Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 627



Thường Gia Ngôn nhớ mang máng mình đã từng đọc ở đâu đó một câu nói đại ý rằng: Khi một con vật mang đặc điểm của con người, nó sẽ trông đáng yêu. Nhưng nếu những đặc điểm ấy trở nên quá mức, nó sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

“Thật kỳ quái… nơi này có sở thích đặc biệt thật đấy, thờ cái gì không thờ, lại đi thờ quạ đen.”

Vừa dứt lời, một con quạ từ đâu đột ngột vỗ cánh bay lên, phát ra tiếng kêu chói tai.

Ngay sau đó—

Bẹt! Một bãi phân rơi thẳng xuống đầu Thường Gia Ngôn.

Anh cứng đờ người.

Lạc Nhiễm Nhiễm lập tức lùi ra xa, nét mặt ghét bỏ không chút che giấu.

Thường Gia Ngôn trừng mắt nhìn con quạ vừa bay đi, trong lòng trào dâng cảm giác khó tin. Không lẽ quạ đen ở đây hiểu tiếng người? Nếu không thì tại sao anh vừa buột miệng nói một câu mà đã bị "trả đũa" ngay lập tức?

Nhưng đúng là số lượng quạ đen trong thôn này nhiều đến bất thường.

Người bình thường khi thấy quạ đen chỉ tìm cách xua đuổi chúng. Thế mà ở thôn Nha Thần, loài quạ lại tụ tập thành đàn đông đúc, bay rợp trời, tạo thành một cảnh tượng hiếm thấy.

Lúc này, trước ngôi đền đã chật ních người, ai nấy đều tập trung đông đủ. Xem ra lời Bạch Hà nói không sai, toàn bộ người trong thôn đều tham gia lễ tế Thần Quạ.

Trước bức tượng quạ khổng lồ, một đống lửa lớn đang cháy rực, trở thành nguồn sáng duy nhất giữa màn đêm đen kịt.

Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn khó nghe vang lên từ trong bóng tối: “Lễ tế ngài Thần Quạ, bắt đầu ——”

Ngay sau đó, một đoạn nhạc cất lên.

Âm thanh quái dị, không hề dễ nghe. Trái lại, nó khiến người ta rợn tóc gáy, tựa như âm nhạc trong những nghi lễ cổ xưa, mang theo cảm giác quỷ dị len lỏi vào tận xương tủy.

Rồi bốn người đàn ông xuất hiện.

Họ để trần nửa thân trên, cánh tay quấn đầy lông vũ đen. Trên mặt là những chiếc mặt nạ hình đầu quạ, che khuất hoàn toàn dung mạo thật.

Bọn họ bắt đầu nhảy múa theo điệu nhạc kỳ lạ, thỉnh thoảng còn cất lên những tiếng kêu chói tai bắt chước tiếng quạ đen. Dưới ánh lửa bập bùng, điệu múa này vừa buồn cười vừa quái đản.

Thường Gia Ngôn trầm ngâm quan sát một lúc, rồi lẩm bẩm: “Có lẽ đây là cách họ mô phỏng loài quạ để thể hiện sự sùng bái.”

Những nghi thức tương tự từng xuất hiện ở nhiều vùng xa xưa, anh đã đọc về chúng trong một số cuốn sách cổ.

Bốn người đàn ông tiếp tục xoay quanh đống lửa, cơ thể vặn vẹo theo nhịp điệu mỗi lúc một dồn dập hơn. Đúng lúc này, những tiếng trống trầm đục vang lên.

Từ trong bóng tối, lại có bốn người đàn ông khác bước ra.

Họ cũng để trần nửa người, nhưng trên vai mỗi người vác theo một chiếc trống lớn, to gần bằng một chiếc vali.

Bọn họ giơ cao dùi trống, giáng xuống mạnh mẽ, tạo nên âm hưởng nặng nề như tiếng vọng từ sâu thẳm linh hồn.

