Ôn Hân hoảng sợ đến mức tim đập loạn nhịp, vội vàng kiểm tra lại tên người nhận trong email. Khi nhìn thấy cái tên "Hầu Phái" đúng như dự tính, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện quan trọng như thế này, sao có thể phạm sai lầm được?
Nhưng đúng lúc ấy, Lý Nguyệt Nhiên bất ngờ bước tới, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:
"Ô kìa, Ôn Hân, cô gửi cho tôi thứ gì thế?"
Ôn Hân sững sờ, nhanh chóng lắc đầu: "Tôi đâu có gửi gì cho cô? Chắc cô nhầm rồi."
"Nhầm sao được?" Lý Nguyệt Nhiên giơ điện thoại lên, mở email mà cô ta vừa nhận: "Đây không phải là mẫu sản phẩm mới của công ty sao? Cô gửi cho tôi làm gì? Hay là..." Giọng cô thấp xuống, ánh mắt sắc bén hơn, "Thực ra cô định gửi cho ai khác, nhưng không may lại gửi nhầm cho tôi?"
Những lời sau cùng khiến Ôn Hân cứng người, gương mặt thoáng vẻ hoảng loạn.
"Tổng giám đốc Lý, cô đang nói đùa gì vậy?" Cô ta cố giữ bình tĩnh, cười gượng gạo. "Tôi hoàn toàn không gửi gì cho cô cả. Có thể ai đó đã gửi nhầm, cô kiểm tra lại xem?"
"Kiểm tra lại?" Lý Nguyệt Nhiên cười lạnh, đẩy điện thoại tới trước mặt cô ta. "Tự cô nhìn đi!"
Khi nhìn thấy tên người gửi đúng là mình, Ôn Hân cảm thấy cả người như rơi vào hố băng.
Không thể nào!
Cô ta rõ ràng đã kiểm tra rất kỹ, người nhận phải là Hầu Phái mới đúng. Sao lại thành Lý Nguyệt Nhiên?
Lẽ nào... có quỷ?!
Lý Nguyệt Nhiên khoanh tay, cười đầy mỉa mai: "Không ngờ tới đúng không? Ôn Hân à, cô nghĩ cô có thể giở trò mà chúng tôi không có cách nào đối phó sao?"
Thực ra, trong lúc Ôn Hân thay quần áo chụp hình, Vân Vân đã lén lấy điện thoại của cô ta.
Suốt thời gian qua, Vân Vân vẫn âm thầm quan sát, cuối cùng cũng nhìn trộm được mật khẩu mở khóa.
Sau khi vào điện thoại, cô ấy tìm danh bạ, đổi ghi chú "Hầu Phái" thành "Lý Nguyệt Nhiên" và ngược lại.
Bởi vì khi gửi email, hệ thống chỉ hiển thị tên, không hiện hình đại diện. Chỉ cần sơ suất một chút, người gửi sẽ không nhận ra sự thay đổi này.
Khi Kỷ Hòa đưa ra kế hoạch, Lý Nguyệt Nhiên còn lo lắng: "Nhỡ đâu bị phát hiện thì sao?"
Kỷ Hòa đáp: "Đây là một ván cược. Nhưng tôi tin rằng, trong lúc căng thẳng, Ôn Hân sẽ không chú ý đến điểm bất thường."
Vân Vân cũng gật đầu hưởng ứng: "Đúng đó, sếp cứ thử đi, biết đâu lại thành công!"
Nếu cách này thất bại, họ chỉ có thể kiện Hầu thị ra tòa, yêu cầu bên đó đưa ra bản thiết kế gốc làm bằng chứng. Nhưng với quyền lực của Hầu thị, kết quả chưa chắc đã có lợi cho họ.
Vậy nên, cách của Kỷ Hòa chính là phương án tốt nhất.
Không ngờ, nó thực sự đã thành công!
Là ông trời giúp họ rồi!
Ôn Hân vẫn chưa hoàn hồn, cô ta run rẩy mở phần mềm nhắn tin. Khi thấy trên đầu ảnh đại diện của Lý Nguyệt Nhiên lại hiển thị cái tên "Hầu Phái", cô ta sững sờ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Cô ta bấm vào trang cá nhân của người kia, rõ ràng đó chính là tài khoản của Lý Nguyệt Nhiên, chỉ là bị sửa ghi chú mà thôi.
"Mấy người... mấy người dám ăn cắp điện thoại của tôi?!" Ôn Hân giận dữ gào lên, sắc mặt trắng bệch. "Đây là xâm phạm quyền riêng tư! Các người đúng là không biết xấu hổ!!"
