Tôi vốn cũng đã định “câu cá” đêm nay, nên chẳng phản kháng, ngoan ngoãn để Ôn Nhất Phàm dắt lên lầu.
Đi ngang qua một căn phòng trống, tôi liếc nhìn thấy vô số vệ sĩ nằm bất tỉnh trên sàn.
Quả đúng như tôi đã đoán – tất cả những người Phương Tự Bạch phái đến để bảo vệ tôi đều đã bị hạ gục.
Quả nhiên, trong quãng thời gian ở lại trang viên, Ôn Nhất Phàm không hề lãng phí dù chỉ một giây.
Nhưng để hắn rút lui dễ dàng như vậy, đúng là không phải phong cách của tôi.
Tôi quay đầu, dè dặt gọi: “Thầy Ôn…”
Vừa mở miệng, tôi đã bị đánh mạnh vào gáy.
Để giữ vững hình tượng, tôi đành nhắm mắt ngất xỉu.
Không ngờ, tôi lại nghe thấy Ôn Nhất Phàm lẩm bẩm: “Nít ranh miệng chó không thể mọc ngà voi, tốt nhất nên im lặng cho an toàn.”
Tôi: “…”
Thôi kệ, đúng lúc tôi cũng muốn chợp mắt một lát.
Tôi thả mình vào giấc ngủ, nhưng lại chẳng yên ổn gì.
Ôn Nhất Phàm không biết thương tiếc trẻ nhỏ là gì, hắn vác tôi như vác bao tải.
Bị quăng vào cốp xe, tôi mới nhận ra Phương Tự Bạch trước kia đã tử tế đến mức nào.
Dù đều là kẻ xấu, Phương Tự Bạch vẫn dịu dàng hơn nhiều.
Tôi bị hành hạ suốt đêm, đổi không biết bao nhiêu phương tiện.
Cuối cùng, trước khi trời sáng, Ôn Nhất Phàm cũng đến đích.
“Cho nó ăn chút gì đó, rồi để nó ngủ một giấc thật ngon.”
Trong một nhà kho bỏ hoang, Ôn Nhất Phàm gỡ chiếc khăn đang bịt mắt tôi, sau đó ném tôi cho đám đàn em.
Hắn rút khẩu s.ú.n.g bên hông, bước lên vài bước rồi quay lại:
“Nhóc con, tôi biết nhóc thông minh, mà người thông minh thì nên biết điều.”
“Phương Tự Bạch không phải cha ruột của nhóc. Nếu nhóc ngoan ngoãn hợp tác với bọn tôi, có nghĩa là nhóc đang ‘bỏ ác theo thiện’.”
Hắn xoay xoay khẩu s.ú.n.g trong tay, rồi đe dọa:
“Nếu không, đừng trách bọn tôi ngược đãi trẻ em.”
Nói xong, hắn hài lòng nhìn tôi run lẩy bẩy, rồi quay người rời đi.
Bên ngoài tôi tỏ ra kinh hãi, nhưng trong lòng lại bình tĩnh đến lạ.
Tên nam chính này có não đấy, nhưng không nhiều.
…
Ôn Nhất Phàm là nam chính của câu chuyện này, đồng thời là tử địch của Phương Tự Bạch.
Hắn luôn ẩn mình sau màn, Phương Tự Bạch chưa từng gặp mặt nên không nhận ra.
So với những nam chính “chính trực quang minh” khác, Ôn Nhất Phàm là kiểu nửa chính nửa tà.
Hắn có thể bắt cóc một đứa trẻ năm tuổi, nhưng lại không nỡ ngược đãi trẻ em.
Thậm chí, hắn còn nhường cho tôi chiếc giường gấp duy nhất trong kho, chăm sóc tôi ăn uống đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đưa điện thoại, bảo tôi ghi âm lời cầu cứu gửi cho Phương Tự Bạch, tôi đã ngoan ngoãn làm theo.
Tôi hợp tác đến mức không thể hợp tác hơn.
