Sau khi nghi thức tế lễ Thần Quạ kết thúc, ba người họ tiếp tục đi tìm Bạch Hà.
Lạc Nhiễm Nhiễm nóng ruột đến mức không thể giữ nổi bình tĩnh, vừa thấy Bạch Hà liền vội vàng hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Có phải thôn dân đã bắt cóc Hạ Ngọc không? Chúng ta không thể chậm trễ nữa, phải đi tìm cô ấy ngay lập tức!"
Bạch Hà lại chỉ thờ ơ đáp qua loa: "Được rồi, nếu thôn dân thực sự bắt cóc Hạ Ngọc, ngày mai tớ sẽ đi từng nhà hỏi lại. Giờ đã quá muộn rồi, người trong thôn không có thói quen thức khuya như sinh viên đại học tụi mình, họ cần phải ngủ sớm."
Lạc Nhiễm Nhiễm tức đến phát điên, lớn tiếng phản bác: "Lại phải chờ đến ngày mai sao? Cậu nghĩ chuyện này có thể đợi được à? Nếu như bây giờ Hạ Ngọc đang gặp nguy hiểm thì sao? Cậu có chịu trách nhiệm nổi không?!"
Ngay lúc cô còn đang kích động, Kỷ Hòa nhẹ nhàng lắc đầu với cô.
Lạc Nhiễm Nhiễm cứng họng.
Được rồi… nếu Kỷ Hòa đã bảo im lặng, thì cô im lặng vậy.
Bọn họ xoay người định rời đi, muốn tìm một nơi nghỉ ngơi tạm thời. Nhưng đúng lúc đó, Bạch Hà lại lên tiếng gọi họ: "Chờ một chút, tối nay mọi người định ở đâu?"
Lạc Nhiễm Nhiễm không chút khách sáo, hừ lạnh: "Dù sao cũng không phải nhà của cậu."
Nói nhảm! Khi cô bị bắt cóc, rõ ràng là đang ở nhà Bạch Hà. Ai biết được nơi đó có thật sự an toàn không?
Bạch Hà thoáng hiện lên vẻ áy náy, giọng điệu mang theo chút tự trách: "Ở nông thôn, mọi người ít khi có thói quen khóa cửa. Có lẽ vì thế mà Hạ Ngọc mới bị bắt đi... Đêm nay, mọi người có thể tiếp tục ở lại nhà tớ. Lần này, tớ nhất định sẽ khóa cửa thật cẩn thận."
Cô ấy ngừng một chút rồi nói tiếp: "Chủ yếu là vì trong thôn không có nhà trọ hay chỗ ở nào cả. Nếu muốn tìm nơi khác, thì phải đi đến thị trấn gần nhất, cách đây tận hai mươi dặm. Nếu không ở nhà tớ, mọi người cũng không còn lựa chọn nào khác."
Lạc Nhiễm Nhiễm cắn môi, không nói gì.
Cô biết Bạch Hà nói đúng.
So với việc ở nhờ nhà một thôn dân xa lạ, thì ở nhà Bạch Hà vẫn đáng tin hơn. Dù gì lần trước cô cũng đã ở đó, ít nhiều cũng quen thuộc hơn. Hơn nữa lần này có Kỷ Hòa ở đây, chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, cô dần cảm thấy yên tâm hơn.
Nhà của Bạch Hà khá lớn, có rất nhiều phòng. Nếu cô xin được ngủ cùng phòng với Kỷ Hòa, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Còn Thường Gia Ngôn… cứ để anh ta tự lo đi.
Thường Gia Ngôn: "..."
Bây giờ anh đi phẫu thuật chuyển giới thì có kịp không nhỉ???
Thế nhưng, ngay lúc Lạc Nhiễm Nhiễm vừa nhen nhóm hy vọng, nhìn Kỷ Hòa bằng ánh mắt mong đợi thì—
Kỷ Hòa thản nhiên nói: "Chúng ta tách ra ở riêng đi."
Lạc Nhiễm Nhiễm: "??!!!"
