Lúc này Tiêu Bách Đạo đang cùng mấy người Hồ Vạn Khuê bàn bạc cách cứu người. Tiếc là bàn tới bàn lui, vẫn chẳng bàn ra cách nào cả.
Ngay khi ông vò đầu bứt tai, thì nhận được tin nhắn của Phượng Khê.
Ông kích động tới độ vành mắt đỏ hoe.
Lập tức túm Hồ Vạn Khuê, chạy ngay đến phòng luyện đan.
Hồ Vạn Khuê cũng phấn khích không kém.
Tốt quá rồi, tiểu đồ đệ của ông ta bình an vô sự.
Về sau gã muốn ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng cũng mặc gã, chỉ cần bình an là tốt rồi.
---
Khi nhìn thấy Tiêu Bách Đạo, Phượng Khê ngẩn người.
Chỉ chưa đến một ngày, mà Tiêu Bách Đạo đã tiều tụy chẳng ra hình người, sắc mặt ông tái nhợt như người c.h.ế.t.
Chóp mũi Phượng Khê chua xót, nước mắt lập tức chảy ròng: “Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, đã để ngài lo lắng rồi!”
Vành mắt Quân Văn cũng đỏ hoe.
Tiêu Bách Đạo chỉ luôn miệng nói: “Không sao là tốt, không sao là tốt!”
Bên kia, Hồ Vạn Khuê và Hình Vu cũng bật khóc tại chỗ.
Họ vui vì đại nạn không c.h.ế.t, vui vì còn được gặp lại nhau.
Sau khi cố ổn định tâm trạng, Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê bèn hỏi thăm những chuyện ba người Phượng Khê đã trải qua.
Hình Vu và Quân Văn tự giác ngậm chặt miệng, những chuyện kiểu này vẫn nên giao cho tiểu sư muội giải thích thì hơn.
Phượng Khê đáp với giọng điệu cực kỳ sinh động: “Khi vừa ngã xuống, con đã lập tức nhớ tới những tảng băng lấy từ vùng Cực Băng, bèn lấy ra toàn bộ…”
Hồ Vạn Khuê chen ngang hỏi: “Tiểu Khê, lúc ấy ta nhìn thoáng qua khe hở, thấy bên trong tràn ngập địa hỏa. Sợ rằng tảng băng trong nhẫn trữ vật của con vừa rơi xuống, đã bốc thành hơi nước ấy chứ!”
Phượng Khê cười đáp: “Hồ sư thúc, sở dĩ ngài nói vậy, là vì chưa biết trong nhẫn trữ vật của con có bao nhiêu tảng băng. Nói thế này nhé, số băng con có, đủ tạo thành một núi băng nhỏ.”
Hồ Vạn Khuê: “…” Cứ coi như vừa rồi ông ta chưa hỏi gì đi!
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng cái tính “nhổ sạch lông dê” này thì giống hệt sư phụ nàng!
Phượng Khê tiếp tục kể, những lời nàng kể đều là tình hình thực tế, chẳng qua nàng đã giấu nhẹm chuyện chim béo là Phượng Hoàng.
Không phải nàng đề phòng Tiêu Bách Đạo, mà lo có càng nhiều người biết thì bí mật càng khó giữ, từ đó kéo thêm cả đống rắc rối. Sau này nàng sẽ tìm cơ hội, lén kể với ông sau.
Sau khi Phượng Khê kể xong, hiện trường chìm vào yên lặng.
Ba người họ chẳng những gặp nạn không c.h.ế.t, mà còn lấy được Tích Hỏa Châu trong truyền thuyết?
Phượng Khê còn ký khế ước với Thôn Hỏa Hưu?
Đây có phải sự thật không thế?
Phượng Khê bảo mọi người tản ra, để lộ một khoảng đất trống, rồi thả Thôn Hỏa Hưu ra ngoài.
Thôn Hỏa Hưu đã sớm tích một bụng lửa giận, nhưng nó không giám trút lên Phượng Khê, cũng không giám trút lên quả cầu đen và chim béo, bây giờ cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận.
Nó vừa gào thét, vừa phun lửa, dáng vẻ ngầu lòi đắc ý không thôi.
Sau đó, nó bị Phượng Khê đá cho ngã ngửa.
Hiện trường chìm vào im lặng.
Đôi mắt mọi người suýt lồi ra đến nơi.
Không ngờ lại là Thôn Hỏa Hưu thật!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những lời Phượng Khê nói đều là sự thật!
Phượng Khê thu Thôn Hỏa Hưu vào túi đựng linh thú, rồi nói với Hồ Vạn Khuê: “Hồ sư thúc, mấy ngày trước Thôn Hỏa Hưu đã đào thủng đáy bình đựng địa hỏa ở phòng luyện đan rồi. Nói cách khác, giờ đây dưới chân chúng ta toàn là địa hỏa. Mọi người vẫn nên mau chóng nghĩ cách thì hơn, nếu không Ngự Thú Môn sẽ biến thành BBQ Môn đấy!”