Ngay cả khi Ôn Nhất Phàm thăm dò, hỏi tôi vài thông tin về Phương Tự Bạch, tôi cũng trả lời hết.
Ôn Nhất Phàm có vẻ hơi bất ngờ.
“Phương Tự Bạch đối xử tệ với nhóc lắm sao? Sao nhóc lại phản bội hắn?”
Tôi cạn lời trước dáng vẻ bênh vực Phương Tự Bạch của hắn, chỉ vô tội đáp: “Chú, cháu chỉ nghe lời chú, ‘bỏ ác theo thiện’ thôi.”
Ôn Nhất Phàm cau mày, bấm số gọi Phương Tự Bạch ngay trước mặt tôi.
“Chào Phương lão gia, chúng ta có thể bàn một vụ giao dịch chứ?”
Hắn bật loa ngoài, người bên kia im lặng một lúc rồi uể oải đáp: “Ừ.”
Thái độ thờ ơ của Phương Tự Bạch khiến Ôn Nhất Phàm bực bội, hắn nhắc lại: “Con gái cưng của anh đang ở trong tay tôi!”
Phương Tự Bạch khẽ cười, giọng điệu lười biếng và buồn ngủ:
“Vậy thì sao?”
Ôn Nhất Phàm quay sang nhìn tôi, ánh mắt như nói: “Hóa ra quan hệ cha con ‘thân thiết’ của các người chỉ là giả tạo!”
Ôn Nhất Phàm nghiến răng, tiếp tục uy hiếp:
“Đưa trước 5 tỷ nhân dân tệ. Nếu không, tôi sẽ g.i.ế.c con tin.”
“Được thôi.”
Phương Tự Bạch đáp không do dự, giọng hờ hững:
“Tôi sẽ cho các người 10 tỷ nhân dân tệ. Con gái tôi nhát gan, nhớ chăm sóc nó cho tốt.”
Ôn Nhất Phàm bắt đầu nghi ngờ giá trị của con tin này.
Còn tôi, nghe được câu nói đó của Phương Tự Bạch, tay khẽ run lên.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Ôn Nhất Phàm không nhìn thấy, nhưng tôi có thể thấy hình ảnh Phương Tự Bạch qua màn hình giám sát mà hệ thống gửi về.
Lúc nói chuyện điện thoại, giọng hắn nghe rất bình thản, nhưng khuôn mặt thì lạnh lùng đến đáng sợ, sát khí cuồn cuộn vì đàn em không tìm được vị trí của tôi.
Trên mặt hắn có một vết thương do đạn sượt qua, vẫn chưa kịp xử lý.
Tôi khẽ cười trong lòng, bảo hệ thống tạm thời đừng tiết lộ vị trí của tôi cho hắn.
Hệ thống hỏi: 【Cô định làm gì? 】
【Tôi muốn hắn đã định dùng tôi làm mồi nhử, thì phải trả giá một chút chứ. 】
Ôn Nhất Phàm cúp điện thoại rồi rời đi, trong kho chỉ còn lại bốn tên đàn em đứng gác.
“Tôi sẽ trả lại cho hắn một đứa con gái bị tra tấn dã man, đến mức hấp hối.”
Hệ thống vẫn chưa hiểu, cho đến khi tôi đổi “gói quà chiến tổn” với các hiệu ứng “gãy xương, hủy dung, tổn thương não”.
Cảm giác tội lỗi chính là chất xúc tác tốt nhất cho tình yêu.
Tôi muốn Phương Tự Bạch phải cảm thấy tội lỗi vì đã vô tình lợi dụng tôi.
Tôi tính toán thời gian Phương Tự Bạch tìm đến nhà kho, rồi tập dượt trước tư thế “tuyệt mỹ” mà mình sẽ tạo dáng khi gặp hắn.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, tôi lặng lẽ chờ đợi thông báo từ hệ thống:
【Phương Tự Bạch đã vượt qua vòng phong tỏa, đang ở trước nhà kho... 】