Lúc này, Già Thiên Cuồng Hống cả giận quát: “Họa đứa nào gây ra đứa đó gánh. Nó làm vậy là do bị ta ép, ngươi thả nó ra, muốn trút giận thì trút lên ta đây này!”
Phượng Khê cười phì thành tiếng: “Ồ, không ngờ ngươi cũng khá có trách nhiệm đấy nhỉ? Nhưng tiếc là có trách nhiệm chẳng đúng thời điểm gì cả.”
“Lúc ba bọn ta rơi xuống địa hỏa, chẳng thấy ngươi ló mặt ra, bây giờ mọi chuyện ổn thỏa hết rồi lại nhảy ra đòi làm anh hùng? Đừng tưởng ta không biết ngươi ỷ vào thân phận thần thú trấn phái của ngươi, cảm thấy ta sẽ không thật sự làm gì ngươi chứ gì?”
“Lúc trước ngươi còn chê cười Kim Mao Toan Nghê bị tụt giảm tu vi. Chậc chậc, ngươi thì giữ được tu vi đó, nhưng không giữ được đầu óc.”
“Dù không có chuyện địa hỏa, hành động của ngươi cũng đã tát thẳng mặt người của Ngự Thú Môn các ngươi rồi. Ngay cả linh cầm làm phương tiện di chuyển mà Ngự Thú Môn còn chẳng khống chế được, thì lấy tư cách gì mà tuyên bố là tông môn ngự thú đệ nhất vùng Bắc Vực này?”
“Thần thú trấn phái ư? Ngươi tự nhìn nhận lại xem bản thân có xứng với bốn chữ này không? Ta thấy ngươi là con sâu làm rầu nồi canh thì có!”
“Sao? Ngươi vẫn không phục á? Ta nói ngươi nghe, nếu ba bọn ta đều c.h.ế.t trong địa hỏa, chắc chắn quan hệ giữa Huyền Thiên Tông và Ngự Thú Môn sẽ trở nên rạn nứt, thậm chí còn xảy ra tranh chấp. Một khi hai tông môn trở mặt, Ma tộc sẽ nhân cơ hội làm loạn, đến khi đó khắp nơi vang lên tiếng oán than, sinh linh đồ thán.”
“Ngươi không chỉ là con sâu làm rầu nồi canh của Ngự Thú Môn, mà còn là tội đồ của toàn Nhân tộc khu Bắc Vực. Nếu ta là ngươi, ta đã chẳng có mặt mũi đâu mà sống tiếp, đã sớm lấy cái c.h.ế.t để tạ tội rồi…”
Già Thiên Cuồng Hống bị mắng đến độ không biết giấu mặt vào đâu. Nhất là khi nhìn thấy trên gương mặt của người trong Ngự Thú Môn không có vẻ tôn trọng và sùng bái như xưa nữa, thay vào đó là vẻ trách cứ, đầu óc nó nóng lên: “Được! Được! Ta đáng c.h.ế.t đúng không? Vậy ta c.h.ế.t cho các ngươi xem!”
Dứt lời, nó giơ chân trước lên, định đập vào đầu mình để t.ự s.át.
Phượng Khê cười lạnh: “Chỉ những kẻ nhu nhược mới chọn cách tự sát để trốn tránh trách nhiệm. Ngươi định là kẻ nhu nhược ư?”
Móng vuốt của Già Thiên Cuồng Hống không thể chụp xuống nữa.
Nó uất hận hét ầm lên, rồi hỏi Phượng Khê: “c.h.ế.t cũng không được, sống cũng không xong. Rốt cuộc ngươi muốn ta làm thế nào mới hài lòng?”
“Tội c.h.ế.t có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Thứ nhất, ngươi phải trịnh trọng xin lỗi ba bọn ta.”
“Thứ hai, không dạy cho ngươi một bài học, thì ngươi không nhớ lâu được. Vì thế cứ cách nửa tháng, ngươi phải hiến cho ta chút m.á.u. Cũng không cần nhiều đâu, chỉ cần đầy hai chậu giặt quần áo là được!”
