Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 119



Bách Lý Mộ Trần đã chờ sẵn trong chính điện.

Hai bên chào hỏi vài câu, rồi mới phân chủ khách ngồi xuống.

Ba người Phượng Khê là tiểu bối nên chỉ có thể đứng sau lưng Tiêu Bách Đạo.

Đám Mục Tử Hoài đứng đối diện, vẻ mặt đều thoáng nét mất tự nhiên.

Tuy họ và Phượng Khê không thân quen, nhưng dẫu gì Phượng Khê cũng đã cứu họ, trong khoảng thời gian ngắn, họ không biết nên đối đãi với nàng bằng thái độ gì.

Vẻ mặt Lộ Tu Hàm cực kỳ u ám, cúi đầu chẳng biết suy nghĩ cái gì.

Chỉ thiếu mỗi Thẩm Chỉ Lan.

Bách Lý Mộ Trần khách sáo vài lời để mở đầu câu chuyện, rồi nói: “Tiêu chưởng môn, ta vừa nhận được tin, trên đường đi sứ đoàn Ma tộc gặp một vài sự cố, nên vài hôm nữa mới có thể tới đây. Sau khi biết tin, Lộ chưởng môn và Hồ chưởng môn đã lập tức vòng về tông môn, dù sao họ cũng ngồi phi thuyền mà, đi đi về về chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả.”

“Còn sư đồ các ngươi đi đi về về tốn thời gian quá, chi bằng ở lại Hỗn Nguyên Tông chúng ta mà chờ.”

Những lời Bách Lý Mộ Trần nói khiến người ta nghe mà khó chịu. Trong ý ngoài lời đều đang ngấm ngầm mỉa mai Huyền Thiên Tông không nỡ ngồi phi thuyền.

Nếu là trước kia, chắc chắn Tiêu Bách Đạo sẽ cảm thấy mất tự nhiên, nhưng hiện tại ông đã không còn là ông của quá khứ nữa.

Ông đã học được một bài học quý giá từ tiểu đồ đệ bảo bối rồi.

Đó là: chỉ cần ông không thấy xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.

Ở lại cũng được thôi, dẫu sao thức ăn của Hỗn Nguyên Tông cũng rất ngon, của miễn phí tội gì không hưởng.

Vì thế, ông cười đáp: “Huyền Thiên Tông bọn ta nghèo quá, đúng là không nỡ ngồi phi thuyền, vậy đành làm phiền rồi.”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Càng ngày lão già này càng không biết xấu hổ!

Ông ta đáp lại vài câu không mặn không nhạt, rồi sau người dọn tiệc đón gió tẩy trần cho bốn sư đồ Tiêu Bách Đạo.

Trong bốn sư đồ, chỉ có mỗi Giang Tịch là khá dè dặt, còn ba người kia thì đã sớm ăn phình má rồi.

Phượng Khê thậm chí còn không biết xấu hổ mà nói: “Bách Lý chưởng môn, ta cảm thấy món thịt viên nấm và thịt kho tàu này không tệ; món bánh lá sen này cũng khá ngon. Đợi đến khi bọn ta quay về, ngài gói cho bọn ta một ít mang về nhé.”

Bách Lý Mộ Trần: “… Được!”

Ông ta chẳng những phải cung cấp đồ ăn, chỗ ở miễn phí cho họ, mà còn phải đóng gói đồ cho họ mang về ư?

Trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy bản thân mình coi tiền như rác!

Phượng Khê ăn đến thản nhiên. Hỗn Nguyên Tông vẫn đang nợ nàng hơn chín nghìn vạn linh thạch đấy, chút đồ ăn này còn chẳng bỏ tiền lãi đâu.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bách Lý Mộ Trần sai người đưa bốn sư đồ đến phòng dành cho khách.

Tiêu Bách Đạo ở một gian, Quân Văn và Giang Tịch ở một gian, Phượng Khê ở một gian.

Phòng dành cho khách của Hỗn Nguyên Tông xa hoa hơn Ngự Thú Môn nhiều. Trong mỗi phòng đều có trận tụ linh và trận pháp cách ly, chỉ cần đặt chút linh thạch vào đó là có thể khởi động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thậm chí trong khu vực dành cho khách còn sắp xếp bốn gã tạp dịch luôn chờ nghe sai bảo.

Ba người Tiêu Bách Đạo không quen có người theo hầu, nên bảo nhóm tạp dịch rời đi.

Sau đó, Phượng Khê gọi tất cả họ vào phòng mình.

