Kỷ Hòa chậm rãi nói: "Bây giờ, nó đã gặp lại em lần cuối. Tâm nguyện của nó cũng đã hoàn thành rồi."
"Chị sẽ siêu độ cho nó, đưa nó về địa phủ an lành, để nó có thể đầu thai sang kiếp khác."
"Tiểu Ưu, lần này... hãy nói lời tạm biệt thật tử tế với nó đi."
Tiểu Ưu lặng lẽ ôm lấy bóng hình nhỏ nhắn ấy, chóp mũi chạm vào chiếc mũi ướt lạnh của bé Pudding.
Cô không nói gì, chỉ yên lặng ôm nó thật lâu.
Kỷ Hòa cũng không quấy rầy.
Bởi vì cô biết—giờ phút này, Tiểu Ưu đang tâm sự với bé Pudding của mình.
Những lời nói ấy, chỉ có họ mới hiểu.
Một lúc lâu sau, Tiểu Ưu buông tay.
Kỷ Hòa đốt một lá bùa.
Bóng dáng bé Pudding dần dần trở nên trong suốt, sau đó biến mất trong không trung.
Nó đã đi đến hành tinh cún của riêng mình.
Tiểu Ưu nhìn vào khoảng không trước mặt, khẽ thì thầm:
"Tốt quá rồi..."
"Cuối cùng, tối nay em cũng có thể ngủ ngon giấc rồi."
———
Cùng lúc đó.
Dã Tiểu Dã vừa tan làm, mệt mỏi lê bước về nhà.
Cô nhìn đồng hồ—đã mười giờ đêm.
"... Cái tên sếp chết tiệt này, bắt mình tăng ca đến tận giờ này, đúng là độc ác mà!"
Cô bực bội lầm bầm.
Tài khoản blogger ẩm thực của cô đã có hơn một trăm nghìn người theo dõi.
Chỉ cần tiếp tục phát triển, chờ khi có thu nhập ổn định, cô sẽ nghỉ việc để làm blogger full-time!
Không cần ngày ngày làm công, không cần tăng ca đến kiệt sức nữa.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Dã Tiểu Dã có chút phấn chấn, bước chân cũng nhanh hơn.
Nhưng đi được một đoạn, cô bỗng khựng lại.
Cảm giác...
Hình như có ai đó đang đi theo sau cô.
Ảo giác sao...?
Dã Tiểu Dã bước đi trong con hẻm vắng, lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Cô chợt nhớ đến những tin tức gần đây—những cô gái độc thân bị kẻ lạ bám theo, cuối cùng gặp phải chuyện kinh hoàng ngay trước cửa nhà mình. Ý nghĩ ấy khiến sống lưng cô lạnh toát.
Cô giả vờ đi thẳng, nhưng đến một ngã rẽ bất ngờ đổi hướng, rẽ nhanh vào con đường nhỏ bên cạnh.
Người kia chắc chắn không kịp phản ứng!
Nhịp tim Dã Tiểu Dã đập thình thịch. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó lén lút thò đầu ra nhìn phía sau.
Không có ai cả.
"Hừm..." Cô thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ: "Mày đừng có dọa bản thân nữa!"
Cô chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, bôn ba từ sáng đến tối chỉ kiếm được chút tiền còm, đến cả kẻ trộm chắc cũng chẳng buồn ngó tới.
Cướp ai không cướp, đi cướp cô thì chỉ có lỗ nặng!
Dã Tiểu Dã lắc đầu, hất tóc gạt đi những suy nghĩ linh tinh.
Cô tăng tốc bước đi, cuối cùng cũng về tới cửa nhà.
Nhưng đúng lúc cô lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa...
Một vật lạnh buốt bất ngờ chạm vào eo cô.
Cô sững người.
“Cuối cùng thì mày cũng về đến nhà.” Một giọng nói băng lạnh vang lên ngay sát bên tai. “Tao theo dõi mày cả đoạn đường, cũng mất công lắm đấy.”
Dã Tiểu Dã giật bắn mình. Cô vừa định quay đầu thì cảm giác áp lực từ con dao lạnh ngắt càng ép sát hơn vào eo.
Giọng nói này...
Là quản lý trưởng của cửa hàng Cầu Vồng Ngôi Sao?!
Nhận ra đối phương là ai, đầu óc cô lập tức trở nên trống rỗng.
Lúc trước, chính cô là người đã đăng tải đoạn ghi âm lên mạng, vạch trần việc cửa hàng Cầu Vồng Ngôi Sao sử dụng sữa bò hết hạn. Tin tức đó lan truyền như lửa gặp gió, khiến cả cửa hàng bị lên án dữ dội.
Cũng vì vậy mà Dã Tiểu Dã không thể nào quay lại làm việc ở đó nữa. Cô thậm chí còn không dám đến cửa hàng để lấy nốt số tiền lương cuối cùng của mình.
Vậy mà giờ đây, người quản lý kia lại tìm đến tận nhà cô.
Người phụ nữ phía sau khẽ cười nhạt, giọng nói đầy hằn học.
