[Sao vẫn có kiểu anh hùng bàn phím thích lên lớp người khác vậy?]
[Kỷ Hòa làm việc tốt, nhưng chẳng lẽ cô ấy không cần ăn cơm?]
[Bây giờ, cậu lập tức đến tỉnh S, ở đó có tượng Phật Lạc Sơn, cậu bảo tượng Phật đứng lên rồi tự mình ngồi vào đi!]
[Hay là cậu trả tiền giúp em gái này đi?]
Kỷ Hòa khẽ cười, bình tĩnh đáp:
"Bắt buộc phải trả tiền. Nếu không, em gái nhỏ này sẽ không gánh nổi thiên cơ. Hơn nữa, tôi cũng phải ăn cơm."
Giới giải trí kiếm tiền nhiều nhưng tiêu cũng nhiều.
Hơn nữa, số tiền cô kiếm được bây giờ chẳng là gì so với sao hạng A, cô vẫn còn nghèo rớt mồng tơi.
Hầu hết thu nhập của cô đều đến từ việc xem bói.
Còn kẻ vừa phát ngôn kia... Chuyên đi nói những lời đạo đức giả.
Nếu cô không nhìn thấy thì thôi, nhưng một khi đã thấy rồi, thì không thể bỏ qua được.
Cô lật tay, vẽ một đạo phù văn.
Bên kia màn hình, anh hùng bàn phím bỗng hét lên một tiếng "Vãi!"
Mèo nhà anh ta đột nhiên nhảy lên bàn, quệt đổ cốc nước, nước tràn vào bàn phím. Máy tính nhấp nháy hai cái rồi... tắt ngúm.
[Ủa, sao ông anh kia im re rồi?]
[Cười chết! Có lẽ xấu hổ quá nên chạy mất dép rồi!]
[Anh hùng bàn phím mà biết xấu hổ á? Không thấy vừa rồi Kỷ Hòa vẽ một đạo phù sao? Tôi nghi là phù văn phát huy tác dụng đấy!]
[Bó tay! Idol nhà người ta đối phó với antifan: Thuê seeder, dẫn dắt dư luận. Kỷ Hòa đối phó với antifan: Vẽ bùa. Một đồng cũng không tốn mà hiệu quả cao!]
[Tôi cảm giác Kỷ Hòa căn bản không cần seeder! Một mình cô ấy có thể địch lại cả nghìn người luôn!]
Cô bé có ID "Bánh Quy Dâu Tây" lên tiếng:
"Để em kể chuyện này trước đã…"
Giọng cô bé có chút do dự, nhưng vẫn cố gắng nói rõ ràng:
"Chị Kỷ Hòa, em muốn nhờ chị tìm giúp em một kẻ lừa đảo. Người đó đã lừa của em… tám trăm tệ."
Bình luận lập tức nhảy liên tục:
"? Cái này mà cũng phải tìm à? Một lần xem bói của chị Kỷ Hòa tận hai nghìn tệ, cho dù em có tìm được kẻ lừa đảo thì vẫn lỗ mất một nghìn hai đấy!"
"Đúng rồi, em gái à, chuyện này không đáng đâu."
"Tiền có thể không quan trọng, nhưng chắc em ấy chỉ muốn xả giận thôi! Dù sao kẻ lừa đảo đúng là đáng ghét thật!"
"Hiện tại lừa đảo nhiều lắm, gần cuối năm rồi bọn chúng tranh thành tích à? Nhưng khoan… bây giờ cũng chưa phải cuối năm mà? Sao bọn nó lại siêng năng hơn cả tui vậy, tui cần kiểm điểm bản thân!"
Bánh Quy Dâu Tây hít sâu, nhẹ giọng nói tiếp:
"Nếu chỉ bị lừa tám trăm tệ thì không sao. Nhưng điều em để ý không phải là số tiền… mà là danh dự của em."
Nói đến đây, mắt cô bé đỏ hoe, giọng nghẹn lại như thể vừa chịu ấm ức rất lớn.
Chuyện là thế này…
Vào cuối tuần, Bánh Quy Dâu Tây đột nhiên nhận được tin nhắn từ một người bạn thân hồi cấp hai.
Người đó nói tài khoản QQ của mình bị hack, nhờ cô bé quét mã giúp để có thể đăng nhập lại.
Vì tin tưởng bạn, cô bé không chút do dự quét mã ngay.
