Xuyên Thành Tiểu Bảo Bảo, Công Lược Người Cha Phản Diện

Chương 5



Hắn đứng ở cửa phòng học, mặt mày tối sầm lại.

Cửa phòng bị gõ mạnh, giọng Phương Tự Bạch vang lên trầm thấp:

“Tô Tô, lại đây.”

Tôi vừa quay đầu đã ngẩn ra, rồi lại làm bộ ngạc nhiên chạy tới.

Phương Tự Bạch đỡ lấy tôi, tiện tay bế bổng tôi lên.

Tôi nhào vào lòng hắn, nũng nịu:

“Cha, con nhớ cha lắm.”

Mặt Phương Tự Bạch lập tức chuyển từ u ám sang tươi tỉnh, hệ thống lại bắt đầu thông báo:

【Điểm công lược +10】

Nhưng hắn vẫn cau có, giọng nói có phần quái gở:

“Cái đầu bé tí của con dùng hết để học tập rồi, còn đâu mà nhớ đến ta?”

“...”

Tôi chớp mắt, điềm nhiên đáp:

“Lúc ăn cơm con nghĩ đến cha, lúc ngủ cũng nghĩ đến cha, khi không học bài thì lúc nào con cũng nhớ cha.”

Phương Tự Bạch thoáng sững sờ.

So với những câu nói khoa trương trước đó, câu này lại chân thành và rõ ràng hơn nhiều.

Điểm công lược vừa mới tăng đã lại tiếp tục tăng thêm.

Bất ngờ hơn là… tai Phương Tự Bạch còn hơi đỏ lên!

Hắn đột nhiên sa sầm mặt, nghiêm nghị nhìn Ôn Nhất Phàm:

“Là cậu dạy nó nói những lời này?”

Ôn Nhất Phàm bị hỏi oan, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, chỉ bình thản đáp:

“Thưa Phương lão gia, chương trình ngữ văn mới chỉ đang học nhận mặt chữ, chưa dạy đặt câu.”

Phương Tự Bạch vẫn giữ nguyên gương mặt khó coi.

Hắn hừ lạnh một tiếng, không buồn chào hỏi ai mà thẳng thừng bế tôi đi ra ngoài.

Tôi úp mặt lên vai Phương Tự Bạch, còn ngoái đầu vẫy tay chào Ôn Nhất Phàm:

“Thầy Ôn, tạm biệt thầy, mai gặp lại ạ!”

Áp suất không khí quanh người hắn càng lúc càng thấp, bước chân cũng nhanh hơn hẳn.

Hệ thống khó hiểu hỏi: 【Cô đang cố tình khiến Phương Tự Bạch ghen sao?】

【Đúng vậy. Ghen tuông khơi dậy ham muốn chiếm hữu, mà lòng chiếm hữu sẽ kích thích vỏ não, khiến cảm xúc bùng nổ, che mờ lý trí. Người ta gọi là ‘lên não’. 】

Tình yêu vốn là thứ hư vô, không thể đo lường bằng con số.

Điểm công lược mà hệ thống nói chỉ là giá trị cảm xúc như tin tưởng, vui vẻ, thân mật...

Nhưng số điểm ấy chưa chắc đã là tình yêu – đó chính là lỗi của hệ thống.

Điểm công lược giờ đã đạt 70.

Hệ thống im lặng rất lâu, rồi đột nhiên thở dài:

【Cô vẫn vậy, luôn dùng kỹ thuật để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cô có từng nghe câu này chưa?】

【Kẻ chỉ biết đùa bỡn, cuối cùng sẽ thua cuộc trước chân tình.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi chẳng bận tâm, trong đầu đã tính toán cho đêm nay.

Chẳng buồn đáp lời nó.



Kế hoạch “câu cá” Phương Tự Bạch sẽ được triển khai vào đêm nay.

Hắn lấy danh nghĩa ra mắt con gái, tổ chức một bữa tiệc xa hoa trong trang viên.

Những nhân vật có m.á.u mặt trong giới đều có mặt.

Tiếng nhạc dương cầm êm đềm vang lên. Phương Tự Bạch nắm tay đứa bé được trang điểm lộng lẫy – chính là tôi – chậm rãi bước xuống cầu thang.

Tôi giả vờ e thẹn trốn sau vạt áo khoác của hắn, lặng lẽ quan sát đám đông trong sảnh.

Người mang súng, kẻ giấu dao, kẻ bỏ thuốc... Nửa số ở đây đều là kẻ thù của hắn.

Đêm nay chắc chắn sẽ hỗn loạn và đẫm máu.

“Tô Tô, chào hỏi các cô chú xong thì quản gia sẽ đưa con về phòng ngủ. Ngoan.”

Phương Tự Bạch khẽ bóp tay tôi, cúi đầu dỗ dành.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng cười lạnh.

Giả bộ yêu thương thôi, chứ thực chất vẫn chỉ là lợi dụng trẻ con.

Tôi theo hắn chào hỏi một vòng khách khứa, rồi được quản gia đưa về phòng.

Dù đã rẽ vào hành lang tầng hai, tôi vẫn nghe thấy tiếng xì xào:

“Con gái Phương lão gia xinh thật, tiếc là...”

Câu nói dang dở bỗng nhiên bị cắt ngang.

Một tiếng “đoàng” vang lên, kết thúc câu chuyện.

Như một tín hiệu, ánh đèn trong trang viên đột ngột vụt tắt, thế giới chìm vào bóng tối.

“Phương Tự Bạch!”

“Chuyện gì thế này?”

“Có bẫy...”

Tiếng la hét vang lên, đại sảnh tầng một biến thành chiến trường.

Tôi đứng lại nơi hành lang tầng hai, còn chưa kịp phản ứng thì quản gia đã lên tiếng trấn an:

“Tiểu thư đừng sợ, đó là pháo hoa mà ông chủ chuẩn bị cho tiểu thư.”

Tôi nhìn theo hướng tay ông ta chỉ.

Ngoài sân, pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ che lấp tiếng s.ú.n.g đạn hỗn loạn.

Tôi đứng ngây bên cửa sổ, đôi mắt phản chiếu ánh sáng muôn màu, thoáng ngẩn người.

Hắn muốn g.i.ế.c người, nên mới tắt đèn.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Nhưng lại sợ tôi nghe thấy tiếng súng, nên đã chuẩn bị cả một màn pháo hoa.

Khi tôi còn đang thất thần, một tiếng s.ú.n.g vang lên ngay bên tai.

Quản gia ngã xuống đất. Ngay sau đó, một họng s.ú.n.g lạnh lẽo dí thẳng vào trán tôi.

“Tiểu thư, nghe nói cô sợ súng.”

Ôn Nhất Phàm, người đàn ông ôn hòa thường ngày, giờ đang bịt chặt miệng tôi, thấp giọng:

“Vậy thì ngoan ngoãn theo tôi, đừng kêu lên.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com