Tôi không chắc lắm, liền tiếp tục khoa trương: “Cha là người cha tuyệt nhất trên đời!”
Lông mày Phương Tự Bạch lại càng nhướng lên cao hơn.
【Điểm công lược +5.】
“Cha, con yêu cha nhất trên đời này!”
【Điểm công lược +10.】
...
Đợi đến khi điểm công lược lên tới 35, cuối cùng nó mới dừng lại.
Phương Tự Bạch đưa tôi vào một căn phòng công chúa màu hồng rộng hơn 200 mét vuông, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hơi ngẩn người.
Phải đến khi nhận ra ánh nhìn lúng túng sâu trong mắt hắn, tôi mới hiểu:
“Ở đây đẹp quá, con thích lắm! Cảm ơn cha!”
Phương Tự Bạch lộ rõ vẻ vui sướng.
Hắn đứng lên, xoa đầu tôi, chỉ để lại một câu: “Ừm. Nghỉ ngơi cho tốt.”
Rồi rời đi rất nhẹ nhàng.
Hệ thống chậm rãi vang lên: 【Điểm công lược +10.】
【...】
A?
Hóa ra nịnh nọt mới là vũ khí công lược lợi hại nhất sao...?
...
Quá trình công lược bắt đầu trở nên kỳ lạ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Phương Tự Bạch thể hiện một sự nhiệt tình chưa từng có với việc nuôi con.
Mỗi sáng sau bữa ăn, hắn lại xách tôi vào thư phòng, tự mình dạy tôi đọc sách, học chữ.
Dù thuộc hạ có đến báo cáo công việc, hắn cũng chẳng màng che giấu, cứ để tôi ngồi chiếm một góc bàn của hắn.
Khi có đối tác đến nhà, nhìn thấy tôi liền sững sờ, sau đó cười hỏi: “Phương lão gia, đây là con nhà ai vậy? Người thân của anh à?”
Phương Tự Bạch bắt chéo chân, nhếch môi: “Con tôi.”
Đối tác ngẩn ra.
Phương Tự Bạch chỉ vào tôi, hiếm hoi kiên nhẫn giải thích: “Con gái tôi, Tô Tô.”
Tay tôi siết chặt tấm thẻ số, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc khó tả.
Phương Tự Bạch nhìn thấy tôi hơi khựng lại, lại liếc sang tấm thẻ 5+5 đặt trên bàn.
Hắn nhìn con số 10 trên tay tôi, rồi cười với đối tác.
“Con bé rất thông minh.”
Ai nghe cũng có thể nhận ra sự đắc ý trong giọng điệu của hắn.
Đối tác ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, cuối cùng chỉ có thể rời đi.
Chưa đầy một ngày, cả giới đã đồn ầm lên rằng Phương lão gia tàn nhẫn như Diêm La lại nhặt được một cô con gái, còn cưng chiều hết mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người ta đồn rằng hắn đã đập bỏ tòa biệt thự do cha hắn xây, chỉ để dựng lại một khu vui chơi trong nhà cho con gái.
Người ta đồn rằng đứa con gái kia sợ súng, và khẩu s.ú.n.g luôn kè kè bên người hắn giờ cũng bị cất sâu trong ngăn kéo.
...
Những lời đồn đó, tất cả đều là thật.
Hệ thống lắc đầu than thở: 【Ai có thể ngờ phản diện lại là một ông bố cuồng con gái chứ!】
Đúng vậy, ai mà nghĩ được một người đàn ông cuồng con gái như thế lại từng ép sáu người công lược phải bỏ cuộc?
Sự cố của hệ thống khiến tôi xuyên vào thân thể của một đứa trẻ năm tuổi. Nhưng có lẽ chính điều đó lại khiến Phương Tự Bạch bớt cảnh giác.
Tôi thì không dám lơ là.
Phương Tự Bạch mặc kệ tin đồn lan khắp nơi, thậm chí còn để lộ điểm yếu của mình.
Hắn đang dùng tôi làm mồi nhử, câu kéo những kẻ có ý đồ với hắn.
Nguyên tác là một tiểu thuyết đen tối, xoay quanh cuộc tranh giành địa bàn của các băng đảng, gần như tất cả nhân vật đều là kẻ xấu.
Phương Tự Bạch là phản diện chính, đắc tội với hơn nửa số đại nhân vật.
Và đương nhiên, rất nhiều người chỉ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
Trang viên của hắn kiên cố như thành đồng, vệ sĩ thay đổi liên tục, gián điệp cũng chẳng có cơ hội.
Nhưng rồi, bởi vì tôi, hắn bắt đầu thay đổi.
Việc canh phòng trở nên lỏng lẻo hơn, sơ hở của hắn cũng ngày càng nhiều.
Chỉ trong vài ngày, đã có ba đợt sát thủ tìm đến.
Đợt đầu tiên giả dạng công nhân xây dựng, bị vệ sĩ phát hiện và b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ.
Đợt thứ hai lẻn vào ban đêm, bị bắt rồi áp giải đến thư phòng của Phương Tự Bạch.
Còn đợt thứ ba, không ai phát hiện được... ngoài tôi.
Hắn cải trang thành một gia sư đến phỏng vấn.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, phong thái nho nhã, lời nói dịu dàng như gió xuân.
Dạy thử xong, tôi kéo tay Phương Tự Bạch nũng nịu:
“Cha, con muốn chú ấy làm thầy giáo của con.”
Phương Tự Bạch nhíu mày, đánh giá người đối diện, cuối cùng gật đầu:
“Được thôi. Vậy thì chọn hắn đi.”
Thế là Ôn Nhất Phàm được giữ lại trong trang viên.
Từ đó, tôi suốt ngày quấn quýt lấy Ôn Nhất Phàm.
Phương Tự Bạch bận rộn công việc, đành giao tôi cho người hầu chăm sóc.
Đến khi rảnh rỗi, hắn lại thấy tôi đang ôm mặt khen ngợi:
“Thầy Ôn, thầy giỏi quá!”
“Thầy Ôn, thầy là người thầy tốt nhất trên đời!”
“Thầy Ôn, con thích thầy nhất!”
“...”
Phương Tự Bạch: ...Sao mấy câu này nghe quen tai thế nhỉ?