Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 491



Anh ta chậm rãi nói tiếp: "Ngoài mấy thẻ mà cậu biết, cô ta còn lén lập một tài khoản riêng, chuyên để giao dịch với Ngô Liêu. Từ sau khi cậu viết xong cuốn tiểu thuyết thứ ba, tháng nào cũng có một số tiền lớn được chuyển vào."

"Đó là bằng chứng."

Bùi Thế siết chặt nắm đấm, cả người run lên vì tức giận.

Trong tình thế căng thẳng tột độ, Bùi Thế đột nhiên nhớ lại một chuyện cũ.

Hôm đó, cậu mang bản thảo đến cho Ngô Liêu như thường lệ, nhưng vừa bước đến cửa, cậu đã thấy Trịnh Phỉ đi ra từ phòng làm việc của anh ta. Lúc ấy, Bùi Thế còn tò mò hỏi:

"Sao anh lại đến gặp Ngô Liêu một mình?"

Trịnh Phỉ liếc nhìn cậu, giọng điệu có chút khó chịu lẫn lo lắng:

"Em đến thương lượng với anh ta, mong anh ta xóa những bức ảnh riêng tư của em càng sớm càng tốt."

Vớ vẩn! Toàn nói linh tinh!

Hóa ra là chuyện này!

Bùi Thế cứng đờ cả người. Chuyện chẳng liên quan đến cậu, nhưng cuối cùng, người phải gánh chịu tất cả lại là cậu!

Làm việc suốt ngần ấy năm, cậu cứ nghĩ mình và Ngô Liêu cùng chung một con thuyền, ai ngờ đến cuối, hóa ra cậu mới là kẻ duy nhất bị đẩy xuống nước!

Sau khi biết được sự thật, cậu chỉ cảm thấy mình như một thằng hề.

"Lúc đầu tôi còn lo nếu chuyện viết hộ bị phanh phui, cả tôi và anh đều sẽ chịu ảnh hưởng. Nhưng bây giờ thì hết rồi."

Bùi Thế cười lạnh, nhìn Ngô Liêu bằng ánh mắt đầy châm chọc.

Ngô Liêu sững người, sắc mặt tái mét. Anh ta bật dậy, vội bước tới định ngăn cậu lại:

"Bùi Thế, chúng ta thương lượng lại đi!"

"Thương lượng cái gì?" Bùi Thế nhìn thẳng vào anh ta, giọng điệu dứt khoát: "Giờ anh còn gì để uy hiếp tôi nữa? Nếu tôi sụp đổ, hai người cũng chẳng thoát được đâu!"

Sáu năm qua, cậu như một kẻ thế thân đáng thương, sống dưới cái bóng của kẻ khác. Vì một người không xứng đáng, bị một tên khốn nạn uy hiếp, đánh đổi cả cuộc đời sáng tác rực rỡ của mình.

Bây giờ chính là lúc để chấm dứt trò hề này!

Sau khi hiểu hết mọi chuyện, Giang Tinh Luật chỉ biết thở dài.

Phản ứng đầu tiên của anh ta là:

"Vậy là kịch bản tôi muốn nhận không còn nữa à?"

Anh ta chỉ muốn có một kịch bản hay, thế mà hết lần này đến lần khác bị bỏ rơi giữa chừng.

Haizz… Cái vận may quái gì thế này!

Giang Tinh Luật nghiêm túc suy nghĩ có nên đi mua bùa đổi vận của Kỷ Hòa không.

Tề Nam Phong thì khoanh tay, nhướng mày nói:

"Thôi, tôi thấy anh cũng chẳng cần nhận kịch bản của Ngô Liêu nữa đâu. Chuyện giữa Ngô Liêu và Bùi Thế chưa đủ ly kỳ à? Việc này có thể biến thành một kịch bản hay đấy, để chút nữa tôi viết cho anh."

Giang Tinh Luật nghe thế thì mắt sáng lên, vội gật đầu:

"Đúng rồi! Nhiều khi đời thực còn máu chó hơn cả tiểu thuyết ấy chứ!"

