Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 471



Cô suýt quên mất một sự thật—làm một streamer huyền học, ngoài xem bói ra, Kỷ Hòa còn phải bắt quỷ nữa.

Ôi trời, đúng là một nghề có độ nguy hiểm cao!

Không biết lần này Kỷ Hòa có thể giải quyết không?

——— (*): "Phép thắng lợi tinh thần của AQ" là khái niệm trong văn học Trung Quốc, chỉ việc tự an ủi bản thân bằng cách bóp méo sự thật theo hướng tích cực dù thực tế không hề tốt đẹp.

...

An Nhiễm nhìn Kỷ Hòa với vẻ cảnh giác, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm bất an. Nhưng người đối diện chỉ thong thả bấm đốt ngón tay, rồi đột nhiên bật cười.

"Em đoán đúng rồi, đó là ma thật."

"Cái gì?" Tiểu Ưu nghe xong thì tái mét mặt mày, suýt nữa làm rơi điện thoại. "Vậy... vậy chị Kỷ Hòa, em gửi địa chỉ nhà cho chị ngay nhé! Chị có thể đuổi con ma đó giúp em không?"

Nhưng trái với mong đợi của cô, Kỷ Hòa không hề đồng ý ngay mà còn nghiêng đầu nhìn cô đầy hứng thú.

"Em có muốn gặp con ma đó không?"

"Không không không không không ạ!" Tiểu Ưu vội vàng lắc đầu như trống bỏi, giọng nói lạc cả đi.

Thấy ma á?

Cô đâu có "mặn" đến mức đó!

Chưa nhìn thấy đã sợ đến ngất xỉu thì còn ra thể thống gì nữa!

"Thật sao?" Kỷ Hòa thản nhiên cười, ánh mắt như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người đối diện. "Nhưng chị thấy, nếu em không tự mình nhìn thử con ma này... em sẽ hối hận đấy."

Tiểu Ưu khựng lại, sắc mặt thoáng hiện vẻ bối rối.

"Chẳng phải em từng nuôi một con chó nhỏ Pomeranian màu nâu, tên là bé Pudding sao?"

Tiểu Ưu sững người. Cô không nghĩ tới Kỷ Hòa lại biết chuyện này.

"Vâng... đúng vậy ạ."

Lòng cô nhói lên một cái. Đã rất lâu rồi cô không nhắc tới cái tên này.

"Từ năm nhất đại học, em đã nuôi nó. Em luôn thích thú cưng, nhưng bố mẹ em không cho phép. Mẹ em còn nói thẳng rằng, trong nhà chỉ có thể có một bên ở lại, hoặc em, hoặc con chó."

"Cũng may khi ấy bà nội từ quê lên chơi, tiện tay mang theo một chú cún con... Mẹ em thấy vậy cũng không phản đối nữa. Em thực sự rất thích bé Pudding. Nó ngoan lắm, dù có để ngón tay vào miệng, nó cũng chẳng cắn, chỉ trợn tròn đôi mắt nhìn mình, đáng yêu vô cùng."

"Đó là chú chó đầu tiên em được nuôi trong suốt hai mươi năm qua, cũng là con vật em yêu thương nhất."

An Nhiễm ngồi bên cạnh không nhịn được xuýt xoa:

"Trời ơi, tôi cũng có nuôi một con, nghe thế này mà đau lòng ghê!"

Tiểu Ưu tiếp tục kể, giọng nói có chút nghẹn lại:

"Nhưng đến năm tư đại học... Một lần em gọi về nhà hỏi mẹ về bé Pudding, mẹ lại nói với em rằng nó đi lạc rồi."

Cô dừng lại một chút, hai tay nắm chặt vào nhau.

"Em hoảng hốt vô cùng, chỉ muốn lập tức bỏ hết mọi thứ mà về nhà tìm nó. Nhưng trường học cách nhà quá xa, hơn nữa khi ấy đang vào mùa thi giữa kỳ... đến cả thời gian để đau lòng em cũng không có."

"Bố mẹ em cũng đã tìm rất lâu, nhưng không thấy. Họ lại còn bận công việc, em không thể ích kỷ để bố mẹ thức đêm thức hôm chỉ vì đi tìm một con chó. Cứ như thế... em đã đánh mất bé Pudding mãi mãi."

"Em không còn được gặp lại nó nữa."

An Nhiễm bất giác siết chặt tay, cảm giác lồng ngực nặng trĩu.

Cô chỉ định hóng chuyện thôi mà. Tại sao tự nhiên bị nhét cho một câu chuyện đau lòng thế này!

Tiểu Ưu cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy.

"Sau khi nghe chuyện này, bạn bè đều khuyên em mua một con Pomeranian khác giống y hệt. Nhưng em không muốn. Chị Kỷ Hòa, chị có từng nghe câu 'Uyển uyển loại khanh' chưa? Em cảm thấy câu này không đúng chút nào. Trên thế gian này, chẳng có con vật nào có thể thay thế bé Pudding trong lòng em cả. Dù có một con chó giống nó như đúc... em vẫn biết đó không phải nó."

Kỷ Hòa khẽ mỉm cười.

"Vậy, em có muốn gặp lại nó một lần nữa không?"