Trong sự hòa quyện giữa âm nhạc và tiếng trống, những người đeo mặt nạ quạ tiếp tục nhảy múa, thân hình của họ đổ bóng lên nền đất dưới ánh lửa nhảy nhót. Làn da trắng bệch ẩn hiện dưới lớp lông vũ đen càng khiến cảnh tượng trước mắt giống hệt một thước phim kinh dị.

Lạc Nhiễm Nhiễm đứng im, mắt mở to, sống lưng lạnh toát. Cô cảm nhận rõ rệt một cơn ớn lạnh từ tận đáy lòng dâng lên, lan tỏa khắp cơ thể.

Lễ tế mới chỉ bắt đầu, mà cô đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cảm giác ấy càng trở nên rõ ràng hơn kể từ khi những người vác trống xuất hiện.

Cô khẽ liếc nhìn những chiếc trống lớn trong tay họ, đôi mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc.

Những chiếc trống này trông quá mức tinh xảo, bề mặt láng mịn như ngọc, không hề có một vết nối nào. Chất liệu kỳ lạ ấy khiến cô không khỏi thốt lên:

“Trống này nhìn xịn thật đấy... Đội nghệ thuật trường mình dùng trống để đi thi đấu mà cũng không có loại tốt như này. Nếu xin được link mua, mình nhất định phải giới thiệu cho thầy cô trong đội nghệ thuật một cái.”

Cô nói xong, quay sang nhìn Thường Gia Ngôn.

Nhưng anh không đáp lại.

Ánh mắt anh gắt gao khóa chặt vào những chiếc trống, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Cảm giác bức bối và buồn nôn trong lòng anh đang ngày một mãnh liệt hơn...

Trong buổi tế lễ, cả thôn dân đều đong đưa theo tiếng nhạc và tiếng trống dồn dập.

Họ nhắm mắt lại, cơ thể xoay tròn theo điệu nhạc, bộ dạng say sưa như thể bị cuốn vào một cơn mê.

Thường Gia Ngôn ngẩng đầu quan sát xung quanh, cảm giác như mình đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng. Không khí nơi này khiến anh thấy ngột ngạt, bất an một cách khó hiểu.

Bên cạnh anh, sắc mặt Lạc Nhiễm Nhiễm tái nhợt, bàn tay khẽ siết lại, vô thức tiến gần về phía Kỷ Hòa.

Trước mắt họ là cảnh ca múa tưởng chừng như rộn ràng, vui vẻ, nhưng thay vì sự hân hoan, chỉ có cảm giác áp lực ngày càng đè nặng.

Giữa đám người cuồng tín ấy, lại có một ngoại lệ…

Ánh mắt Kỷ Hòa rơi vào một người phụ nữ đứng cách cô không xa.

Cô ta không nhảy múa như những thôn dân khác mà đứng yên lặng như một bức tượng đá.

Bên cạnh cô ta là một bé gái chừng năm, sáu tuổi, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay mẹ. Trong khi đứa bé ríu rít không ngừng, thì ánh mắt người phụ nữ kia chỉ dán chặt vào chiếc trống giữa sân, lộ rõ vẻ đau thương.

“Mẹ ơi, mẹ đang nhìn gì vậy?” Bé gái nghiêng đầu hỏi, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ tò mò.

Không có phản hồi.

“Mẹ ơi, sao trông mẹ buồn thế?” Bé gái tiếp tục hỏi, giọng điệu có chút ấm ức. “Đúng rồi! Mẹ ơi, con không thấy dì Tương Tương đâu. Lâu lắm rồi con không gặp dì ấy…”

Cô bé kéo tay mẹ, lay nhẹ, cố gắng thu hút sự chú ý.

“Mẹ ơi…”

Mãi đến khi cô bé gọi đến lần thứ ba, người phụ nữ kia mới sực tỉnh, cúi xuống nhìn con gái. Cô ta siết chặt bàn tay nhỏ nhắn kia, giọng nói thoáng vẻ áy náy.