Lý Nguyệt Nhiên nhướng mày, cười nhạt: "Không biết xấu hổ? Vậy tôi hỏi cô, ai là kẻ ăn trộm trước?"
Giọng cô đanh thép: "Cô ăn cắp bản thiết kế của công ty tôi, gửi cho Hầu Phái để họ tung ra thị trường trước. Rốt cuộc, ai mới là người không biết xấu hổ?"
Vân Vân đứng bên cạnh liếc mắt đầy khinh thường, cố ý nói to: "Sếp Lý ơi, hóa ra chúng ta không mời đại sứ thương hiệu, mà lại rước về một kẻ trộm!"
"Nếu đã là trộm, thì giao cho cảnh sát xử lý đi." Lý Nguyệt Nhiên dứt khoát tuyên bố, rút điện thoại báo cảnh sát. "Tôi xem thử xem, lần này ngay cả Hầu tổng cũng không bảo vệ nổi cô đâu!"
Ôn Hân đứng chôn chân tại chỗ, hai chân run rẩy.
Xong rồi...
Hoàn toàn xong rồi!
Với những bằng chứng này, cô ta không chỉ bị hủy hợp đồng, bị kiện bồi thường, mà thậm chí còn có thể bị tống vào tù.
Nếu chuyện này bị phanh phui, danh tiếng của cô ta trong giới giải trí sẽ sụp đổ hoàn toàn!
Nhưng Lý Nguyệt Nhiên chỉ lạnh lùng hất tay cô ta ra.
"Đừng chạm vào tôi."
Cô ta đụng vào làm Lý Nguyệt Nhiên cảm thấy buồn nôn.
Ôn Hân rất đẹp.
Lúc này, cô ta còn trang điểm tỉ mỉ, khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy, trông chẳng khác nào một búp bê sống động.
Nhưng… một gương mặt xinh đẹp mà lại có tâm địa rắn độc, thì có ích lợi gì chứ?
…
Ngay sau khi Ôn Hân bị bắt, bộ phận PR của Ngộ Xuân lập tức hành động.
Những từ khóa liên quan nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, thu hút vô số người hóng hớt. Tin tức lan ra, khiến cư dân mạng không khỏi bàng hoàng.
—[??? Ôn Hân là người nổi tiếng mà dám vi phạm pháp luật, còn hợp tác tiết lộ cơ mật công ty?! Thật không thể tin nổi! Uổng công trước đây tôi từng thích cô ta… Giờ thì hay rồi, sập nhà thật rồi.]
—[Hóa ra Hầu thị là công ty như vậy à… Chúng ta có nên tẩy chay không? Nếu không bảo vệ quyền lợi của tác giả thì sẽ có ngày bản gốc biến mất hết!]
—[Hầu Phái đúng là cầm thú! Trên bất chính, dưới tắc loạn, cả tập đoàn Hầu thị không có ai tử tế!]
—[Vốn dĩ tôi còn hứng thú với sản phẩm mới của Thừa Phong… Không ngờ đó lại là đạo nhái. Còn dám đạo của Ngộ Xuân nữa, thật không thể tin được!]
—[Mọi người nói xem, Ngộ Xuân đổi nhà thiết kế à? Sao đột nhiên bật hack thế? Không phải trước đây lúc nào cũng quê mùa, nhìn low hết sức à?]
—[Trời ạ… Thương hiệu Ngộ Xuân vẫn còn tồn tại à? Tôi còn tưởng họ phá sản rồi chứ.]
—[Không đâu! Ngộ Xuân vẫn còn và đang cố gắng ra mắt sản phẩm mới đấy! Trước đây, có công ty W muốn thu mua Ngộ Xuân nhưng họ từ chối, không muốn bị tập đoàn nước ngoài thâu tóm!]
—[Ngộ Xuân là thương hiệu có tâm mà! Lúc trước tỉnh H gặp lũ lụt, dù doanh nghiệp sắp đóng cửa nhưng họ vẫn quyên góp tận mười triệu! Họ không quảng bá gì cả, tôi chỉ biết nhờ một người bạn ở tỉnh H thôi.]
—[Mọi người đừng có thành kiến với Ngộ Xuân nữa! Đúng là trước đây thiết kế của họ hơi lỗi thời, nhưng chất lượng lại rất tốt! Họ luôn chú trọng từng chi tiết, không cắt xén nguyên liệu. Mà lần này, nhà thiết kế của họ đúng là bật hack thật sự! Mau ủng hộ đi nào!]