Cô lập tức phản đối: "Chúng ta không thể tách ra được! Lần trước tôi may mắn mới được mấy thôn dân kia thả về, ai mà biết lần này có còn may mắn như vậy không?! Nếu bọn họ muốn bắt tôi lần nữa, chưa chắc đã dễ dàng buông tay đâu!"
Kỷ Hòa bình tĩnh đáp: "Sẽ không đâu. Lần trước bọn họ đã thả cô, chứng tỏ cô không phải người bọn họ cần. Lần này, chắc chắn họ sẽ không động đến cô nữa."
Lạc Nhiễm Nhiễm gãi đầu, cảm thấy lời này cũng có lý, nhưng cô vẫn thấy hơi sợ.
Kỷ Hòa nhàn nhạt nói tiếp: "Chúng ta cần phải tách ra, nếu không sẽ khó mà dụ được bọn họ mắc bẫy."
Trong mắt cô lóe lên một tia xảo quyệt, sau đó rút ra hai lá bùa, đưa cho Lạc Nhiễm Nhiễm và Thường Gia Ngôn mỗi người một tờ.
"Như vậy rồi thì hai người không còn sợ nữa chứ?"
Lạc Nhiễm Nhiễm và Thường Gia Ngôn đồng loạt gật đầu như giã tỏi.
Ừ ừ! Có bùa hộ thân, chắc chắn sẽ không còn sợ hãi nữa!!!
———
Đêm khuya tĩnh lặng.
Ánh trăng bàng bạc phủ xuống những mái nhà cũ kỹ trong thôn, tạo thành những mảng sáng tối chập chờn. Trong không gian yên ắng đến đáng sợ, một bóng người lặng lẽ lẻn đến trước cửa một căn phòng.
Người đó đứng ngoài cửa sổ, cẩn thận quan sát.
Trong phòng, một người đang nằm trên giường, quay lưng về phía cửa, dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng dù vậy, bóng đen vẫn không dám chủ quan.
Cô ta khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng bắt chước tiếng chim hót, như đang thử thăm dò điều gì đó.
Nhưng người trên giường không hề phản ứng.
Cô ta lại thử gọi một lần nữa.
Vẫn không có động tĩnh.
Bóng đen lúc này mới dần thả lỏng cảnh giác.
Cô ta đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc áo choàng trùm đầu xuống, để lộ khuôn mặt của mình.
Ánh trăng hắt lên gương mặt quen thuộc—
Là Bạch Hà.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt Bạch Hà tái nhợt, đôi môi hơi run rẩy. Nhưng rồi cô ta khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười quái dị.
"Thật xin lỗi... Đừng trách tôi... Tôi thực sự không còn cách nào khác... Xin lỗi..."
Vừa dứt lời, Bạch Hà lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.
Bước vào trong, cô ta nhanh chóng nhặt một chiếc túi đan dệt, bất ngờ trùm thẳng lên đầu người đang nằm trên giường!
Để ngăn cản đối phương giãy giụa, Bạch Hà nghiến răng, dồn hết sức lực ghì chặt xuống.
Thế nhưng… người dưới lớp túi ấy lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Không hề giãy giụa, cũng không phát ra tiếng kêu nào.
Cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng, khiến Bạch Hà thoáng hoảng hốt.
Không thể nào… Động tác của cô ta sẽ không lớn đến mức khiến đối phương ngạt thở mà chết được chứ?
Cô ta cúi đầu, hai mắt mở to, tim đập thình thịch.
Nhưng khi nhìn rõ thứ trước mặt, toàn thân Bạch Hà cứng đờ.
Bên dưới lớp túi… không phải là người!
Mà chỉ là một hình nộm rơm!
Không xong rồi…
Chưa kịp định thần, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
"Cô đang tìm tôi à?"
Đèn trong phòng đột ngột bật sáng.
Bạch Hà giật thót, vội xoay người lại.
Dưới ánh sáng, Kỷ Hòa khoanh tay đứng tựa vào tường, dáng vẻ thong dong như thể đã đoán trước tất cả.
Cô khẽ nghiêng đầu, mỉm cười: "Phát hiện tôi không nằm trên giường, chắc hẳn cô rất thất vọng nhỉ?"
Tay Bạch Hà run lên dữ dội.
Chiếc túi đan dệt trong tay cô ta rơi bộp xuống đất.
Kỷ Hòa chậm rãi bước lên một bước, ánh mắt sắc bén: "Hạ Ngọc cũng mất tích, đúng không? Thật ra, chính cô đã ngầm đồng ý để bọn họ bắt cóc Hạ Ngọc, có đúng không?"
Bạch Hà lùi từng bước, lưng áp sát vào vách tường.
Đôi môi cô ta run rẩy, như thể muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Cô ta vừa định quay người chạy trốn, nhưng—
Ở cửa, hai bóng người đã chặn kín lối ra.
Thường Gia Ngôn và Lạc Nhiễm Nhiễm.
Bọn họ vốn đã có bùa hộ thân của Kỷ Hòa, nhưng vẫn không dám ngủ say. Trong lòng thấp thỏm lo lắng, luôn duy trì trạng thái cảnh giác.
Nghe thấy động tĩnh, họ lập tức bật dậy, chạy thẳng tới đây.
Nhìn tình cảnh trước mắt, tất cả đã quá rõ ràng.
Lạc Nhiễm Nhiễm siết chặt nắm tay, tức giận hét lên: "Bạch Hà! Cô với đám người bắt cóc tôi và Hạ Ngọc là đồng bọn sao?!"
Cô ấy còn nhớ rất rõ đêm hôm đó—
Cô và Hạ Ngọc đang ngủ thì đột nhiên bị đánh thức. Một nhóm thôn dân xa lạ xông vào phòng, nhét giẻ vào miệng họ, không cho kêu cứu.
Khi đó, họ chỉ nghĩ rằng bọn thôn dân có ý đồ xấu, lẻn vào nhà bắt cóc mình.
Không ngờ…
Tất cả chuyện này…
Lại do Bạch Hà đồng ý để xảy ra!
Thậm chí… chính Bạch Hà cũng là một phần của kế hoạch này!
Cơn phẫn nộ nhanh chóng bị nỗi thất vọng lấn át, khiến lồng ngực Lạc Nhiễm Nhiễm như bị bóp nghẹt.
Bạch Hà lảo đảo lùi về sau, toàn thân run rẩy, liên tục lặp đi lặp lại: "Xin lỗi... xin lỗi..."
Lạc Nhiễm Nhiễm giận dữ: "Ngoài xin lỗi ra, cô còn gì để nói không?! Tại sao cô lại làm như vậy?!"
Nhưng… những giọt nước mắt ấy, là vì hối hận hay vì sợ hãi?
Giọng cô ta nghẹn ngào, đau đớn:
"Thật xin lỗi... Tôi không còn lựa chọn nào khác... Tôi không muốn chết..."
Cô ta run rẩy giải thích:
"Thôn Nha Thần của chúng tôi… tôn thờ ngài Thần Quạ. Mỗi sáu tháng, chúng tôi lại tổ chức lễ tế ngài… Và để hoàn thành nghi thức… chúng tôi phải có tế phẩm…"
Cô ta ngước lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
"Tế phẩm... chính là những cô gái trẻ…"
Thường Gia Ngôn nhíu mày: "Tế phẩm?"
Lễ tế hôm nay rõ ràng chỉ có tám người đàn ông nhảy múa. Hoàn toàn không thấy cô gái nào bị đem đi hiến tế.
Nếu Bạch Hà đang nói dối, chí ít cũng nên tìm một lý do hợp lý hơn chứ.
Nhưng ngay lúc đó, Kỷ Hòa đột nhiên lên tiếng:
"Đúng vậy."
Cô bình thản nhìn Lạc Nhiễm Nhiễm, giọng nói trầm thấp:
"Những cô gái ấy… đã biến thành chiếc trống mà cô từng ca ngợi."