Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 492



Giọng cô ta đượm vẻ đắc ý.

"Bạn con có thích một chàng trai, nhưng chàng trai đó lại thích người khác. Vậy nên bạn con đã nghĩ cách khiến cô gái kia… lặng lẽ biến mất."

Cô ta chậm rãi nhấn mạnh hai chữ "biến mất".

"Kể cả khi cảnh sát vào cuộc, cũng không tìm được chút manh mối nào."

Bà Trần hơi cau mày: "Ý con là…"

Trần Tâm Tâm nghiêng đầu cười.

"Con có thể áp dụng phương pháp giống nó."

"Phương pháp gì? Sạch sẽ không?"

Bà Trần không quan tâm mạng sống của người khác, bà ta chỉ lo liệu chuyện này có ảnh hưởng đến tài sản thừa kế của con gái mình hay không.

Trần Tâm Tâm mỉm cười, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng.

"Đương nhiên là sạch sẽ. Dùng dao giết người sẽ để lại bằng chứng, chỉ cần không dùng là xong."

Cô ta lôi điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin cho bạn thân.

"Bạn con đã mời một đại sư về, giết người bằng lời nguyền."

Cô ta ngước mắt nhìn mẹ mình, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn.

"Như vậy thì cảnh sát có thể biết thủ pháp gây án bằng cách nào chứ?"

Cô ta bật cười, giọng điệu nhẹ bẫng nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.

"Đương nhiên, con cũng có thể dùng cách này để khiến Kiều Lê biến mất mà không một ai hay."

Trần Tâm Tâm vừa nói, vừa thản nhiên gửi tin nhắn.

Ngón tay thon dài lướt trên màn hình, từng ký tự lạnh lẽo hiện lên rõ ràng.

Tất cả những ai cản đường cô ta… đều phải chết.

Lúc Kỷ Hòa bước lên tầng, cô tình cờ lướt ngang qua Trần Chinh.

Ánh mắt cô thoáng dừng lại trên gương mặt ông ta. Chỉ cần nhìn một cái, cô đã nhận ra người này là ai.

Khi vào đến phòng làm việc của Kiều Lê, cô thuận miệng hỏi:

"Vừa nãy Trần Chinh đến tìm cô à?"

"Ừm." Kiều Lê đáp, đồng thời đẩy một chiếc ghế qua, ý bảo cô ngồi xuống.

Cô dựa người ra sau ghế, giọng nói nhàn nhạt: "Ông ta thấy áy náy, nhưng tôi chẳng cần chút bồi thường đó. Tôi sống một mình rất tốt."

Kỷ Hòa gật đầu, không hỏi thêm.

Cô chỉ là người thông báo cho Kiều Lê biết trước một chút mà thôi.

Những chuyện khác, cô sẽ không can thiệp.

Tính là tính như vậy, nhưng suy cho cùng, số phận vẫn nằm trong tay mỗi người.

Kiều Lê lấy một tập tài liệu đặt lên bàn, đẩy về phía cô:

"Cô xem đi. Bên TIMES liên hệ với tôi, nói sắp tới họ sẽ ra mắt một bài hát mới. Họ thấy ngoại hình cô rất phù hợp với MV của ca khúc này nên muốn mời cô làm nữ chính."

TIMES là nhóm nhạc song ca nam đang khá nổi dạo gần đây, không chỉ có tài năng ca hát mà vũ đạo cũng rất ổn.

Kỷ Hòa cúi đầu đọc kỹ tài liệu, rà soát từng điều khoản.

Thấy không có vấn đề gì, cô cầm bút lên ký tên ngay.

Cũng dễ hiểu thôi. Cát-xê quay MV này lên đến một trăm năm mươi nghìn, số tiền ấy quả thực rất có sức hút đối với cô.

Trong lúc cô ký tên, Kiều Lê chống cằm, thuận miệng hỏi:

"Dạo này tình hình quay 'Hồng Trang' sao rồi?"