—[Đúng đó, đúng đó! Một thương hiệu có tâm như vậy đừng để họ phá sản chứ! Ai bảo chỉ có hàng ngoại mới đẹp? Thời thế thay đổi rồi, chúng ta phải ủng hộ hàng nội địa!]
Nhờ có Ôn Hân và Hầu thị, Ngộ Xuân vô tình trở thành cái tên hot trên mạng xã hội.
Mà cơn sốt này còn dâng cao hơn nữa khi Kỷ Hòa chính thức tuyên truyền quảng bá.
—[Ôi trời ạ! Đại sứ thương hiệu là Kỷ Hòa? Đây chẳng phải là màn kết hợp trong mơ sao?]
—[Niềm vui nhân đôi luôn!]
—[Ban đầu tôi chẳng hứng thú mua sắm đâu, nhưng nhìn Kỷ Hòa mặc thử… Xin lỗi ví tiền nhé! Tôi thật sự rất cần bộ này!]
—[Cười chết mất, trước đây có người còn nói ngay cả Kỷ Hòa cũng không thể "cân" nổi thiết kế của Ngộ Xuân, ai ngờ cô ấy vẫn luôn phù hợp chứ.]
—[Không chỉ do Kỷ Hòa đẹp đâu! Mà vì thiết kế của Ngộ Xuân lần này thật sự quá xuất sắc! Bảo sao Hầu thị lại muốn đạo nhái!]
—[Mau lên nào, các Cây Mạ* đâu hết rồi? Hình như đây là lần đầu tiên Kỷ Hòa làm đại sứ thương hiệu đấy! Nhãn hàng có mắt nhìn như vậy, sao có thể không ủng hộ được?!]
(*Cây Mạ: Biệt danh fan của Kỷ Hòa)
Ngày đầu tiên ra mắt thị trường, doanh thu của Ngộ Xuân đã đột phá con số năm trăm nghìn. Các sản phẩm bán ra lên đến ba mươi ngàn bộ.
Chỉ sau nửa tháng, doanh thu đã cán mốc năm triệu.
Thành tích chói lọi này lập tức thu hút sự chú ý của nhiều doanh nghiệp lớn nhỏ.
Sau khi hủy hợp đồng với Ôn Hân, Ngộ Xuân quyết định mời tổng cộng sáu vị đại sứ. Trong đó, những mẫu mà Kỷ Hòa đại diện chỉ trong ba ngày đã bán sạch.
Công xưởng gấp rút sản xuất không ngừng, máy may hoạt động cả ngày lẫn đêm như muốn bốc cháy.
Dưới Weibo chính thức của Ngộ Xuân, bình luận của fan gần như bùng nổ.
—[@Ngộ Xuân, làm sao đây? Đã hai phút trôi qua mà mẫu của Kỷ Hòa vẫn chưa được bổ sung sao?!]
—[Đúng đó, đúng đó! Có tiền mà không chịu lấy là sao hả, tiểu Xuân?!]
Bộ phận PR của Ngộ Xuân chỉ biết ôm đầu than trời:
Cứu mạng với!
Mỗi ngày nhận được mười tin nhắn riêng, thì hết tám tin là hỏi khi nào mẫu của Kỷ Hòa được bổ sung hàng.
Thậm chí, mấy blogger chuyên gây tranh cãi cũng bắt đầu lên tiếng:
—[Mọi người bình tĩnh! Thật ra tôi thấy sản phẩm mới của Ngộ Xuân cũng không đẹp lắm đâu. Các bạn cảm thấy đẹp chẳng qua là do Kỷ Hòa quá đẹp thôi.]
—[Đúng đó, làm người tiêu dùng thông minh đi nào!]
Nhưng dù có nói thế nào, doanh thu các mẫu của Kỷ Hòa vẫn tiếp tục tăng vọt.
Thậm chí, con số đó còn vượt xa cả mong đợi của Lý Nguyệt Nhiên.
Cô nàng vui vẻ tìm đến Kỷ Hòa, không giấu nổi sự phấn khích:
"Kỷ Hòa, cô đúng là ân nhân lớn của chúng tôi! Lần này, Ngộ Xuân đã có một cú vực dậy quá ngoạn mục!"
Nói rồi, cô vỗ mạnh lên vai Kỷ Hòa, cười tươi như hoa:
"Không được không được! Tôi nhất định phải tặng cô một bao lì xì thật to… Cô chính là vị cứu tinh của cả Ngộ Xuân đấy! Ngay cả bố tôi cũng khen dung mạo của cô rất đẹp!"