Anh ta tiếc nuối lắc đầu:

"Chỉ tiếc cho Bùi Thế… Không thể tin được những tác phẩm tôi thích đều do cậu ấy chắp bút. Nhưng đến cuối, có ai còn nhớ đến cậu ấy không?"

Kỷ Hòa đột nhiên lên tiếng:

"Sẽ có người nhớ."

Tề Nam Phong và Giang Tinh Luật đồng loạt quay sang nhìn cô:

"Hả?"

"Từ tướng mạo mà xét, Bùi Thế có đôi môi mỏng, khả năng diễn đạt mạnh mẽ, giỏi ăn nói. Đây là thiên phú bẩm sinh của cậu ấy. Ngô Liêu có thể ăn cắp tác phẩm, nhưng không thể ăn cắp tài năng."

Cô dừng một chút rồi nói tiếp:

"Chỉ cần tâm lý cậu ấy đủ vững vàng, bằng lòng cầm bút một lần nữa, chắc chắn sẽ có ngày tỏa sáng."

Xán Tinh, phòng làm việc của Kiều Lê.

Trợ lý gõ cửa.

"Chị Kiều, có người tìm chị."

"Có người tìm chị?" Kiều Lê dừng tay, ngạc nhiên nhìn lịch trình làm việc dán trên bàn.

Lạ thật, sáng nay đâu có ai hẹn trước đâu?

Dù khó hiểu nhưng cô vẫn rời chỗ ngồi, đi ra ngoài.

Và ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đứng đó, cô liền khựng lại.

Là Trần Chinh.

Ông ta đến tìm cô làm gì?

Trong nháy mắt, cảm xúc trong mắt Kiều Lê thoáng gợn sóng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô cười nhạt, giọng điệu khách sáo:

"Ông Trần, ông đến tìm tôi vì chiếc áo khoác ở buổi tiệc từ thiện tối hôm trước đúng không? Hôm đó ông nói không cần nên tôi cũng không để ý nữa."

Trần Chinh nhìn cô, khẽ thở dài.

"Cô Kiều, cần gì phải giả vờ với tôi."

Ông ta nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo sự dò xét.

"Hôm đó, cô cố tình dùng chút thủ đoạn để lấy chiếc áo khoác của tôi, mục đích là gì? Hôm nay tôi đến chính là muốn biết câu trả lời."

Tim Kiều Lê chùng xuống.

Ông ta… biết rồi sao?

Không thể nào.

Đơn vị giám định vẫn luôn giữ bí mật tuyệt đối, không lý nào Trần Chinh biết được chuyện cô đã đi xét nghiệm.

Nói vậy chẳng qua là muốn moi thông tin từ cô thôi!

Nghĩ thông suốt, Kiều Lê cười khẽ, giọng điệu vẫn thản nhiên:

"Xin lỗi, tôi không hiểu ông đang nói gì cả. Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép quay lại làm việc. Còn nếu ông muốn liên hệ với nghệ sĩ dưới trướng tôi, mời làm theo quy trình."

Trần Chinh không vòng vo nữa, nói thẳng:

"Tôi tới tìm con gái mình, cũng cần làm theo quy trình à?"

Kiều Lê sững sờ, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Ông ta… biết rồi.

Không cần hỏi tại sao, không cần truy cứu lý do ông ta biết.

Bởi vì điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Cô đoán được mục đích ông ta đến tìm mình, nhưng cô không cần.

Kiều Lê bình tĩnh nói:

"Ông Trần, ông cứ yên tâm. Hiện tại tôi sống rất tốt, không thiếu gì cả. Trước đây ông không cho tôi cái gì, bây giờ tôi cũng không cần. Tổng giám đốc Trần, ông quay về đi, đừng làm phiền công việc của tôi nữa."

Hành lang Xán Tinh, người qua kẻ lại tấp nập.

Ai cũng tò mò nhìn về phía hai người đang đứng nói chuyện.

Họ không biết Trần Chinh là ai.

Nhưng họ chắc chắn biết Kiều Lê—người đại diện át chủ bài của Xán Tinh.