"Cũng ổn, chắc khoảng một tháng rưỡi nữa là xong."

Hiện tại, trên mạng đang có một số antifan nghi ngờ khả năng diễn xuất của cô.

Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cô sẽ vào xem bình luận của họ.

Coi như đang đọc truyện cười, cũng thú vị lắm chứ.

Suốt một tháng nay, gần như ngày nào cô cũng học diễn xuất cùng Lương Nhất Hủ.

Anh ấy rất tận tình chỉ dạy, mỗi khi cô có chỗ nào chưa ổn, anh ấy đều nghiêm túc chỉnh sửa.

Cô thực sự rất mong đợi ngày 'Hồng Trang' lên sóng. Khi đó, cô muốn xem đám người kia còn có thể nói gì nữa.

Trong lúc cả hai đang trò chuyện, bỗng một giọng nói lanh lảnh vang lên:

"A Lê!"

Một cô gái mặc váy hoa chạy tới, vui vẻ ôm chầm lấy Kiều Lê.

Kiều Lê bất đắc dĩ nói: "Đừng có làm loạn, tớ đang làm việc mà."

"Thế tớ đợi cậu làm xong!"

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Kỷ Hòa. Đôi mắt cô ấy lập tức sáng bừng!

"Oa! Là Kỷ Hòa thật này! Sau khi xem 'Rung Động Tuyệt Đối', em đã thích chị lắm luôn! Ngoài đời chị còn xinh hơn cả trên ảnh nữa!"

Khóe miệng Kỷ Hòa khẽ giật giật, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn nhé."

Bây giờ cô mới nhận ra, mình đã nổi tiếng hơn trước rất nhiều.

Trước đây, đi trên đường chẳng mấy ai nhận ra cô.

Kể cả có nhận ra thì cũng chỉ muốn ném trứng thối vào cô mà thôi.

Nhưng giờ thì khác.

Thỉnh thoảng cô đã bắt đầu gặp được fan.

Đây cũng coi như một bước tiến nhỉ?

Cô gái nhỏ tự giới thiệu: "Em tên là Đường Phiên Nhiên, bạn thân và cũng là bạn cấp ba của Kiều Lê."

Cô ấy liếc nhìn xấp tài liệu trên bàn, sau đó ngoan ngoãn nói: "Hai người đang bàn công việc đúng không? Vậy em không làm phiền nữa, cứ tiếp tục đi!"

"Thật ra cũng gần xong rồi." Kiều Lê nói.

Cô gọi Kỷ Hòa đến chỉ để bàn về chuyện quay MV.

Hiện giờ Kỷ Hòa đã ký hợp đồng xong, cũng không còn việc gì nữa.

Cô cúi đầu xem đồng hồ, thấy đã sắp đến giờ cơm.

Nghĩ vậy, cô hỏi Kỷ Hòa: "Gần đây trên đường Hưng Thịnh có một quán cà phê mới mở. Tôi với Phiên Nhiên hẹn nhau qua đó thử, cô có muốn đi cùng không?"

Kỷ Hòa suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: "Được."

Dù sao cô cũng không bận gì.

Đường Phiên Nhiên lập tức phấn khích!

Nếu có ai hỏi cảm giác có bạn thân là người đại diện như thế nào—

Thì chính là được thường xuyên gặp minh tinh, còn được đi ăn cùng minh tinh nữa!

Cô ấy là người đầu tiên được ngồi ăn chung với Kỷ Hòa đúng không?

Tí nữa nhất định phải đăng Weibo khoe mới được!
 

Bàn ăn trong nhà hàng, ba người ngồi đối diện nhau.

Kiều Lê và Đường Phiên Nhiên đều gọi tráng miệng, còn Kỷ Hòa chỉ gọi một tách cà phê đá không đường kiểu Mỹ.

