"Anh cũng biết cư dân mạng bây giờ mà… một khi ảnh bị lan truyền, cuộc đời em sẽ bị hủy hoại mất..."
Giọng cô ấy run rẩy, trong mắt đầy sợ hãi.
Bùi Thế im lặng.
Có rất nhiều trường hợp từng bị phát tán ảnh riêng tư.
Người nổi tiếng dù có tiền bạc và quan hệ cũng không thể kiểm soát được hậu quả.
Huống chi Trịnh Phỉ chỉ là một cô gái bình thường.
Một khi chuyện xảy ra, dù cô ấy đi đến đâu cũng sẽ bị người ta xì xào bàn tán.
Cô ấy còn có gia đình.
Bố mẹ Trịnh Phỉ thuộc thế hệ cũ, tư tưởng vô cùng bảo thủ.
Nếu biết chuyện này, chắc chắn họ sẽ bị sốc nặng.
Chẳng những không an ủi con gái, mà có khi còn đuổi cô ấy ra khỏi nhà vì cảm thấy mất mặt.
Trong mắt họ, lỗi sai không thuộc về kẻ phát tán, mà là ở chính cô ấy—vì đã dám chụp những tấm ảnh như vậy.
Nhìn Trịnh Phỉ run rẩy cầu xin, Bùi Thế chậm rãi nhắm mắt lại.
Cậu không nỡ nhìn cô ấy sợ hãi như vậy.
Yêu cầu "trinh tiết" của xã hội đối với phụ nữ vốn nghiêm khắc hơn đàn ông, từ góc độ này, cậu có thể hiểu nỗi lo của cô ấy.
Cậu cười khổ.
Rốt cuộc, vẫn không thể thoát ra.
Cứ như vậy, suốt sáu năm trời, cậu vẫn tiếp tục viết trong bóng tối.
Chỉ mong đến khi năm cuốn sách hoàn thành, cậu có thể thực sự được giải thoát.
Bùi Thế chưa từng nghĩ rằng bản thân lại bị đày đọa suốt sáu năm trời. Khi hoàn thành cuốn tiểu thuyết thứ năm cho Ngô Liêu – “Người Hai Mặt” – cậu cứ ngỡ rằng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bóng tối.
Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi buổi họp mặt hiệp hội, Ngô Liêu lại vứt cho cậu một yêu cầu mới: viết một cuốn trinh thám hình sự.
Bùi Thế cảm thấy khó hiểu.
"Rõ ràng tôi đã thay anh viết sách suốt sáu năm, vì sao anh vẫn chưa buông tha tôi?"
Cậu ấy không muốn nhẫn nhịn nữa.
Cầm chặt con dao, cậu xông thẳng vào phòng Ngô Liêu, định ép anh ta trả lại toàn bộ ảnh chụp của Trịnh Phỉ. Nếu Ngô Liêu vẫn cương quyết không chịu, vậy thì cùng lắm đồng quy vu tận.
Cậu đã chịu đủ rồi.
Suốt bao năm qua, cái tên "Ngô Liêu" vang danh khắp nơi, còn cậu thì chỉ có thể trốn trong góc tối, âm thầm sáng tác.
Cậu muốn đứng dưới ánh mặt trời, muốn tự tay ký tên lên tác phẩm của chính mình.
Đó là tôn nghiêm lớn nhất của một nhà văn.
—
Kỷ Hòa chậm rãi kể lại câu chuyện năm xưa.
Lắng nghe những điều này, cả người Bùi Thế run lên, ngón tay siết chặt đến mức gần như khảm sâu vào lòng bàn tay.
Cậu gần như phát điên mà gào lên:
"Mấy người đã biết hết rồi thì sao?! Các người dự định chỉ trích tôi à?! Ngô Liêu nói đúng, ảnh riêng tư của bạn gái tôi bị anh ta nắm trong tay, tôi có thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn?! Tôi cũng chỉ là kẻ bị hại thôi mà!!"
Cơn phẫn nộ của cậu bùng nổ như nước lũ vỡ đê.
Nhìn Bùi Thế sụp đổ, Tề Nam Phong trầm mặc hồi lâu, sau đó thản nhiên nói:
"Cậu là một người đàn ông tốt."
Câu này không phải là lời mỉa mai, mà là thực tâm thật ý.