Tuy trong công việc, cô ấy là người đòi hỏi rất khắt khe, nhưng ngoài đời lại khá dễ tính. Thế mà lúc này, vẻ mặt Kiều Lê lại nghiêm trọng đến lạ.

Chẳng lẽ có drama nóng hổi nào đó mà họ vẫn chưa biết?



Thái độ Kiều Lê vô cùng kiên quyết.

Cô ấy đã nói rõ ràng như vậy rồi, đứng đôi co ở nơi đông người thế này cũng không hay, Trần Chinh đành rời đi trước.

Rời khỏi tòa nhà Xán Tinh, ông ta đứng dưới, ngẩng đầu nhìn lên.

Phòng làm việc của Kiều Lê nằm tận tầng 24 cao chót vót.

Từ đây, ông ta không thể thấy cô ấy.

Trần Chinh thở dài, trong lòng dấy lên một nỗi thất vọng nhàn nhạt.

Tính cách con gái ông ta, bướng bỉnh y hệt mẹ nó.

Nếu là người khác, biết mình là con riêng của Trần Chinh, có khi còn vui mừng không hết.

Thậm chí bao nhiêu kẻ chẳng liên quan gì, chỉ để có chút quan hệ với ông ta mà phải bịa đặt đủ thứ chuyện, tìm đủ mọi cách tiếp cận.

Vậy mà Kiều Lê lại tránh ông như tránh tà.

Nhưng không sao cả.

Thời gian còn dài, cứ từ từ thôi vậy.

Nghĩ vậy, Trần Chinh lắc đầu, quay người rời đi.



Nhưng ông ta không hề hay biết, cách đó khoảng hai mươi mét, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đậu bên đường.

Lúc ông ta đi xa, cửa kính xe mới dần kéo xuống, lộ ra hai gương mặt.

Một người phụ nữ trung niên trang điểm tỉ mỉ, đeo đầy vàng bạc châu báu.

Người còn lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất cao ngạo, lộ rõ dáng vẻ của kẻ sống trong nhung lụa từ nhỏ.

Hai người đó chính là vợ và con gái hiện tại của Trần Chinh—bà Trần và Trần Tâm Tâm.

Trần Tâm Tâm khoanh tay trước ngực, nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Trần Chinh, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt.

"Không ngờ bố lại thật sự tìm ra được đứa con riêng kia."

Giọng cô ta đầy vẻ chán ghét. "Tiếc là con riêng cũng chỉ là con riêng mà thôi. Một kẻ danh không chính, ngôn không thuận, còn lâu mới được xã hội chấp nhận."

Bà Trần khẽ híp mắt, giọng điệu lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sự tính toán sâu xa.

"Có khi cuối cùng nó lại tranh đoạt quyền thừa kế với con ấy chứ. Tâm Tâm, con không thể lơ là được."

Bà ta nhấn mạnh từng chữ: "Bố con cảm thấy suốt những năm qua đã đối xử tệ bạc với nó, thế nào cũng muốn bù đắp kha khá. Mẹ hiểu tính ông ta mà."

Trần Tâm Tâm nghe vậy, sắc mặt sa sầm.

"Cái gì?!"

Cô ta nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

"Mẹ kiếp… Cho cô ta biến mất được không? Nếu cô ta có thể biến mất khỏi thế giới này thì tốt biết mấy!"

Bà Trần lặng lẽ liếc con gái một cái, nhắc nhở: "Giết người là phạm pháp đấy."

"Phạm pháp?" Trần Tâm Tâm cười khẩy. "Chỉ khi bị phát hiện thì mới gọi là phạm pháp thôi. Nếu không để lại chút sơ hở nào, không có bằng chứng buộc tội, pháp luật cũng chẳng làm gì được con."

Nói rồi, cô ta ngả người ra sau ghế, ánh mắt thoáng trầm tư.

Một lúc sau, như sực nhớ ra điều gì, cô ta đột nhiên nhếch môi cười.

"Mẹ, con kể mẹ nghe chuyện này."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com