Cô không thích ăn đồ ngọt, cảm thấy quá ngấy.

Sau khi các món ăn được dọn lên, Đường Phiên Nhiên chống cằm, đôi mắt sáng rực, không chớp lấy một lần khi nhìn Kỷ Hòa.

Khoảng cách gần thế này, cô ấy vẫn không nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào trên gương mặt Kỷ Hòa.

Đúng là được Nữ Oa tự tay nặn ra có khác!

Sao cô ấy lại may mắn thế nhỉ?

Chỉ đến chơi với Kiều Lê thôi mà cũng được gặp Kỷ Hòa.

Nghĩ đến đây, Đường Phiên Nhiên càng vui vẻ, vừa lắc chân vừa hào hứng lên tiếng:

"Kỷ Hòa ơi, chị ký tên cho em được không?"

Kỷ Hòa hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Được."

Vừa hay kiểu chữ ký may mắn mà cô mới sáng tạo vẫn chưa có cơ hội sử dụng.

Bên cạnh, Kiều Lê vừa dùng dĩa khoét bánh kem, vừa cười trêu chọc:

"Phiên Nhiên à, cậu may lắm đấy. Cậu là người đầu tiên có được chữ ký may mắn của Kỷ Hòa—chữ ký này do chính cô ấy tự nghĩ ra, nghe bảo là có thể mang lại may mắn cho người khác đó."

Kỷ Hòa mỉm cười, ánh mắt cong lên nhẹ nhàng.

Không phải "nghe bảo" mà là sự thật.

Đó chính là bùa cô tạo ra, đồng thời cũng là chữ ký độc nhất vô nhị trong giới giải trí.

Nhưng giờ mà nói thẳng ra thì chẳng khác nào bà Vương bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi cả.

Đến lúc đó, họ tự khắc sẽ biết thôi.

"May mắn á?" Đường Phiên Nhiên mím môi cười, đôi mắt sáng rực mong chờ. "Nếu thật thì mong rằng một đứa bé đáng yêu sẽ đến với tớ càng sớm càng tốt."

Kỷ Hòa ngừng tay, ngẩng đầu: "Đứa bé?"

"Cậu cứ kệ cậu ấy đi." Kiều Lê nhấp một ngụm nước, thản nhiên mở miệng. "Từ nhỏ cậu ấy đã thích trẻ con, nên sau khi kết hôn rất mong có con. Nhưng không hiểu sao, dù sức khỏe cả hai bình thường, cậu ấy vẫn mãi không có bầu. Chấp niệm lớn lắm, hở chút là nhắc đến chuyện này, làm tôi phiền muốn chết."

Kỷ Hòa nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên.

Trông Đường Phiên Nhiên vẫn còn rất trẻ, thậm chí tính cách còn hơi trẻ con, vậy mà đã kết hôn sớm như vậy?

Cô im lặng một lát, rồi nói: "Con cái đều là duyên phận."

Có người duyên sâu, chỉ cần muốn là có.

Có người mệnh bạc, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.

"Đúng vậy đấy." Kiều Lê gật đầu. "Tôi cũng khuyên cậu ấy rồi, chuyện này không thể gò ép được. Nhưng cậu ấy cứ không chịu nghe."

Kiều Lê chống tay lên trán, lắc đầu:

"Xong rồi, mấy hôm trước cậu ấy còn nói với tôi rằng cậu ấy nhận được một sợi dây chuyền cầu con, đeo nó vào là chắc chắn có bầu. Thế kỷ 21 rồi mà còn tin mấy chuyện này. Nếu thần kỳ như vậy thì còn cần đàn ông làm gì nữa?"

Dù gì cũng phải tin vào khoa học chứ, đúng không?

Nhắc đến chuyện này, Đường Phiên Nhiên lập tức hào hứng.

"Này Kiều Lê, tớ đã bảo tớ không lừa cậu mà, sao cậu cứ không tin nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com