“Xin lỗi Điền Điền, vừa rồi mẹ mải nghĩ nên không để ý. Mẹ không có buồn đâu.”

Nhưng Điền Điền không hài lòng với câu trả lời ấy.

“Hứ! Mẹ à, dạo này mẹ cứ hay thẫn thờ lắm! Lúc nào con gọi mẹ cũng không thèm trả lời!” Cô bé bĩu môi, bất mãn trách móc. “Còn nữa! Mẹ ơi, dì Tương Tương đi đâu rồi? Lâu rồi con không thấy dì ấy! Con nhớ dì ấy lắm. Lúc trước dì còn hứa dẫn con đi câu cá ở sông mà!”

Vừa nhắc đến cái tên ấy, sắc mặt người phụ nữ lập tức sa sầm. Một nỗi bi thương sâu thẳm hiện lên trong đáy mắt cô ta.

Cô ta im lặng thật lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng:

“Mẹ nói cho con nghe nhé… Dì Tương Tương đã rời khỏi thôn rồi. Phải rất lâu nữa mới có thể quay về.”

Điền Điền có vẻ hụt hẫng, giọng nói nhỏ hẳn đi:

“…Vậy à…”

Người phụ nữ ấy không nói gì thêm, ánh mắt lại lần nữa dừng trên chiếc trống giữa sân. Bi thương, trầm lặng.

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô ta.

“Có phải cô biết điều gì đó không?”

Người phụ nữ giật mình quay đầu lại. Trước mắt cô ta là một cô gái trẻ, mái tóc dài buông xõa, khoác trên người chiếc váy trắng đơn giản.

Ngũ quan cô gái ấy thanh tú đến mức không giống người phàm, như thể một tiên nữ vừa rơi xuống nhân gian.

Nhìn khuôn mặt xa lạ ấy, người phụ nữ buột miệng:

“Cô… là người bên ngoài?”

Kỷ Hòa gật đầu. “Ừ.”

Người phụ nữ thoáng sững sờ, trong mắt dường như có gì đó muốn nói, nhưng rồi lại do dự.

Cuối cùng, cô ta chỉ hạ giọng nhắc nhở:

“...Nơi này không phải chỗ mà người bên ngoài nên đến. Các cô nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nếu chậm trễ… có thể sẽ không kịp nữa đâu.”

Thường Gia Ngôn bước lên trước, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cô có thể nói rõ hơn không?”

Nhưng còn chưa kịp hỏi thêm, đột nhiên một nhóm thôn dân từ đâu ùa tới.

Bọn họ cười rạng rỡ, vây kín người phụ nữ kia, đẩy Thường Gia Ngôn sang một bên.

“Chúc mừng nha, Triệu Ngọc! Em gái cô đã được chọn để phục vụ ngài Thần Quạ! Đây là vinh dự lớn lắm đấy!”

“Đúng thế! Cả nhà họ Triệu của cô sau này sẽ phát đạt!”

Giữa vòng vây náo nhiệt ấy, Điền Điền tròn mắt ngạc nhiên, ngước lên hỏi mẹ:

“Mẹ? Không phải mẹ nói dì Tương Tương ra ngoài thôn sao? Sao bọn họ lại nói dì ấy đi hầu hạ ngài Thần Quạ rồi?”

Người phụ nữ - Triệu Ngọc - cứng đờ cả người.

Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt cô ta vụt lạnh.

Không trả lời, không giải thích, cô ta chỉ nắm chặt tay con gái rồi cúi đầu nói nhanh:

“Xin lỗi, tôi thấy không khỏe. Nghi thức tế lễ cũng sắp kết thúc rồi, tôi đưa Điền Điền về trước.”

Dứt lời, cô ta vội vàng kéo con gái rời đi, như thể sợ chậm một bước sẽ không thể thoát được nữa.

Đám người Kỷ Hòa đứng yên nhìn theo, không nói một lời.

Nhưng trong lòng bọn họ… một linh cảm chẳng lành đang dần hiện rõ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com