Trịnh Phỉ gặp phải chuyện như vậy, Bùi Thế hoàn toàn có thể bỏ mặc cô ta rồi rời đi. Nhưng cậu không làm vậy.
Cậu vẫn ở lại, vẫn cắn răng giúp cô ta đối phó với Ngô Liêu, dù rằng bản thân cũng chỉ là một con rối bị điều khiển.
Tề Nam Phong cảm thấy...
Một người đàn ông tốt như thế nên nhanh chóng được gả đi.
Ngay cả một thẳng nam như cậu cũng muốn cong.
Nhưng Kỷ Hòa chỉ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.
"Có một chuyện không biết có nên nói cho cậu biết không..." Anh ta ngập ngừng rồi chậm rãi nói tiếp: "Thật ra, bạn gái của cậu không đáng để cậu trả giá nhiều như vậy."
"...Cô ta đã thông đồng với Ngô Liêu từ lâu rồi."
"Anh nói cái gì?!"
Đồng tử Bùi Thế co rụt lại, cậu thất thanh phản bác:
"Không thể nào!"
Trong tay Ngô Liêu vẫn đang nắm ảnh riêng tư của Trịnh Phỉ, lúc nào cũng lấy đó làm công cụ uy hiếp.
Trịnh Phỉ hận Ngô Liêu còn không kịp, làm sao có thể thông đồng với anh ta được?!
Chuyện này thật hoang đường!
Không lẽ... Kỷ Hòa là người Ngô Liêu phái đến, cố tình muốn ly gián cậu và Trịnh Phỉ?
Kỷ Hòa bình thản nhìn cậu, ánh mắt không mang theo sự chế giễu, mà là thương hại.
"Mặc kệ cậu có tin hay không, đây là sự thật."
—
Trước kia, khi Bùi Thế vừa viết xong quyển sách thứ ba, Ngô Liêu đã từng tìm gặp Trịnh Phỉ.
Nhìn gã đàn ông đã hủy hoại cả cuộc đời mình, Trịnh Phỉ cắn răng, căm hận nói:
"Bạn trai tôi đã viết cho anh ba cuốn sách rồi! Số tiền kiếm được còn hơn xa năm trăm nghìn tệ lúc đầu! Anh còn chưa chịu buông tha cho chúng tôi sao?!"
Cô ta siết chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Bùi Thế nói không sai, tham vọng của Ngô Liêu đúng là không có đáy!
"Đúng vậy."
Ngồi đối diện cô ta, Ngô Liêu thản nhiên mỉm cười, thong thả xoay chiếc vòng tay cổ trên cổ tay mình.
Chiếc vòng này có giá bảy trăm nghìn tệ, với anh ta, đó chỉ là một món đồ chơi mua tiện tay.
Nhưng với Trịnh Phỉ và Bùi Thế, số tiền đó lại đủ để mua lấy cả cuộc đời bọn họ.
"Em nói không sai, tham vọng của tôi đúng là vô đáy. Tôi không phải kẻ ngu, Bùi Thế là một hạt giống tốt, đương nhiên phải giữ trong tay. Cậu ta sẽ mãi mãi sáng tác cho tôi, tôi sẽ không bao giờ để cậu ta rời khỏi.
Còn nếu em vẫn cố bám lấy cậu ta..."
Anh ta nhếch môi cười nhạt.
"Thì kết cục của em cũng sẽ giống như cậu ta."
"Anh... anh...!!"
Trịnh Phỉ trợn mắt, không thể tin nổi vào tai mình.
Ngô Liêu không hề che giấu toan tính của mình.
Hắn ta hoàn toàn không có ý định buông tha bọn họ.
Từ giây phút này, Trịnh Phỉ chợt hiểu ra—
Cô ta đã bị vây chặt trong chiếc lồng này, không bao giờ có thể trốn thoát nữa.
Đừng thấy bây giờ Ngô Liêu bình tĩnh mà lầm, thực ra trong lòng anh ta cũng đang rối như tơ vò.
Bùi Thế không phải người yêu tiền.
Hiện tại, cậu ấy sẵn lòng nghe theo lời anh ta chỉ vì Trịnh Phỉ là bạn gái mình mà thôi. Nhưng nếu một ngày nào đó, cậu ấy hết thích Trịnh Phỉ, muốn rời đi thì sao?