Nhưng trong quá trình trò chuyện, cô chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Giọng điệu của người này hình như không giống bạn mình lắm.
Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu, đối phương đã gọi chính xác tên cô bé.
Thế là Bánh Quy Dâu Tây không nghĩ nhiều nữa.
Kết quả, sau khi quét mã xong, tài khoản QQ của cô bé bị đánh cắp.
Nhưng kẻ lừa đảo không lập tức hành động.
Hắn kiên nhẫn chờ một buổi chiều khác, chọn thời điểm thích hợp để ra tay.
Hắn đăng nhập vào tài khoản của Bánh Quy Dâu Tây, giả làm cô bé và nhắn tin mượn tiền bạn bè.
Lúc đó là cuối tuần, Bánh Quy Dâu Tây đang ở lớp học thêm. Điện thoại để trong bàn học, cô bé hoàn toàn không biết rằng một bi kịch sắp xảy ra.
Đến khi tan học, cô mới phát hiện hàng chục cuộc gọi nhỡ.
Cô bé giật mình, vội vàng mở điện thoại kiểm tra, lúc đó mới nhận ra có điều không ổn.
Một người bạn của cô bé, vì tưởng chính cô đang mượn tiền, đã nhanh chóng chuyển tám trăm tệ cho kẻ lừa đảo.
Mãi đến khi gọi điện trực tiếp cho Bánh Quy Dâu Tây, bạn cô bé mới bàng hoàng nhận ra mình đã bị lừa.
Bánh Quy Dâu Tây cúi đầu, giọng nhỏ đi một chút:
"Cho nên… Chị Kỷ Hòa, đây là lý do em không thể trả hết tiền xem bói. Tiền dành dụm trước đó của em đã dùng để trả lại cho bạn rồi. Mà em còn thiếu hơn một trăm tệ, vẫn chưa gom đủ để trả hết…"
Bình luận lại bùng nổ:
"Tại sao em lại phải trả? Người bạn kia cũng không kiểm tra kỹ, đáng lẽ phải gọi điện xác nhận trước chứ!"
"Cậu nói câu này mà không thấy lương tâm cắn rứt à? Người ta cho bạn mượn tiền, kết quả lại bị lừa, mà giờ cậu bảo là lỗi của họ á?"
"Đúng rồi! Ở cái thời buổi này, có ai vừa nghe đến ‘mượn tiền’ mà không chạy xa ba mét đâu? Người sẵn sàng cho mượn ngay chắc chắn phải xem em ấy là bạn thân lắm!"
"Nhưng mà cũng phải nói, bạn em ấy cũng sơ suất thật. Trước khi chuyển tám trăm tệ, không lẽ không gọi điện xác nhận à? Tám trăm đó, đâu phải tám tệ đâu!"
"Vậy tức là lỗi của Bánh Quy Dâu Tây à? Sao bắt em ấy trả? Em ấy cũng là nạn nhân mà!"
"Cười c.h.ế.t mất, chẳng lẽ người cho mượn tiền thì phải chịu thiệt à? Ý là ai lương thiện thì sẽ xui xẻo đúng không?"
Bánh Quy Dâu Tây nhìn bình luận tranh cãi, cảm thấy đau đầu, vội lên tiếng:
"Mọi người đừng cãi nữa… Bạn em cũng rất tốt, cậu ấy nói cả hai đều có trách nhiệm. Chính cậu ấy chủ động đề nghị em chỉ cần trả lại bốn trăm tệ thôi…"
[Bốn trăm tệ cũng coi như hợp lý, dù sao cả hai bên đều có sơ suất... Nếu Bánh Quy Dâu Tây cẩn thận hơn, tài khoản đã không bị đánh cắp; nếu bạn của cô bé cảnh giác hơn, cũng sẽ không bị lừa mất tiền.]
[Cũng may cả hai đều hiểu chuyện! Nếu một người khăng khăng bắt người kia trả hết, còn một người lại một đồng cũng không muốn bỏ ra, có lẽ tình bạn này đã sớm tan vỡ rồi.]
Nhưng sắc mặt của Bánh Quy Dâu Tây vẫn không khá hơn là bao. Cô bé siết chặt tay, giọng có chút bất lực:
"Nhưng vấn đề là... khi đó bạn em chuyển tiền cho em vì tưởng rằng em gặp chuyện khẩn cấp..."
