại báo ứng này chẳng đáng là bao. Nhưng nếu khách hàng không trả tiền, vậy thì tự họ gánh lấy hậu quả.
Cô hơi nghiêng đầu, hỏi:
"Em thà trả góp cũng không muốn nói với bố mẹ để họ giúp à? Họ có biết chuyện em đến tìm chị xem bói không?"
"Họ không biết." Cô bé cắn môi, có chút do dự. "Em không muốn họ lo lắng..."
Rồi lại vội vàng nói tiếp:
"Chị Kỷ Hòa, em có thể kết bạn Weixin với chị, mỗi tháng em sẽ trích một phần tiền sinh hoạt để trả dần!"
Bình luận trong livestream nhanh chóng bùng nổ.
[Em gái này đáng thương quá! Mà tôi nghe xong lại nhớ thời cấp ba ghê!]
[Ha ha ha, tôi hồi cấp ba cũng vậy! Vì muốn mua đồ thần tượng mà ngày nào cũng nhịn ăn sáng để dành tiền!]
Ngay lúc đó, một bình luận nhảy ra, khiến mọi người cười ngả nghiêng.
[Chủ kênh không phải lúc nào cũng ra vẻ chính trực sao? Cô bé này đáng thương như vậy, hay là miễn phí cho em ấy đi?]