Trong số những người từng giúp anh ta viết hộ, Bùi Thế không phải người duy nhất, nhưng lại là người giỏi nhất. Muốn tiếp tục trục lợi, Ngô Liêu phải giữ chân cậu ấy bằng mọi giá.
Vậy thì… phải bắt đầu từ Trịnh Phỉ.
Đây cũng chính là lý do anh ta tìm đến cô ta.
"Đương nhiên tôi có cách giúp cô không còn đau khổ như bây giờ nữa." Ngô Liêu nhìn thẳng vào Trịnh Phỉ, chậm rãi nói, "Chỉ cần cô chịu hợp tác với tôi."
Trịnh Phỉ cười khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt: "Tôi hợp tác kiểu gì với loại súc sinh như anh đây?"
Ngô Liêu vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt. "Rất đơn giản. Tôi cam kết không để lộ ảnh ra ngoài, đổi lại, cô phải giữ Bùi Thế ở lại, không để cậu ta báo cảnh sát. Với cô bên cạnh, cậu ta vì cô mà sẽ không dám chống đối tôi."
Anh ta nhún vai, giọng nói như thể đang đề nghị một chuyện hết sức bình thường. "Hơn nữa, tôi sẽ không bạc đãi cô. Mỗi khi có tiền, tôi sẵn sàng chia theo tỷ lệ 8-2."
Trịnh Phỉ tức đến mức cả người run rẩy.
Cô ta bật dậy, nghiến răng nói: "Gọi anh là súc sinh quả không sai mà!"
Nhưng Ngô Liêu không hề tức giận. Ngược lại, anh ta còn cười, thản nhiên đáp: "Hết cách rồi."
"Trịnh Phỉ, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ phát tán toàn bộ ảnh riêng tư của cô." Anh ta chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, "Cô cứ suy nghĩ cho kỹ đi."
Anh ta tin chắc, sự phản kháng của cô ta sẽ không kéo dài được bao lâu.
Lòng người, nhân tính sẽ không bao giờ vượt qua được thử thách.
Ban đầu, Trịnh Phỉ không cho Bùi Thế báo cảnh sát là vì sợ ảnh bị lộ. Nhưng về sau, khi tháng nào cô ta cũng nhận được một khoản tiền từ Ngô Liêu, suy nghĩ của cô ta bắt đầu dao động.
Cô ta tự an ủi mình: Dù gì ngay từ đầu Bùi Thế cũng đã viết hộ Ngô Liêu rồi, đúng không? Dù gì Ngô Liêu vẫn luôn dùng ảnh để uy hiếp cô ta mà, chẳng phải sao?
Vậy thì… thà cứ thuận theo, coi như kiếm thêm chút tiền.
Tất nhiên, cô ta không tiêu hết số tiền đó cho riêng mình. Cô ta thường xuyên lấy cớ trả lương để chuyển một phần cho Bùi Thế, như thể để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Cô ta thầm nhủ: Mình không hoàn toàn về phe Ngô Liêu, chỉ là muốn giảm thiệt hại cho đôi bên thôi. Ở góc độ nào đó, chẳng phải mình cũng đang giúp đỡ Bùi Thế sao?
Thế là, mỗi khi Bùi Thế muốn báo cảnh sát, cô ta lại ra vẻ hoảng sợ, liên tục cầu xin cậu ấy đừng làm vậy.
Có thể nói, việc Bùi Thế cứ thế cắm đầu viết liên tục suốt sáu năm mà không báo cảnh sát, công lao của Trịnh Phỉ không hề nhỏ.
…
Nghe xong lời Kỷ Hòa nói, ánh mắt Bùi Thế như sắp phun ra lửa.
Sáu năm qua, cậu ấy sẵn lòng viết hộ Ngô Liêu, tất cả là vì ai chứ?
Không phải vì Trịnh Phỉ sao?
Thế mà cô ta lại… lợi dụng tình yêu của cậu để làm ra loại chuyện này?!
Từ đầu đến cuối, cậu chẳng khác nào một kẻ ngốc, một tên hề đáng thương cả.
Kỷ Hòa tiếp tục nhẹ nhàng đâm thêm một nhát dao vào trái tim đã rỉ máu của cậu.
"Nếu không tin, cậu có thể kiểm tra giao dịch chuyển khoản trong thẻ ngân hàng của bạn gái mình."