Tiểu Ưu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, hai mắt trừng lớn.

"Muốn! Đương nhiên là muốn ạ!"

Cô nín khóc ngay lập tức, giọng nói tràn đầy hy vọng.

"Chị Kỷ Hòa, chị nói thật sao? Em có thể gặp lại bé Pudding thật ư?"

Kỷ Hòa không trả lời, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng bàn tay cô đột nhiên xuất hiện một lá bùa màu vàng.

Không mượn bất kỳ vật dẫn nào, chỉ dựa vào linh lực mà hóa thành vật thực. Đây là trình độ mà chỉ những huyền thuật sư có tu vi đứng đầu mới có thể làm được.

Tiểu Ưu trợn tròn mắt nhìn lá bùa từ từ cháy rụi giữa đầu ngón tay Kỷ Hòa.

Ngay khi tàn tro cuối cùng rơi xuống, trước mặt cô bỗng xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.

Một chú chó nhỏ, với bộ lông nâu mềm mại.

Nó lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong phòng.

Kỷ Hòa nhìn Tiểu Ưu, nhẹ giọng nói:

"Đây chính là con 'ma' mà em gặp mỗi tối. Cũng là bé Pudding mà em ngày đêm mong nhớ."

"Cái gì???" Tiểu Ưu giật mình thốt lên.

Kỷ Hòa chậm rãi nói: "Vạn vật có linh. Khi em nhớ mong bé Pudding, nó cũng đang luyến tiếc em."

Tiểu Ưu sững người.

Cô ngước mắt nhìn hình bóng nhỏ bé trước mặt, đôi mắt bất giác ngấn lệ.

Hình dáng quen thuộc ấy...

Bé Pudding nhẹ nhàng chạy đến, ngoan ngoãn ngồi xổm trước cô.

Sau đó, nó vươn chiếc lưỡi nhỏ, dịu dàng liếm vào lòng bàn tay Tiểu Ưu.

Cảm giác mềm mại và ấm áp này khiến Tiểu Ưu không kìm được mà bật khóc.

"Em khổ sở vì không thể nhìn thấy nó lần cuối. Nhưng với nó mà nói, nó cũng mong mỏi được gặp lại em."

Kỷ Hòa nhẹ giọng nói.

"Tâm nguyện của nó chính là có thể thấy em một lần nữa. Bây giờ gặp được em rồi, nó cũng không còn gì phải nuối tiếc nữa."

Nghe vậy, nước mắt Tiểu Ưu càng rơi nhiều hơn.

Bởi vì cô hiểu rõ một điều—nếu thứ đang đứng trước mặt cô lúc này thực sự là hồn ma của bé Pudding, vậy nghĩa là...

Nó đã chết rồi.

Cô hít sâu, giọng nói nghẹn ngào: "Bé Pudding... đã chết như thế nào vậy chị?"

Kỷ Hòa nhìn cô một lát, rồi nói: "Pudding là giống chó nhỏ, lại được nuôi trong nhà từ bé nên không có khả năng sinh tồn ở bên ngoài. Sau khi đi lạc, nó tìm thức ăn trong thùng rác nhưng không tranh nổi với những con chó to lớn khác."

Giọng điệu của Kỷ Hòa rất uyển chuyển.

Nhưng dù có nói khéo thế nào đi nữa thì sự thật vẫn không thể thay đổi—bé Pudding đã chết đói.

Tiểu Ưu cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Lúc trước em cũng từng nghĩ đến trường hợp này... Nhưng em vẫn tự an ủi mình rằng có thể ai đó đã nhặt được nó, thương nó đáng thương mà đem về nuôi."

Cô nghẹn lời.

"Không ngờ... hóa ra sự thật lại chính là kết quả tồi tệ nhất mà em đã nghĩ đến..."

Nhìn cô chủ đau lòng, bé Pudding lập tức lại gần, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay cô.

Đôi mắt nó trong veo, lấp lánh như hắc diệu thạch.

Tiểu Ưu nghẹn giọng, bàn tay run rẩy chạm vào bộ lông mềm mại của nó.

"Chắc lúc đó em vừa lạnh vừa đói, rất sợ hãi và bất lực, đúng không?"

Cô gần như không thể chịu đựng nổi nỗi đau trong lòng.

"Chị xin lỗi... Chị không phải là một người chủ đủ tốt, không thể mãi ở bên cạnh em..."

Kỷ Hòa lặng lẽ nhìn cô, rồi nhẹ giọng nói: "Nhưng bé Pudding không nghĩ vậy đâu. Trong lòng nó, em mãi mãi là người chủ tốt nhất."

"Nếu không, sau khi chết, linh hồn nó đã không lựa chọn ở lại nhân gian lâu đến vậy để làm bạn bên em."

Tiểu Ưu sững sờ.

Những khoảnh khắc cô cảm thấy sợ hãi vào ban đêm, hóa ra không phải do có ma quỷ hãm hại cô.

Mà là do bé Pudding vẫn luôn nằm cạnh cô, nhẹ nhàng áp đầu vào lưng cô.

Nó không muốn cô cô đơn.

Nó chỉ mong cô vui vẻ chơi đùa với nó, giống như những ngày còn sống.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com