“Mày dám bóc phốt tao trên mạng, làm tao bị đuổi việc. Bây giờ tao mất tất cả, tay trắng rời khỏi Cầu Vồng Ngôi Sao.” Bà ta nghiến răng: “Tao làm ở đó gần năm năm, giờ đã sắp bốn mươi tuổi, bị đuổi rồi thì còn biết đi đâu nữa đây?”
Dã Tiểu Dã nghiến răng, cố giữ bình tĩnh.
"Chuyện này sao lại trách tôi được? Là do chính chị làm sai trước!"
Bà ta cười khẩy.
“Tao chỉ muốn kiếm chút lợi nhỏ thì đã sao? Mày tưởng ai trên đời này cũng thanh cao chắc? Mày dám nói hồi đi khách sạn chưa từng lấy hết mấy đồ dùng một lần không? Hay lúc còn đi làm, mày chưa bao giờ dùng máy in của công ty để in tài liệu riêng?"
Dã Tiểu Dã nghẹn họng.
Nhưng chỉ trong tích tắc, cô phản bác ngay:
"Chị đừng có đánh tráo khái niệm! Mấy chuyện đó hoàn toàn khác nhau! Chiếm chút tiện nghi nhỏ không đồng nghĩa với việc làm hại người khác! Sữa bò hết hạn có thể khiến bao nhiêu người bị tiêu chảy, thậm chí nguy hiểm đến sức khỏe! Chị không thấy có lỗi sao?"
Người phụ nữ cười mỉa.
“Tao không tranh cãi với mày nữa. Dù sao…” Giọng bà ta chợt trầm xuống, đầy đe dọa. “Không phải mày là blogger ẩm thực sao? Độ hot cũng không tệ nhỉ? Giờ mày đăng bài lên Weibo đi, nói tất cả những gì mày nói trước đây chỉ là bịa đặt để câu view. Bài bóc phốt, đoạn ghi âm, tất cả đều là giả! Thực tế, cửa hàng chưa bao giờ làm sai cả!”
Dã Tiểu Dã mở to mắt.
Bà ta theo dõi cô suốt quãng đường chỉ để ép cô làm chuyện này?!
Nhưng…
Cô tuyệt đối không thể xoá bỏ đoạn ghi âm đó!
Thật là thật, giả là giả.
Cô không đời nào chịu cúi đầu!
Cảm giác lạnh lẽo từ con dao chọc sát vào eo khiến Dã Tiểu Dã sởn gai ốc.
"Nhanh lên! Không thì tao giết mày luôn giờ!" Quản lý trưởng gằn giọng, mất hết kiên nhẫn.
Toang thật rồi! Chẳng lẽ hôm nay cô phải bỏ mạng ở đây sao?
Trong đầu Dã Tiểu Dã xoay vần hàng trăm suy nghĩ, cô không biết nên xóa Weibo theo yêu cầu hay phản kháng lại thì hơn. Đúng lúc này, cánh cửa nhà cô bất ngờ mở ra.
Người đàn ông trung niên đứng ở cửa, ánh mắt trừng lớn đầy sững sờ. Rồi ngay lập tức, ông quát lên giận dữ:
"Bà làm cái gì thế? Mau thả con gái tôi ra!"
Quản lý trưởng sững người.
Ban đầu chỉ có mình bà ta đấu với Dã Tiểu Dã, nhưng giờ lại có thêm một người đàn ông nữa—lại còn là bố cô ta. Vậy thì… ưu thế hoàn toàn không còn nằm trong tay bà ta nữa.
Nhưng cũng chẳng sao. Bà ta còn có con dao trong tay! Ai sống ai chết còn chưa biết đâu!
"Ông đến đúng lúc lắm! Nhìn xem con gái ông làm ra chuyện gì đi! Nó đã ép người ta đến đường cùng!"
Gia đình và bạn bè vốn không tán thành chuyện cô làm blogger ẩm thực, nên mọi thứ liên quan đến Cầu Vồng Ngôi Sao, cô đều giấu kín.
Thấy ông ấy ngơ ngác, quản lý trưởng nhíu mày, nghiến răng nói: "Sao lại thế này? Ông không biết con gái mình đã gây ra chuyện động trời gì à? Được rồi, để tôi nói cho ông nghe!"
Dã Tiểu Dã nhân cơ hội này nhanh chóng suy nghĩ.
Cô bỗng nhớ tới lời Kỷ Hòa từng nói—khi tài khoản của cô đạt 100.000 người theo dõi, cô sẽ gặp kiếp nạn. Vì thế, Kỷ Hòa đã dặn cô luôn mang theo một lọ nước ớt.
Hôm qua, lượng người theo dõi của cô vừa mới vượt qua mốc đó…
Chẳng lẽ, chuyện hôm nay chính là kiếp nạn mà Kỷ Hòa đã nói?!
Cô thầm cắn răng, chậm rãi đưa tay vào ba lô, sờ trúng lọ nước ớt lạnh buốt. Rồi, không chần chừ thêm một giây nào, cô vặn nắp, nhắm mắt xịt thẳng về phía quản lý trưởng!
Vị trí mắt bà ta ở đâu, cô không chắc. Nhưng chỉ cần phun loạn xạ, kiểu gì cũng trúng!
"AAAARGH!!"
Quản lý trưởng rú lên đau đớn, hai tay ôm lấy mặt, dao trên tay rơi xuống đất leng keng.