Già Thiên Cuồng Hống: “…”
Đầy hai chậu giặt quần áo?
Nửa tháng một lần?
Sao nàng không dứt khoát g.i.ế.t nó luôn cho rồi?
Nó nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi lấy m.á.u của ta làm gì?”
“Làm tiết canh nhúng lẩu.”
Già Thiên Cuồng Hống: “…”
Nó vẫn nên c.h.ế.t thì hơn!
Thật ra, Phượng Khê muốn dùng m.á.u của nó để bồi bổ cho những con non yếu ớt kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
m.á.u của thần thú tốt hơn bất kỳ loại đan dược nào.
Chưa biết chừng còn có thể kích phát huyết mạch tổ tiên, từ đó tăng phẩm cấp ấy chứ.
Nàng vốn định quay về tông môn trích chút m.á.u của Kim Mao Toan Nghê, bây giờ Già Thiên Cuồng Hống chủ động dâng tới cửa, tất nhiên là nàng sẽ không khách sáo.
Kim Mao Toan Nghê ở Huyền Thiên Tông bất chợt hắt xì một tiếng, rồi thoáng rùng mình.
Ôi giới ơi, lại đó điêu dân muốn hại trẫm!
----
Ban đầu, Hồ Vạn Khuê vốn tưởng Phượng Khê chỉ đang đùa thôi, nhưng kết quả lại phát hiện nàng thật sự nghiêm túc.
Chẳng qua, việc này do phía ông ta đuối lý trước, hơn nữa nếu không nhờ Phượng Khê phát hiện kịp thời, một khi địa hỏa lan tràn, Ngự Thú Môn thật sự sẽ biến thành BBQ Môn.
Vả lại, định kỳ rút m.á.u Già Thiên Cuồng Hống cũng tốt, để nó khắc ghi thật kỹ bài học lần này.
Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng hai bên quyết định: ba tháng sẽ rút m.á.u một lần, mỗi lần rút hai bát tô, hạn trong một năm.
Lúc này, Phượng Khê cũng thu Thôn Hỏa Hưu về túi đựng linh thú.
Còn con hạc trắng kia đã biến thành hạc đen.
Lông trên người nó đã bị đốt trụi.
Thôn Hỏa Hưu đắc ý không thôi. Nó khống chế lửa rất tốt, không hổ là ông tổ của trò chơi lửa!
Phượng Khê lười chấp vặt với một con hạc cánh dài có phẩm cấp không cao, nên chỉ dọa chút thôi chứ không lấy mạng nó.
Chờ mọi chuyện được xử lý đâu vào đấy, ba sư đồ Phượng Khê lại lần nữa đưa ra lời cáo từ.
Hồ Vạn Khuê vẫn dẫn đầu các “lãnh đạo cấp cao”, tiễn ba sư đồ đến tận cổng tông môn.
Ông ta chắp tay nói với Tiêu Bách Đạo: “Lão Tiêu, ta không nói những lời thừa thãi nữa, về sau hai tông môn ta vĩnh viễn kết minh, bất kể gặp phải chuyện gì, Ngự Thú Môn ta đều sẽ đứng cùng phe với Huyền Thiên Tông các ngươi!”
Tiêu Bách Đạo nghe vậy thì mừng rơn, ông khách khí đáp lại vài câu, rồi mới gọi phi kiếm ra, ngự kiếm quay về tông môn.
Quân Văn bám sát theo sau.
Và rồi, nhóm người Hồ Vạn Khuê nhìn thấy Phượng Khê rút thanh kiếm gỗ của nàng ra, ngồi lên kiếm, rồi tự trói bản thân thành chiếc bánh chưng.
Thanh kiếm lao đi, mang theo tiếng hét sợ hãi của nàng…
Mãi một lúc lâu sau, Hồ Vạn Khuê mới nói: “Nha đầu Tiểu Khê không hổ là thiên tài, ngay cả các ngự kiếm cũng độc đáo như thế…”