Đầu Hồ Vạn Khuê phình to ra!
Ông ta vội vàng triệu tập các “lãnh đạo cấp cao” trong tông môn tới bàn chuyện, ba thầy trò Tiêu Bách Đạo cũng có mặt.
Thôn Hỏa Hưu trong túi đựng linh thú hỏi Phượng Khê với giọng điệu nghi hoặc: “Họ nói tới nói lui, chốt lại là không muốn địa hỏa chứ gì? Chỉ cần dẫn đi là được mà!”
“Đầu tiên lấp kín mấy cái hang kia, sau đó ta đào thêm mấy cái hang khác, địa hỏa tự nhiên sẽ bị dẫn tới nơi khác thôi.”
Phượng Khê truyền lại lời của Thôn Hỏa Hưu cho mọi người nghe.
Mọi người: “…”
Sau đó, trọng trách lấp hang được giao cho ba người Phượng Khê.
Do con hàng Phượng Khê sợ có kẻ ngấp nghé Tích Châu Hỏa của mình, nên nói dối là Tích Châu Hỏa chỉ có thể nhận chủ một lần, không thể đổi chủ. Mà chỉ khi ở trong tay chủ nhân, Tích Hỏa Châu mới phát huy tác dụng.
Thành công tự đào hố chôn mình.
Ba kẻ xui xẻo chỉ đành chịu thương chịu khó lấp hang.
Cũng may lượng công việc cũng không quá lớn, chỉ tốn chừng nửa ngày đã làm xong.
Việc còn lại là xử lý địa hỏa ở tầng nông.
Việc này cũng không quá khó, chỉ cần đào hố dẫn địa hỏa ra, để người của Ngự Thú Môn nghĩ cách dập tắt là được.
Phượng Khê còn tìm Hồ Vạn Khuê mượn một chiếc bình lớn để đựng dung nham, cất làm lương thực dự trữ cho Thôn Hỏa Hưu.
Sau khi xử lý xong tất cả những chuyện vặt vãnh này, thì cũng đã đến lúc tính sổ.
Con hạc cánh dài xui xẻo và Già Thiên Cuồng Hống bị đưa tới quảng trường Ngự Thú Môn.
Những lời Hồ Vạn Khuê nói trước đó đều là lời nói thật lòng, dù Già Thiên Cuồng Hống là thần thú trấn phái, ông ta cũng không có ý định bao che cho nó.
Gây ra tai họa lớn bậc này, phải để nó nhớ lâu một chút mới được.
“Lão Tiêu, ngươi xem nên xử phạt chúng nó ra sao?”
Tiêu Bách Đạo chỉ hận không thể một chưởng tát c.h.ế.t Già Thiên Cuồng Hống, may mà hai đồ đệ của ông tốt số, nếu không lần này đã lành ít dữ nhiều rồi.
Chẳng qua, ông vẫn giao quyền quyết định cho Phượng Khê.
“Tiểu Khê, con quyết định đi.”
Phượng Khê suy nghĩ một lát rồi nói với Hồ Vạn Khuê: “Hồ sư thúc, tuy hạc cánh dài bị Già Thiên Cuồng Hống ép buộc, nhưng bị ép buộc không có nghĩa là nó vô tội. g.i.ế.t thịt…”
Hạc cánh dài bị dọa đến độ chân cẳng mềm oặt.
Kết quả, Phượng Khê nói: “g.i.ế.t thịt thì hơi đáng tiếc, chi bằng để nó chơi với con mèo lớn của con vậy.”
Dứt lời, nàng thả Thôn Hỏa Hưu ra.
Đôi mắt to tròn của Thôn Hỏa Hưu lâp tức sáng rực lên.
Từ khi bắt đầu có ký ức đến nay, nó vẫn luôn sống trong địa hỏa, làm gì có cơ hội nhìn thấy sinh vật sống.
Mà con chim lớn kia, thoạt trông rất thú vị!
Quảng trường mở cấm chế, nên hạc cánh dài không thể bay lên, chỉ có thể liều mạng chạy thật nhanh để né tránh Thôn Hỏa Hưu.
Khổ nỗi lông nó quá dài, chẳng bao lâu sau đã bị Thôn Hỏa Hưu đốt cháy rụi.
Trên quảng trường tràn ngập mùi cháy khét và tiếng kêu gào thảm thiết của Hạc cánh dài.
Phượng Khê khẽ hít một hơi thật sâu: “Hồ sư thúc, ngài có muốn ăn hạc nướng không ạ?”