Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 118



Khi chuỗi hành động này lặp lại đến lần thứ sáu, mũi của Phượng Khê bắt đầu chảy m.á.u cam!

Nàng chỉ đành dừng lại.

Con hàng này còn thở dài đầy tiếc nuối: “Đại sư huynh, bây giờ muội chỉ có thể sử dụng liên tục sáu lần tuyệt chiêu, có phải muội phế vật quá rồi không?”

Giang Tịch - người bị ép khôi phục tu vi về kỳ Kim Đan mới có thể chật vật né tránh: “…”

Quân Văn đứng cạnh quan sát từ đầu đến cuối trận luận bàn, yên lặng lau mồ hôi lạnh trên trán.

May mà tiểu sư muội không chọn hắn, nếu không chắc chắn hắn cũng phải quỳ xuống.

Tạm không bàn đến uy lực hay tốc độ, tuyệt chiêu này của tiểu sư muội cũng thất đức hệt như nàng vậy.

Tuyệt chiêu của người khác chỉ lấy mạng thôi, còn tuyệt chiêu của nàng lấy cả mạng lẫn tôn nghiêm của kẻ địch.

Thật ra Phượng Khê cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng: nàng phải quỳ tổ sư gia bao nhiêu lần, thì sẽ bắt người khác quỳ nàng gấp trăm, ngàn bấy nhiêu lần.

Không còn cách nào khác, nàng chó như thế đấy!

Hơn nữa, tuyệt chiêu của nàng cực kỳ độc đáo đấy chứ!

Chắc chắn là độc nhất vô nhị toàn bộ giới tu chân.

Bất kể là ai, đều phải quỳ xuống gọi cha!

Sau khi ổn định hơi thở, Giang Tịch im lặng một lúc thật sâu, không nói gì, rồi lẳng lặng quay về bế quan.

Nếu huynh ấy không cố gắng, sợ rằng lần luận bàn tiếp theo sẽ thật sự phải quỳ xuống trước tiểu sư muội mất thôi.

Huynh ấy không thể mất mặt như thế được!

Quân Văn cũng vội vàng quay về tu luyện.

Hắn vốn có hơi đắc ý vì bản thân ngộ đạo, giờ đây đã bị dọa tỉnh rồi.

Phượng Khê mất đi hai người cùng luyện tập.

Con hàng này chỉ đành tới rủ Kim Mao Toan Nghê luyện cùng.

Đôi mắt to tròn của Kim Mao Toan Nghê lập tức sáng lên.

Tuy hiện tại ấn tượng của nó dành cho Phượng Khê đã tốt hơn trước, nhưng không có nghĩa là nó quên mất chuyện Phượng Khê đào hố, lừa nó quỳ xuống trước nàng.

Ấn tượng tốt thì tốt, nhưng thù cũ vẫn phải báo.

Vì thế, nó vui vẻ đánh nhau với Phượng Khê.

Sau đó, nó trợn tròn mắt!

Tuyệt chiêu quỷ quái gì thế này?

Chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!

Nhưng nó cảm thấy chẳng sao cả, dẫu tuyệt chiêu có kỳ quái đến đâu thì cũng chẳng có tác dụng gì với nó, nó là thần thú sở hữu tu vi Nguyên Anh trung kỳ cơ mà!

Mãi đến khi nó nhìn thấy Phượng Khê liên tục ném ra sáu chữ “quỳ”, toàn thân nó toát mồ hôi hột!

Tuy giờ đây nó vẫn có thể né tránh, nhưng nếu sáu mươi, thậm chí sáu trăm chữ “quỳ” thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phượng Khê chẳng quan tâm nó đổ mồ hôi thật hay đổ mồ hôi giả, nàng vui vẻ vì đã tìm được một đối tượng luyện tập tốt. Hễ rảnh rỗi là nàng lại chạy tới luận bàn với Kim Mao Toan Nghê.

Hiện tại ngày nào Kim Mao Toan Nghê cũng liều mạng tu luyện, chỉ sợ có ngày bản thân bị nhổ trọc.

Hôm nay, khi Phượng Khê và Kim Mao Toan Nghê đang “giao lưu tình cảm”, Tiêu Bách Đạo gọi nàng qua.

Giang Tịch và Quân Văn cũng có mặt.

Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo cực kỳ nghiêm túc: “Không biết Ma tộc làm thế nào mà biết được chuyện của thành Vô Danh, chúng đang chuẩn bị phái sứ đoàn tới đây hỏi thăm tình hình. Tuy mấy năm gần đây, quan hệ giữa Ma tộc và Nhân tộc thường xảy ra mâu thuẫn, nhưng vẫn chưa xé rách mặt. Vì thế, sau khi bàn bạc, bốn chưởng môn đều quyết định sẽ đón tiếp nồng nhiệt.”

Phượng Khê cũng không quá bất ngờ với chuyện này. Với tính tình gian xảo của Ma tộc, sao có thể không cài cắm gián điệp vào Nhân tộc? Nhờ vậy mà dò xét được chuyện của thành Vô Danh cũng chẳng lạ gì.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo nói tiếp: “Địa điểm tiếp đãi là ở Hỗn Nguyên Tông. Vì thế, ba đứa các con chuẩn bị đi, mấy ngày nữa cùng ta xuất phát tới Hỗn Nguyên Tông.”

Nghe thấy sẽ phải tới Hỗn Nguyên Tông, Phượng Khê thoáng cong môi.

Hỗn Nguyên Tông, run rẩy đi!

Ta - Phượng Khê đã quay lại rồi!

---

Hôm nay đã tới ngày xuất phát.

Khi ra đến cổng tông môn, Phượng Khê vẫn như thường lệ “cam tâm tình nguyện” quỳ xuống bái lạy tổ sư gia.

Tất cả người của Huyền Thiên Tông đều thầm giơ ngón tay cái, tiểu nha đầu Phượng Khê này thật sự rất kính trọng tổ sư gia!

Mỗi lần ra vào tông môn đều quỳ lạy, chưa một lần quên!

Chẳng ai biết rằng, trong lòng người nào đó đang thầm tức c.h.ế.t!

Thầm yên lặng hạ quyết tâm, chuyến này tới Hỗn Nguyên Tông, nhất định phải tìm mấy kẻ xui xẻo quỳ lại cho nàng!

Quỳ lạy xong, Phượng Khê thắt đai an toàn, rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người ở Huyền Thiên Tông với tiếng la hét thất thanh…

Người của Huyền Thiên Tông: từ nhỏ tiểu nha đầu Phượng Khê này đã khác người!

Bốn sư đồ vừa ngự kiếm vừa trò chuyện, nên cũng không thấy đường xá khô khan.

Chẳng qua người nào đó luôn viện đủ loại lý do để ngồi ké phi kiếm của người khác.

Trải qua một đường bôn ba, cuối cùng bốn sư đồ cũng đến ngoài cổng Hỗn Nguyên Tông.

Cát trưởng lão - trưởng lão của Chấp Pháp Đường dẫn người ra nghênh đón.

Tâm trạng Cát trưởng lão có hơi phức tạp.

Mấy tháng trước, Phượng Khê vẫn là đệ tử tạp dịch của Hỗn Nguyên Tông, là một tiểu phế vật có đan điền bị thương nặng.

Nhưng hôm nay, nàng chẳng những trở thành đệ tử chân truyền của Huyền Thiên Tông, mà còn nhiều lần lập công, được tôn xưng là tấm gương của Nhân tộc!

Chẳng qua, nghĩ đến việc Thẩm Chỉ Lan không chỉ nhận được bảo vật của Vân Tiêu Tông, tu vi tăng vọt, mà khoảng thời gian trước còn trở thành phù sư cấp Huyền, chút hối hận không nói thành lời trong lòng ông ta lập tức biến mất chẳng còn chút tăm hơi.

Biết Phượng Khê nhanh mồm nhanh miệng, ông ta đã cố ý dặn dò những người tới tiếp đón, rằng đừng xung đột với nàng, tránh gây ra hậu quả xấu.

Vì thế, khi bốn sư đồ Phượng Khê tới, biểu hiện của người Hỗn Nguyên Tông đều cực kỳ nhiệt tình, chẳng ai chê trách được điều gì.

Cát trưởng lão vốn lo Phượng Khê sẽ bới lông tìm vết, kết quả tiểu cô nương vẫn luôn cười tủm tỉm, thái độ đối với ông ta cũng cực kỳ cung kính, lễ phép.

Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, đón tiếp bốn sư đồ nàng vào chính điện của Hỗn Nguyên Tông.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com