"Cậu ấy cũng không có nhiều tiền như vậy, nhưng vì lo lắng cho em, nên đã rút từ tài khoản ngân hàng của mẹ cậu ấy để gửi qua."
Kỷ Hòa khẽ nhíu mày. Chuyện này đến đây vẫn chưa kết thúc?
"Rồi sao nữa?"
"Tất nhiên là mẹ cậu ấy phát hiện ra..." Giọng Bánh Quy Dâu Tây nhỏ hẳn lại. "Bà ấy đọc đoạn tin nhắn, nhưng không tin em bị mất tài khoản. Bà ấy nghĩ rằng em cố ý mượn tiền không muốn trả, nên mới bịa ra lý do này."
"Mẹ cậu ấy gọi điện đến mắng em là kẻ lừa đảo. Bà ấy nói những lời rất khó nghe, còn bắt bạn em không được chơi với em nữa."
Kỷ Hòa im lặng.
Chuyện này, trong mắt người lớn có thể chỉ là một chuyện nhỏ. Nhưng đối với một học sinh cấp ba, lại giống như trời sập.
Bánh Quy Dâu Tây còn chưa trưởng thành, bị mẹ của bạn gọi đến mắng chửi, trong lòng chắc chắn rất khó chịu.
Mà bố mẹ của cô bé thì sao?
Bọn họ chỉ biết con gái mình bị lừa đảo, nhưng hoàn toàn không biết phía sau còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Bánh Quy Dâu Tây cũng không định kể với bố mẹ.
Ngay cả chuyện cô bé phải bồi thường bốn trăm tệ, cô bé cũng tự mình gánh lấy, không nói một lời.
Nhà cô bé không dư dả, bốn trăm tệ cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng cô bé không muốn để bố mẹ lo lắng, dự định sẽ tự tiết kiệm để trả.
Điều duy nhất khiến cô bé không cam lòng chính là danh dự của mình.
Cô bé muốn tìm ra kẻ lừa đảo đó, không chỉ để lấy lại tiền, mà còn để chứng minh bản thân không nói dối, không lừa bạn bè.
[Em gái, đừng có dại dột mà một mình gánh hết mọi chuyện. Nếu tôi có con gái, biết nó vừa mệt vừa chịu oan ức thế này mà không chịu nói với tôi, chắc tôi sẽ đau lòng c.h.ế.t mất!]
[Cô bé hiểu chuyện quá trời! Hiện tại tôi đang mang thai, hy vọng con mình sau này cũng được như em ấy!]
[Ai... Nghe mà muốn khóc luôn...]
[Người mẹ kia quá đáng thật sự! Cô bé cũng là người bị hại mà, sao lại mắng người ta?]
[Nhưng đứng từ góc độ của bà ấy mà nói, phản ứng như vậy cũng không sai, đúng không? Bà ấy nghĩ con mình bị lừa tiền, nên mới tức giận vậy thôi.]
[Mẹ nó, cả hai đều là người bị hại, chỉ có tên lừa đảo kia mới đáng chết! Thật sự chỉ muốn túm cổ nó băm thành từng mảnh!]
[Vậy sao không báo cảnh sát? Cảnh sát có thể điều tra, chứng minh em không nói dối mà!]
Bánh Quy Dâu Tây cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn lại:
"Em đã báo cảnh sát rồi. Họ bảo em điền vào một lá đơn. Em còn chụp lại gửi cho mẹ của bạn em, nhưng bà ấy vẫn không tin..."
"Bà ấy nghĩ rằng em vừa ăn cắp vừa la làng."
Kỷ Hòa nhắm mắt, hít sâu một hơi.
"Vậy số tiền kia sao rồi?"
Bánh Quy Dâu Tây cười khổ:
"Tám trăm tệ... Cảnh sát bảo số tiền quá nhỏ, khả năng lấy lại không cao."
"Em đã chấp nhận chịu mất tiền rồi, nhưng..." Cô bé cắn môi. "Quan hệ giữa em và bạn rất tốt. Em thật sự không muốn vì chuyện này mà khiến chúng em từ đây mỗi người một ngả."
Cô bé ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Kỷ Hòa, trong mắt đầy hy vọng.
"Chị Kỷ Hòa, chị có thể giúp em tìm ra kẻ lừa đảo đó không?"
Chỉ cần tìm thấy kẻ lừa đảo đó thì cô bé không những có thể lấy lại được thứ mà mình đã tổn thất, mà còn có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân.