Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 647



Hiện tại, toàn bộ công ty đều đang dốc sức vì sản phẩm mới mùa thu này.

Nếu để mọi người biết tin, nhất định sẽ gây ra hoang mang.

Cách đó không xa, ánh mắt Ôn Hân liếc về phía này, nhưng chỉ thoáng qua rồi lập tức dời đi.

Cô ta giả vờ không hay biết gì, tiếp tục trò chuyện rôm rả với nhân viên hậu trường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Kỷ Hòa nhíu mày, giọng nói trầm xuống:

"Sao lại có chuyện này xảy ra?"

Lý Nguyệt Nhiên che mặt, vẻ bực bội hiện rõ trong từng lời nói:

"Ừm... Tôi cũng không ngờ tới. Ai mà tưởng được chuyện như thế này lại có thể xảy ra chứ?! Công ty chúng ta hết lần này đến lần khác gặp rắc rối ngay khi mọi thứ bắt đầu đi vào quỹ đạo. Rốt cuộc, trong nội bộ Ngộ Xuân có kẻ nào là gián điệp đây?"

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Không lẽ Ngộ Xuân thực sự bị ép đến mức không còn đường để xoay sở nữa sao?

Vân Vân chậm rãi lên tiếng:

"Có khi nào là Hầu thị bỏ tiền mua chuộc người trong công ty chúng ta, sau đó mới lấy được thiết kế không?"

"Má nó chứ!" Lý Nguyệt Nhiên tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn. Bình thường cô không phải người dễ nóng giận, nhưng chuyện này thì đúng là không thể nhịn được.

"Đừng để tôi biết ai là kẻ đã tiết lộ thông tin! Nếu tìm ra, tôi nhất định sẽ bắt người đó trả giá đắt!"

Vân Vân vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

"Sếp Lý, có một câu này em không biết có nên nói hay không..."

"Em cứ nói đi!"

"Em cảm thấy kẻ tiết lộ thiết kế chưa chắc đã là gián điệp trong nội bộ Ngộ Xuân."

Lý Nguyệt Nhiên sững lại:

"Là sao?"

Vân Vân giải thích cặn kẽ:

"Những năm gần đây, Ngộ Xuân tuột dốc không phanh, tin đồn bên ngoài cũng không tốt. Đa phần những người vẫn trụ lại công ty đều là nhân viên lâu năm, đã làm việc ở đây từ rất lâu rồi. Họ gắn bó với Ngộ Xuân, không có lý do gì để phản bội cả."

Lý Nguyệt Nhiên nhíu mày suy nghĩ:

"Ý em là..."

Vân Vân liếc nhìn Kỷ Hòa một chút rồi nói tiếp:

"Nói ra thì hơi thất lễ, nhưng em nghi ngờ người tiết lộ thông tin có thể không phải là người trong công ty, mà là một người bên ngoài. Cụ thể hơn... chính là đại sứ thương hiệu mà chúng ta mời đến. Dĩ nhiên, nhân phẩm của chị Kỷ như nào thì chúng ta đều rõ, chắc chắn không phải chị ấy."

Nghe vậy, Lý Nguyệt Nhiên lập tức gật đầu:

"Đúng vậy. Ai nghi ngờ cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Kỷ Hòa."

Cô không bao giờ quên được ân tình của Kỷ Hòa.

Hơn nữa, với năng lực của cô ấy, nếu muốn làm điều xấu thì đã phát tài từ lâu rồi.

Vân Vân mở tablet, lướt đến một danh sách, rồi đẩy màn hình về phía hai người kia:

"Đây là danh sách tất cả những người bên ngoài từng đến công ty trong thời gian ra mắt mẫu sản phẩm mới mùa thu. Loại trừ chị Kỷ Hòa, thì còn lại sáu người khác."

Lý Nguyệt Nhiên đang chau mày suy nghĩ thì bỗng nảy ra một ý tưởng. Đôi mắt cô sáng lên, vỗ tay một cái:

"Ôi trời! Đại sư Kỷ, không phải cô giỏi bói toán lắm sao? Vậy cô nhìn danh sách này thử xem, có thể bói ra ai là kẻ đã tiết lộ bí mật doanh nghiệp không? Nếu giúp tôi tìm ra được, tôi nhất định sẽ hậu tạ thật xứng đáng!"

Kỷ Hòa: "..."

Cô bình thản đáp:

"Đúng là tôi có thể bói toán, nhưng hiện tại manh mối quá ít. Hơn nữa, tôi cũng không có bát tự cụ thể của sáu người này."

Vân Vân nhanh nhảu:

"Bát tự thì chỉ cần ngày tháng năm sinh, trừ giờ sinh ra thì mấy cái khác dễ tìm mà. Em có thể tra thông tin cá nhân của họ, bao gồm cả ảnh, rồi đưa hết cho chị. Như thế có giúp được không?"

Nói xong, cô nàng còn nháy mắt tinh quái:

"Cô Kỷ, em từng xem livestream bói toán rồi nhé! Em không phải người mới đâu nha!"

Lý Nguyệt Nhiên bật cười, vỗ vai Vân Vân:

"Thôi đi, bớt ba hoa lại. Mau đi thống kê danh sách đi! Chị sốt ruột muốn biết kẻ nào dám làm chuyện này lắm rồi!"

Bộ phận pháp chế của Ngộ Xuân không phải ngồi chơi đâu!

"Khoan đã."

Giọng Kỷ Hòa bất chợt vang lên, khiến cả hai người kia đều khựng lại.

Cô đưa tay chỉ vào một cái tên trong danh sách:

"Đưa tư liệu của người này cho tôi trước."

Vân Vân nhìn theo, sững sờ khi thấy đó là Ôn Hân.

"Sao lại là cô ta? Chị nghi ngờ cô ta à?"

"Ừm." Kỷ Hòa gật đầu chắc nịch.

Cô nhớ lại thời điểm quay bộ phim Hồng Trang, Ôn Hân đã từng vì ghen ghét mà hãm hại cô. Khi đó, Ôn Hân không chấp nhận được việc cô giành được vai nữ phụ số hai, nên đã bỏ tiền thuê blogger tung tin nhảm bôi nhọ cô trên mạng.

May mắn là sau đó đoàn phim đã giúp cô làm sáng tỏ mọi chuyện. Nhưng dù vậy, Ôn Hân cũng không chịu hậu quả gì quá nặng nề.

Giờ nghĩ lại, Kỷ Hòa mới nhận ra—chuyện này xảy ra ngay trước một "kiếp nạn" lớn trong cuộc đời của Ôn Hân. Nếu tính toán không sai, thời điểm đó... chính là ngay lúc này.

Lý Nguyệt Nhiên khoanh tay suy nghĩ:

"Ôn Hân à...? Giờ em nhắc mới nhớ, dạo gần đây tôi hay thấy cô ta cầm điện thoại đi lung tung trong công ty, nói là chụp ảnh để tặng fan."

Vân Vân bật cười giễu cợt:

"Chị ơi, thôi đi. Bình thường cô ta có quan tâm đến fan đâu? Hôm trước, có một fan gửi quà cho cô ta qua bạn em, thế mà cô ta còn chẳng thèm nhìn một cái, ném thẳng vào thùng rác luôn! Mấy nhân viên bọn em đứng đó mà đơ cả người."

Lý Nguyệt Nhiên nhướng mày:

"Vậy mà giờ lại bảo chuẩn bị quà cho fan? Đúng là chuyện hoang đường! Tôi thấy cô ta giả vờ chụp ảnh, tranh thủ lén chụp mẫu thiết kế rồi tuồn ra ngoài thì có!"

Nghe đến đây, Lý Nguyệt Nhiên không khỏi cảm thấy tức giận.

Ôn Hân... đúng là không thể tin tưởng được.

Dù trong hợp đồng bảo mật, đại sứ thương hiệu luôn có nghĩa vụ giữ kín thông tin, nhưng ai mà ngờ được cô ta lại hành xử thế này chứ?!

Vấn đề lớn nhất là—họ không có bằng chứng.

Lý Nguyệt Nhiên vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Đúng vậy.

Không có chứng cứ rõ ràng, bọn họ không thể đường đường chính chính nghi ngờ Ôn Hân được.

Cuối cùng, Kỷ Hòa là người phá vỡ sự im lặng. Cô vỗ nhẹ vai Vân Vân, giọng điềm tĩnh:
"Đừng vội. Trước mắt, em cứ điều tra thêm thông tin về cô ta cho chị."

Vân Vân gật đầu, lập tức bắt tay vào việc. Hiệu suất làm việc của cô nhanh đến mức khiến người ta kinh ngạc. Chẳng mấy chốc, cô đã tìm ra được một số tài liệu nội bộ của tập đoàn Hầu thị—thứ đáng lẽ phải được bảo mật nghiêm ngặt—và mang đến cho Kỷ Hòa.

Nhìn những thông tin trước mắt, Kỷ Hòa khẽ bấm đốt ngón tay, ánh mắt cô dần sáng tỏ.

Không ngoài dự đoán.

Chuyện này chắc chắn do Ôn Hân làm.

Nhưng có một điểm ngoài ý muốn. Một cái tên bất ngờ xuất hiện trong dữ liệu khiến Kỷ Hòa cau mày suy nghĩ.

Cô chậm rãi hỏi:
"Ôn Hân có bạn trai không?"

Lý Nguyệt Nhiên nghe vậy thì thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu chắc nịch:
"Không có. Tôi chưa từng nghe cô ta nhắc đến ai cả. Sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, làm gì có thời gian yêu đương?"

Kỷ Hòa mỉm cười đầy ẩn ý:
"Nhưng theo kết quả bói toán của tôi thì cô ta và chủ tịch tập đoàn Hầu thị có quan hệ nam nữ đấy."

Lý Nguyệt Nhiên hơi sững người, sau đó bật thốt:
"Chủ tịch Hầu thị? Ý cô là Hầu Phái? Không thể nào! Hầu Phái đã kết hôn và có con rồi. Vợ anh ta là thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có, quyền thế không nhỏ đâu!"

Kỷ Hòa vẫn bình tĩnh như cũ:
"Nhưng quẻ bói cho thấy điều đó."

Lý Nguyệt Nhiên chợt hiểu ra, ánh mắt lóe lên sự tức giận:
"Nói vậy tức là… Hầu Phái ngoại tình? Ôn Hân là kẻ thứ ba phá hoại gia đình anh ta?"

"Có khả năng rất cao."

Lý Nguyệt Nhiên tức đến mức bật cười lạnh:
"Vậy thì rõ ràng quá rồi. Ôn Hân thích Hầu Phái nên mới làm việc cho anh ta!"

Nếu bây giờ cô ta đứng trước mặt Lý Nguyệt Nhiên, chắc chắn đã bị xé xác thành từng mảnh!

Nhưng Kỷ Hòa chỉ lắc đầu:
"Không đơn giản như vậy đâu. Ôn Hân là người ích kỷ, cô ta sẽ không mạo hiểm như thế chỉ vì thích một người đàn ông đã có vợ. Tôi đoán rằng Hầu Phái đã hứa chia cho cô ta một phần lợi nhuận hậu hĩnh nếu kế hoạch thành công."

"Hừ!" Lý Nguyệt Nhiên cười lạnh đầy khinh bỉ. "Đúng là một cặp gian phu dâm phụ hợp tác ăn ý!"

Vân Vân dè dặt lên tiếng:
"Nhưng mà… tìm chứng cứ không dễ đâu. Ôn Hân nhất định đã tiêu hủy toàn bộ bằng chứng, như lịch sử tin nhắn hoặc tài liệu quan trọng. Mà nếu có tìm được tin nhắn giao dịch giữa hai người họ, cũng không thể dùng làm chứng cứ trực tiếp được."

Lý Nguyệt Nhiên siết chặt tay thành nắm đấm, ngực phập phồng vì tức giận.

Cô đi qua đi lại trước cửa sổ, cuối cùng cắn răng nói:
"Tôi nhất định phải khiến hai kẻ đó thân bại danh liệt, nếu không, tôi không cam lòng!"

Cạnh tranh sòng phẳng thì không nói. Nhưng chơi bẩn như thế này? Cô nhất định không thể bỏ qua!

Kỷ Hòa nhẹ nhàng đáp:
"Tôi có một cách… nhưng cần một chút may mắn."

Lý Nguyệt Nhiên và Vân Vân đồng thanh hỏi:
"Cách gì?"



Trong khi đó, Ôn Hân lặng lẽ thu điện thoại vào túi sau khi nhanh chóng chụp một loạt ảnh. Tim cô ta đập mạnh trong lồng ngực, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Cô ta đảo mắt nhìn xung quanh. Nhân viên vẫn đang tập trung vào công việc, không ai chú ý đến cô.

Tốt.

Cô ta biết Lý Nguyệt Nhiên đã phát hiện ra việc Thừa Phong ra mắt sản phẩm sớm và chắc chắn đang nghi ngờ nội bộ có gián điệp.

Nhưng nghi ngờ thì sao?

Làm gì có bằng chứng?

Nghĩ vậy, Ôn Hân bước đến dãy bàn làm việc. Trên mỗi bàn đều có một máy tính chung.

Cô ta chọn chiếc bàn khuất nhất, nơi có thể quan sát màn hình của người khác nhưng không ai nhìn thấy được màn hình của mình.

Bật máy lên, cô ta chuyển toàn bộ ảnh chụp từ điện thoại vào máy tính, sau đó mở email.

Ngón tay lướt trên bàn phím, gõ vào ô tìm kiếm cái tên quen thuộc: “Hầu Phái.”

Sau đó, cô ta đính kèm hình ảnh và nhấn nút gửi.

Xong rồi.

Màn hình phản chiếu đôi mắt cô ta, ánh sáng lạnh lẽo hiện lên vẻ tham lam.

Nhìn những bức ảnh đã gửi đi, Ôn Hân cảm thấy nhẹ nhõm.

Hầu Phái ra mắt sản phẩm trước, thị trường phản hồi rất tốt. Đợi đến khi chính thức tung ra, chắc chắn sẽ thu về một khoản lợi nhuận khổng lồ.

Mà cô ta?

Sẽ được chia một phần không nhỏ.

So với việc vất vả đóng phim, mỗi bộ chỉ kiếm được hơn một triệu… thì bây giờ, chỉ cần một phi vụ này, số tiền cô ta có thể bỏ túi ít nhất cũng phải mười triệu!

Cô ta không ngốc.

Lợi ích đến tay, sao có thể từ chối?

Trên màn hình, thanh tiến trình hiển thị:

"Email đang gửi… 10%..."

"Đã gửi 60%..."

"Đã gửi 100%... Đã gửi thành công!"

Ngay lúc này, trong căn phòng yên tĩnh vang lên hai tiếng "ting ting".

Là âm báo tin nhắn của điện thoại Lý Nguyệt Nhiên.

Ôn Hân sững sờ.

Trùng hợp vậy sao?

Cô ta chớp mắt, tim bỗng dưng đập loạn nhịp.

Khoan đã…

Đừng nói là…

Email vừa rồi…

Gửi sai người rồi?!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com