Một người thì bóp chân cho nàng, một người thì bóp vai cho nàng, một người thì quét dọn vệ sinh, người còn lại thì chuyên kể chuyện cho nàng nghe.

Phượng Khê cảm thấy rất hứng thú với những câu chuyện thú vị ở Hỗn Nguyên Tông, nàng nghe đến say sưa.

Tuy trước kia nàng từng là đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, nhưng vẫn luôn chuyên chú tu luyện, căn bản không quan tâm đến mấy chuyện này.

Sau này bị Thẩm Chỉ Lan hãm hại, lại càng không có tâm trang nghe mấy chuyện đó.

Chờ đến khi được hầu hạ thỏa mãn cả về thể xác và tinh thần, Phượng Khê mới cho các tạp dịch rời đi. Nhưng khi rời đi, nàng đưa cho họ mỗi người một lọ Chỉ Huyết Đan.

Tuy không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đối với tạp dịch, đó đã là một món quà lớn rồi.

Ai nấy đều mang vẻ mặt mang ơn đội nghĩa, thầm nói: khó trách Phượng Khê được coi là tấm gương của Nhân tộc, nhìn người ta ra tay hào phóng chưa kìa!

Trước kia họ cũng từng giúp đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông làm việc rất nhiều lần rồi, nhưng đến cả cái rắm cũng không được nhận.

Sáng hôm sau, Bách Lý Mộ Trần hẹn Tiêu Bách Đạo đi phẩm trà luận đạo, mấy người Mục Tử Hoài thì dẫn ba người Phượng Khê đi tham quan tông môn.

Đây là lần đầu tiên Giang Tịch và Quân Văn đến Hỗn Nguyên Tông, tuy trên mặt không thể hiện ra, nhưng trong lòng họ vẫn rất cảm khái.

Khó trách Hỗn Nguyên Tông được xưng là tông môn đứng đầu trong bốn tông môn lớn, mọi phương diện của họ đều mạnh hơn Huyền Thiên Tông nhiều.

Đây là sự thật mà họ không thể không thừa nhận.

Phượng Khê thật ra không có quá nhiều cảm xúc, bởi trước kia nguyên chủ chính là đệ tử của Hỗn Nguyên Tông mà.

Đi dạo được một lát, Lộ Tu Hàm bèn đưa ra đề nghị dẫn họ đến thăm kiếm sơn của Hỗn Nguyên Tông.

Thật ra kiếm sơn của Hỗn Nguyên Tông cũng chẳng khác gì Vạn Kiếm Bích của Huyền Thiên Tông, đều là nơi tổ sư gia khai môn lập phái phong ấn linh kiếm.

Ánh mắt Phượng Khê khẽ lóe lên, hôm qua một đệ tử tạp dịch đã nói với nàng: sau khi Thẩm Chỉ Lan lấy Phi Hồng Kiếm ra khỏi kiếm sơn, kiếm sơn thường xuyên xảy ra chuyện… quỷ quái.

Mọi người thường xuyên nghe thấy tiếng kiếm vù vù, thi thoảng lại nghe thấy tiếng nức nở, thậm chí có người còn nhìn thấy bóng người đong đưa vào đêm khuya.

Bách Lý Mộ Trần đã sai người điều tra, nhưng không tra được cái gì.

Chẳng qua chờ mãi mà không thấy xảy ra chuyện gì, nên mọi người cũng không quá để tâm vào chuyện này.

Trừ chuyện này ra, ở giữa kiếm sơn và đài lấy kiếm có một hang sâu không thấy đáy, không biết dưới hang có cái gì.

Người lấy kiếm đều sẽ cố ý cách miệng hang xa một chút, nên không xảy ra bất cứ nguy hiểm gì cả.

Kết hợp tất cả những chuyện bên trên lại, Phượng Khê đưa ra một phán đoán: chắc chắn Lộ Tu Hàm lại nghĩ ra ý đồ xấu xa.

Vì thế, nàng nói: “Kiếm sơn cũng chẳng khác gì Vạn Kiếm Bích của Huyền Thiên Tông bọn ta. Ta không có hứng thú, chúng ta đổi nơi khác đi.”

Mục Tử Hoài cười đáp: “Được. Vậy chúng ta ra sau núi ở Đông Phong dạo đi. Bây giờ đúng mùa hoa thược dược tơ vàng nở, đẹp không sao tả xiết!”

Phượng Khê mỉm cười đồng ý.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com